Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả

Chương 8: Có anh là tốt nhất



Và cứ thế quãng thời gian bình đạm lặng lẽ trôi qua.

Rất nhanh đã tới kỳ nghỉ đông ở trường, Nhiếp Tử Huyên thi không tồi đứng thứ nhất trong lớp, còn được thưởng 100 tệ.

Số tiền 100 tệ này làm cô vui vẻ không thôi, lúc tới quán Tae Kwon Do còn không ngừng khoe với Dịch Mộc Phàm nửa ngày trời, cô còn lên kế hoạch mua cho anh thứ gì đó.

Dịch Mộc Phàm nghe nhiều đến phiền, cậu cảm thấy không phải cũng chỉ có 100 tệ thôi sao vậy mà làm như 10 tỷ không bằng!

"Huyên Huyên, cậu có 100 tệ nhiều như vậy cũng nên mua cho tớ cái gì đi chứ?"

"Cậu á?" Nhiếp Tử Huyên ghét bỏ liếc cậu một cái: "Vẫn nên thôi đi, 100 tệ này cũng không nhiều lắm, hơn nữa cái gì cậu cũng không thiếu!"

Dịch Mộc Phàm chán nản, vừa rồi không phải cô còn khoe khoang 100 tệ có thể mua được cả vũ trụ cơ mà, hiện tại lại bảo cũng không nhiều lắm.

Sau giờ học, Nhiếp Tử Huyên gọi điện thoại cho Diệp Đình Viễn nói anh không cần phải tới đón cô, cô muốn đi tới nhà Dịch Mộc Phàm.

Đôi lúc nếu như Diệp Đình Viễn không rảnh tới đón hai người, hai người sẽ tự động cùng nhau về nhà nên anh cũng rất yên tâm.

Hai người cùng nhau đi dạo phố, Nhiếp Tử Huyên thực sự rất vui vẻ, từ trước đến giờ toàn là anh mua đồ cho cô, hiện tại cô có tiền rồi rốt cuộc cũng có thể mua cho anh thứ gì đó.

100 tệ này nói ít cũng không phải ít nhưng nhiều cũng không phải là nhiều.

Theo kế hoạch Nhiếp Tử Huyên muốn mua cho anh thứ gì thật sự cần thiết để có thể dùng trong cuộc sống, quần áo là tốt nhất. Anh cũng chỉ có hai bộ, tắm rửa giặt qua giặt lại cũng đã cũ lắm rồi.

Nhưng lúc hai người đi tới cửa hàng thời trang nam nhìn một chút cũng phải hít sâu một hơi, rất đắt, giá của một chiếc áo lông bình thường cũng phải hai ba trăm tệ.

Dịch Mộc Phàm lại nói như không có chuyện gì, cậu bảo cậu có rất nhiều tiền tiêu vặt có thể giúp cô cùng nhau mua, nhưng Nhiếp Tử Huyên lại lắc đầu: "Không được, anh ấy sẽ tức giận."

Đi dạo một hồi lâu, Nhiếp Tử Huyên rốt cuộc cũng đã chọn được một thứ cảm thấy vừa lòng, là một đôi bao tay bằng da rất dày, bên trong còn có lớp lót nhung, bên ngoài làm bằng da, rất ấm chống được gió còn không thấm nước.

"Cái này để lúc anh ấy đi xe máy thì có thể đeo vào, hiện tại gió lớn tay anh ấy đều bị nứt hết rồi." Nhiếp Tử Huyên cảm thấy rất vừa ý, tuy rằng giá cả có hơi đắt một chút, giá đặc biệt cũng đã tới 58 tệ nhưng mà ông chủ nói chất lượng của nó rất tốt, có thể đeo được rất lâu. Cô lại không yên tâm hỏi Dịch Mộc Phàm: "Mộc Phàm, cậu cảm thấy được không?"

"Quá được, rất hợp với anh Thiên Tiên." Dịch Mộc Phàm gật đầu nói.

Sau khi mua được món đồ vừa lòng, Dịch Mộc Phàm lại mời cô ăn lạp xưởng nướng.

Hai người cầm lạp xưởng trở về nhà vừa đi trên đường vừa ăn, Mộc Phàm dừng bước chỉ tay về phía trước hỏi: "Huyên Huyên, kia không phải anh Thiên Tiên sao?"

Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu, quả nhiên là Diệp Đình Viễn.

Người rất nhiều, Diệp Đình Viễn đứng bên cạnh xe máy bị một đám người vây quanh, bị người ta xô xô đẩy đẩy, xung quanh có không ít người đang đứng xem náo nhiệt.

Một tên đàn ông đang không ngừng đẩy Diệp Đình Viễn rống giận: "Cậu chuyển phát nhanh thế nào đấy hả, sao lại chậm như vậy, có chút quan niệm về thời gian hay không? Hơn nữa cậu xem, đồ của tôi bị rơi ném thành dạng gì rồi đây..."

Mọi người quan sát một chút là hiểu được ngay, ngày hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn hôm nay tuyết lại tan ra, con đường trơn trượt như vậy chắc hẳn lúc Diệp Đình Viễn lái xe không cẩn thận bị ngã, thùng chuyển phát nhanh trên xe cũng bị đổ ngã theo bắn nước bùn vào trong. Người nhận chuyển phát nhanh không hài lòng, lôi kéo Diệp Đình Viễn không chịu buông.

Trong đám đông, Diệp Đình Viễn một thân nước bùn, quần áo hơn phân nửa đề bị ướt hết, trên mặt cũng dính không ít nước bùn, đôi môi bị đông lạnh đến tím tái, anh đúng mực giải thích: "Tiên sinh anh xem, cái này không thấm nước chỉ cần rửa một chút là sạch ngay, đồ bên trong tuyệt đối sẽ không dính nước bùn, anh cứ yên tâm. Nếu như không được, anh cứ mở ra nếu như bị rơi hỏng tôi sẽ đền giá gốc cho anh, được chứ?"

"Đền? Cậu biết bên trong là thứ gì không? Cậu đền có nổi không?"

Dù cho Diệp Đình Viễn có nói thế nào nhưng người nhận vẫn không thuận theo quyết không buông tha cho anh, còn không ngừng mắng nhiếc, tất cả lời nói đều mang theo vẻ khinh miệt.

"Có biết làm việc hay không vậy? Sao không biết cẩn thận một chút? Hay là cậu không biết chữ, không nhìn thấy dòng chữ hàng dễ vỡ xin nhẹ tay ở trên đây sao! Phiền nhất là mấy tên chuyển phát như các cậu, khách hàng là thượng đế có hiểu hay không, nếu như không có chúng tôi các người còn có cơm ăn sao..."

"Quá xấu tính rồi!" Dịch Mộc Phàm nhìn không được muốn đi lên lại bị Nhiếp Tử Huyên nắm chặt.

Dịch Mộc Phàm khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy cô cũng đang tức giận run cả người, ngay cả tay cũng run hết lên nhưng vẫn chỉ nắm chặt lấy tay cậu, cô cắn chặt môi nhỏ giọng nói: "Đừng, đừng đi qua đó."

"Huyên Huyên?"

"Anh không muốn cho chúng ta nhìn thấy cái này đâu."

Nhiếp Tử Huyên lắc đầu có nén cảm xúc, kiên quyết kéo cậu rời đi, bất chấp không quay đầu lại.

Dịch Mộc Phàm bị lôi kéo đi về phía trước, cậu vẫn không rõ tại sao Nhiếp Tử Huyên lại không đi lên. Hai người họ tốt xất gì cũng luyện qua Tae Kwon Do lâu như vậy, chẳng lẽ ba người còn không đánh lại được tên mập đó sao?

Trên đường trở về nhà, hai người đều rất trầm lặng không nói gì, vị lạp xưởng trong tay cũng nhạt như nước ốc, đồ ăn đều cảm thấy vô vị.

Nhiếp Tử Huyên vẫn luôn cúi đầu nắm chặt hai tay, đôi mắt hồng hồng, nước mắt đều nằm trong hốc mắt nhưng vẫn không để nó rơi xuống, vẻ cứng cỏi kiềm nén này có chút không phù hợp với số tuổi.

Dịch Mộc Phàm nhìn thấy cũng khó chịu, nhỏ giọng nói: "Huyên Huyên..."

Nhiếp Tử Huyên giống như không nghe thấy, qua hồi lâu cô đột nhiên hỏi một câu: "Mộc Phàm, lớn lên cậu muốn làm cái gì?"

Dịch Mộc Phàm nghĩ nghĩ, thành thật lắc lắc đầu.

Nhiếp Tử Huyên nhìn về nơi xa, ánh mắt kiên định nói: "Tớ muốn trở thành kẻ có tiền."

"Vì sao?"

"Bởi vì tớ không muốn nhìn thấy anh vì kiếm tiền mà bị người ta ức hiếp, bị coi thường."

Dịch Mộc Phàm cũng im lặng, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Nhiếp Tử Huyên về đến nhà nhìn xung quanh một vòng.

Nhà cô rất nghèo cũng chỉ có một gian phòng cùng một nhà vệ sinh, phòng nhỏ đến mức chỉ có thể để được một chiếc giường. Lúc nấu ăn cũng chỉ có thể ra nấu ngoài ban công để tránh trong phòng bị hun đầy mùi khói dầu. Nếu như gặp phải thời tiết xấu còn phải chạy nhanh đi dọn đồ giống như chạy đua với thời gian.

Nhưng cho dù như vậy, từ trước tới nay Nhiếp Tử Huyên cũng chưa bao giờ cảm thấy khổ. Mỗi lần trời mưa chạy đi dọn đồ, hai người đều bị nước mưa xối cho ướt sũng nhưng vẫn sẽ vui vẻ cười ha ha.

Hôm nay, lần đầu tiên cô phát hiện ra Diệp Đình Viễn thật sự không dễ dàng gì, nhà nghèo như vậy tất cả đều dựa vào một mình bản thân anh chống đỡ. Nếu không phải vì cô, hiện tại anh hẳn vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường yên tâm đọc sách học tập, con đường rộng mở tươi sáng, với thành tích của anh nếu như may mắn có thể sẽ thi đỗ thủ khoa, cuộc sống tương lai hoàn toàn không cần phải lo nghĩ.

Đều là tại cô...

Trong lòng Nhiếp Tử Huyên trùng xuống, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng chẳng cảm thấy đau.

Trong lúc cô còn đang xuất thần thì cánh cửa đột ngột được mở ra, Diệp Đình Viễn mang theo một thân khí lạnh từ ngoài cửa đi vào. Vừa vào cửa, anh đã có chút gấp gáp chờ không nổi lấy một túi giấy từ trong lồng ngực ra, khuôn mặt tươi rói nói: "Huyên Huyên, em xem đây là cái gì?"

Ở trên túi giấy có in rõ ràng ba chữ cái thật lớn KFC.

Nếu như là ngày thường, Nhiếp Tử Huyên đã sớm nhào tới, thế nhưng vào lúc này trong mắt cô chỉ có chiếc áo khoác dính đầy nước bùn của Diệp Đình Viễn, bùn đất đã bị gió thổi khô, vết bẩn màu đen càng đặc biệt nổi bật rõ ràng hơn.

Thấy cô thất thần, Diệp Đình Viễn đi tới: "Đã quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật em. Trước kia anh từng nói khi nào sinh nhật em thì sẽ mời em ăn KFC."

Nhiếp Tử Huyên cảm thấy cái mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa trào ra. Cô còn nhớ rõ mẹ cô từng nói qua -----

"Huyên Huyên mẹ đã nói với con nhiều rồi, đừng ỷ vào việc anh thương con mà con làm nũng. Gia cảnh nhà anh Đình Viễn không tốt, không có nhiều tiền tiêu vặt, tất cả đều mua cho con ăn hết rồi."

"Anh mua thì đều có thể."

"Anh ấy còn đáp ứng con, chờ khi nào sinh nhật con anh ấy sẽ mời con đi ăn KFC."

Hiện tại mẹ đã không còn nữa, chỉ có anh vẫn còn nhớ rõ sinh nhật cô, nhớ rõ muốn mang cô đi ăn KFC, nhưng chính cô lại đã quên mất.

Đối với những đứa nhỏ trong thành phố mà nói việc đi ăn KFC là một chuyện quá mức tầm thường, nhưng đối với bọn họ những người hận không thể chia đôi tiền ra thì quả thực quá mức... xa xỉ.

Ngoài KFC, Diệp Đình Viễn còn mua thêm một cái bánh kem nho nhỏ ấy thế mà cũng tràn đầy cả một cái bàn, nguyên nhân chủ yếu cũng là do bàn của hai bọn họ không lớn.

Diệp Đình Viễn thắp một ngọn nến nói: "Lần này cứ tuỳ tiện trước đã, chờ về sau anh kiếm được nhiều tiền hơn sẽ mua cho em cái bánh kem lớn hơn, lúc đó còn mời cả Mộc Phàm với Tiểu Nhẫn tới đây ăn sinh nhật em."

"Đã rất tốt rồi." Nhiếp Tử Huyên cười ngọt ngào, cô thổi tắt ngọn nến rất nghiêm túc mà ước nguyện.

Điều ước của cô rất đơn giản cũng rất tham lam, cô im lặng ước nguyện trong lòng: Hy vọng cho con cùng anh ấy sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn ở bên nhau.

Đúng vậy sống lâu trăm tuổi, không phải giống như mẹ bỏ cô đi sớm như vậy.

Buổi tối, Nhiếp Tử Huyên lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Cô nhìn thấy chàng thiếu niên bên cạnh vẫn còn đang nghiêm túc đọc sách, cô bò đến bên người Diệp Đình Viễn, đầu tóc như lông xù dựa vào bả vai của Diệp Đình Viễn.

"Huyên Huyên, tự mình đi lên giường." Diệp Đình Viễn trầm giọng nói.

"Nhưng mà..." Nhiếp Tử Huyên nhẹ giọng nói: "Em nhớ mẹ."

Ánh mắt Diệp Đình Viễn trầm xuống không nói lời nào, anh duỗi tay vỗ nhẹ lên người cô một chút giống như đang muốn vỗ về.

Nhiếp Tử Huyên dưa vào trên người anh, cơn gió lạnh bên ngoài vẫn thổi vù vù nhưng ở chỗ anh rất ấm áp. Cô hỏi: "Anh ơi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau chứ?"

"Đương nhiên." Diệp Đình Viễn xoa đầu cô.

Nhiếp Tử Huyên gật đầu nói: "Anh ơi, em rất nhanh sẽ trưởng thành thôi."

Trưởng thành rồi em có thể kiếm tiền, có thể giúp được anh, sẽ không để anh bị người khác bắt nạt nữa.

Lúc này Diệp Đình Viễn mới ngẩng đầu, anh buông cuốn sách dày xuống, nhẹ nhàng ôm cô dịu dàng nói: "Huyên Huyên, em không cần phải lớn thật nhanh, chậm một chút cũng không sao cả."

"Vì sao?"

Bởi vì trẻ con trưởng thành sớm đa phần đều không vui vẻ, ở tuổi của cô nên không kiêng nể gì mà nháo loạn, nên cười đùa vô tâm vô phế, nên được nuông chiều vô pháp vô thiên. Anh muốn cô có thể đơn giản, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, có thể được chiều chuộng mỗi ngày.

"Bởi vì anh muốn cưng chiều em lâu hơn một chút."

Nhiếp Tử Huyên mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng non, ý cười giống như muốn tràn ra, mỗi khi cô vui vẻ chính là như vậy.

Cô lại nói: "Anh ơi, anh hôn em một chút đi."

"Này, em yêu cầu nhiều thật đấy." Diệp Đình Viễn lắc đầu nhưng vẫn cúi đầu xuống hôn, anh hôn một cái lên giữa lông mày của cô giống như đang dỗ trẻ con.

Nhiếp Tử Huyên rất thoả mãn, trước kia mẹ cũng thường xuyên hôn cô, hôn lên gương mặt cô, nhưng mà anh hôn lên giữa lông mày cô như vậy cảm giác cũng rất tốt. Cô nắm lấy tay Diệp Đình Viễn, thưởng thức từng ngón tay của anh. Tay của anh có chút thô ráp nhưng lại thon dài xinh đẹp, còn rất mạnh mẽ rất ấm áp.

Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại nhảy dựng lên, cầm lấy cái bao tay hôm nay mới mua, cẩn thận đeo vào cho anh, lớn nhỏ vừa vặn, rất thích hợp với anh. Nhiếp Tử Huyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

"Là Huyên Huyên mua sao?" Đôi mắt Diệp Đình Viễn rất ấm áp lại dịu dàng như nước.

"Vâng, học bổng của em đấy!" Nhiếp Tử Huyên nhỏ giọng hỏi: "Thích không?"

"Thích!" Diệp Đình Viễn thấp giọng nói, lại thân mật xoa nhẹ lên tóc cô một chút, nghịch ngợm nói: "Cảm ơn bà chủ!"

Ở nhà bọn họ Nhiếp Tử Huyên là người quản tiền, anh nói là vì muốn rèn luyện cho cô năng lực học số học. Có đôi khi Diệp Đình Viễn cần dùng đến tiền đều phải tìm đến cô chi ngân sách. Sau khi nhận được một khoản, anh nhất định sẽ rất cung kính mà nói một tiếng "Cảm ơn bà chủ", mỗi lần như vậy Huyên Huyên đều rất vui vẻ.

Quả nhiên lần này Nhiếp Tử Huyên cũng rất vui, khí phách mà nói: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo, về sau sẽ còn nhiều hơn nữa!"

Diệp Đình Viễn cũng rất vui vẻ, Nhiếp Tử Huyên lại nghĩ tới nói: "Về sau em còn phải làm vệ sĩ cho anh."

Nháo loạn đến quá nửa đêm, Nhiếp Tử Huyên mới chịu đi ngủ.

Lúc cô tỉnh dậy Diệp Đình Viễn cũng đã đi làm, Nhiếp Tử Huyên cũng không biết được anh ôm trở về giường lúc nào, chăn đã được bọc kín mít.

Ngủ một giấc thoải mái, Nhiếp Tử Huyên duỗi người nhìn thấy tuyết đã rơi sột soạt bên ngoài cửa sổ, oa, có tuyết rơi.

Cô nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến bên ban công, bên ngoài phủ một màu trắng phau, làm thành Ôn Lăng nho nhỏ này trở nên đặc biệt xinh đẹp giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Nhiếp Tử Huyên nhìn thấy Diệp Đình Viễn đang đi về phía bãi đỗ xe, anh mặc một chiếc quần jean màu xanh nước biển cùng áo khoác gió màu đen, trên tay đang đeo thêm chiếc bao tay da mà cô mua cho, sống lưng thẳng tắp nhưng bước chân lại hơi khập khiễng, đến ngay cả dấu chân để lại trên lớp tuyết cũng cái đậm cái nhạt.

Chân của anh càng lúc càng nặng, Nhiếp Tử Huyên lại có chút khó chịu. Nếu anh không phải sớm ném nạng đi, nghỉ ngơi đầy đủ thì chân anh đã sớm không thành ra như vậy. Bảo anh đi khám bác sĩ thì anh cứ lần lữ kéo dài.

Trời đổ tuyết như thế, tuyết còn lớn như vậy, đường thì ướt xe máy chạy sẽ rất dễ bị trượt. Mới vừa rồi Nhiếp Tử Huyên nhìn thấy tuyết rơi còn vui mừng không thôi nhưng bây giờ đã lập tức không còn nữa, hiện tại cô không thích trời đổ tuyết, càng ghét tuyết hơn!

Một lúc sau, cô nhìn thấy Diệp Đình Viễn chạy xe máy rời đi, tốc độ của anh không nhanh nhưng thân hình vẫn rất tự nhiên vội vàng chạy trên đường. Giữa trời tuyết, bóng dáng của anh giống như một hiệp khách thời cổ đại đẹp mắt nhưng hiu quạnh.

Nhiếp Tử Huyên nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cô nằm bò ở đó không chịu nhúc nhích, đến tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa, cô vẫn ngây ngốc mà nhìn.

Cô cảm thấy chính mình có thể chờ Diệp Đình Viễn cả ngày như vậy cũng được, chờ anh trở về, mỗi ngày qua đi sẽ không cảm thấy lâu dài nữa.

Nhưng như vậy sẽ bị cảm lạnh, bị cảm rồi anh sẽ tức giận, vậy nên Nhiếp Tử Huyện hít lấy cái mũi nhanh trở về phòng. Cô nhìn thấy một tờ giấy vẽ được đặt ở trên bàn, trên đó có vẽ lại bộ dáng lúc cô đang đi ngủ. Bức vẽ rất đẹp còn sinh động như thật, cô gái nhỏ ngủ thực sự yên ổn, lông mày đều giãn ra, khoé miệng còn hơi hơi giương lên, dáng vẻ nhỏ bé trông có vẻ rất hạnh phúc.

Người vẽ bức tranh này chắc hẳn lúc đó cũng mang theo ý cười bởi vì ngòi bút rất dịu dàng, nhìn qua bức tranh có thể cảm nhận được đầy đủ cảm xúc, đại khái chính là thương.

Phía dưới có viết ngày giờ hôm nay kèm theo một câu - Chúc Huyên Huyên sinh nhật vui vẻ.

Nhiếp Tử Huyên vui mừng nhìn bức vẽ, cô đặt bức tranh ôm chặt vào ngực giống như ôm bảo bối trân quý không chịu buông ra, trong lòng vô cùng thoả mãn.

Cô đi qua nhà của Mộc Phàm, nhà cậu sống trong một tiểu khu xa hoa, nhà rất đẹp nhưng lại chưa từng nhìn thấy ba mẹ của cậu bao giờ. Nhà như vậy một chút cô cũng không thấy hâm mộ. Cô cũng đã từng ở nhà họ Đặng một thời gian, chỗ đó xa xỉ giống như một toà lâu đài nhưng trước giờ cô đều không muốn về đó, cô ghét ba, chỉ nhìn thấy ông ta là thấy sợ.

Cô chỉ cần anh, toàn thế giới này cô chỉ cần một mình anh là đủ.

Dù cho anh có nghèo đến mức để cô ngủ ở đầu đường xó chợ thì anh cũng sẽ cởi áo khoác ra ôm cô vào trong ngực sưởi ấm, truyền tất cả hơi ấm cho cô. Huống hồ anh cũng sẽ không để cho cô ngủ ở đầu đường xó chợ.

Nhiếp Tử Huyên vẫn luôn lưu giữ bức vẽ này, thậm chí còn treo nó lên tường cho người khác xem.

Cô còn muốn về sau mỗi khi đến sinh nhật đều sẽ bảo anh vẽ cho mình một bức. Nếu cứ như vậy chờ tới khi cô trưởng thành sẽ cùng anh ở bên nhau, còn làm vệ sĩ cho anh nữa.

Năm mới sắp đến, Diệp Đình Viễn cũng được nghỉ.

Lúc kế toán tiền lương, ông chủ đưa cho anh một bao lì xì nói: "Cầm lấy đi, cái này cho em gái cậu."

Ông chủ biết hai anh em họ sống nương tựa vào nhau cũng không dễ dàng.

Diệp Đình Viễn không muốn nhận nhưng ông chủ vẫn kiên trì, anh chỉ có thể tiếp nhận cảm kích nói lời cảm ơn.

Ông chủ vỗ bở vai anh nói: "Chớ khinh thanh niên nghèo, Đình Viễn, cậu chăm chỉ kiên định như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ."

Diệp Đình Viễn bị nói như vậy có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp.

Tuy rằng trong nhà chỉ có hai người nhưng vẫn vui vẻ đón tết.

Diệp Đình Viễn đưa Nhiếp Tử Huyên đi mua quần áo mới nhưng cô nhóc con này còn rất có chủ kiến, cô không muốn cho anh chọn đồ mà muốn tự mình chọn đồ cho bản thân. Diệp Đình Viễn nhìn một chút phát hiện ra cô toàn chọn những đồ giá rẻ đặc biệt. Nhưng mà em gái của anh xinh xắn như vậy mặc cái gì cũng cực kỳ đáng yêu, có rất nhiều đứa bé đi đến cửa hàng thời trang trẻ em nhưng cô vẫn là đứa nhỏ xinh đẹp nhất.

Nhưng khi bước đến cửa hàng thời trang nam thì Nhiếp Tử Huyên lại không giống như vậy, giây lát đã biến thành đại gia, tiêu tiền rất sảng khoái. Cô không ngừng kéo Diệp Đình Viễn đi thử quần áo, vội vàng vui vẻ vô cùng.

Anh vừa cao lại gầy, tuy rằng chân có tật nhưng lúc đứng vẫn không nhìn ra được, quả thực chính là móc quần áo trời sinh. Nếu mặc áo khoác dài thì rất có tinh thần, mặc áo khoác ngắn lại rất bảnh bao đi thêm một đôi bốt cổ thấp nữa, hơn nữa ngũ quan lại đoan chính. Mấy tháng dầm mưa dãi nắng này làm đường cong trên mặt anh càng rõ ràng hơn, đôi mắt kiên nghị, sáng ngời hơn so với những người đồng trang lứa. Anh đứng ở trước gương, đừng nói là khách hàng chuyên chú nhìn qua đến ngay cả cô nhân viên trong cửa hàng cũng thấy ngây ngất. Một người đẹp trai như vậy cần thiết mua đến mấy cái liền, mặc như vậy cũng có thể biến quần áo giá rẻ đặc biệt trở thành hàng đắt tiền, thậm chí quần áo lúc này còn bán thêm được vài bộ.

Nhưng mà dù người khác có nói thế nào, Diệp Đình Viễn cũng chỉ nói một chữ: "Đắt."

"Mua!" Nhiếp Tử Huyên rất khí phách nói: "Em là bà chủ, phải nghe em!"

Diệp Đình Viễn: "..."

Tuy là nói vậy nhưng đến khi tính tiền, Diệp Đình Viễn vẫn thừa dịp lúc cô không để ý thay những bộ quần áo này thành những đồ rẻ tiền.

Về đến nhà, Nhiếp Tử Huyên tức giận hét lớn: "Em không bao giờ để ý đến anh nữa, anh chẳng bao giờ nghe lời em nói."

"Về sau đều nghe lời em hết." Diệp Đình Viễn thuận miệng dỗ cô, anh dán câu đối cùng chữ "phúc" lên tường nói: "Huyên Huyên ơi, lai đây đi, giúp anh nhìn xem có bị lệch không."

Lại lừa trẻ con, Nhiếp Tử Huyên nghĩ mình cũng phải là đồ ngốc thế nhưng vẫn chạy đến bên người anh: "Về phía bên trái một chút."

Tuy rằng căn phòng đã cũ nhưng khi dán những chữ phúc đỏ lên vẫn có chút hương vị. Trước kia lúc bà nội vẫn còn sống, bà cũng thích mua một ít câu đối xuân về dán đầy trong nhà cho có hương vị ngày tết vui vẻ.

Diệp Đình Viễn vẫn có chút lạc hậu, anh nhìn căn phòng ở rồi nói: "Phòng ở nhỏ quá, về sau có tiền sẽ thuê căn phòng lớn hơn."

"Không cần đâu, chỗ này cũng được mà."

"Chỗ nào được?" Diệp Đình VIễn mỉm cười: "Trời mưa thì bị dột, sét đánh một phát cúp điện."

"Ha ha ha..." Nhiếp Tử Huyên bị chọc cười, lại ôm eo anh làm nũng nói: "Có anh là tốt rồi."

Diệp Đình Viễn sửng sốt lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Anh cũng có em là tốt rồi."

Rất nhanh đã đến giao thừa, ngày hôm đó Nhiếp Tử Huyên ngủ dậy rất sớm.

Vừa tỉnh ngủ, cô đã nhảy xuống giường, cách một tấm chăn bông ngồi lên người Diệp Đình Viễn, lay anh tỉnh ngủ: "Anh ơi, anh ơi, dậy ăn tết!"

Diệp Đình Viễn vẫn còn mơ mơ màng màng, khó có được có ngày anh mới có thể ngủ dậy muộn như vậy, anh vẫn còn buồn ngủ mở mắt ra nhìn cô, tính tình anh rất tốt mỉm cười, anh lấy ra một bao lì xì từ dưới gối đầu nói: "Huyên Huyên, chúc em thêm tuổi mới!"

Nhiếp Tử Huyên nhận lấy nhưng vẫn không vội vàng mở ra, ngược lại còn móc ra một bao lì xì khác: "Đây, tiền mừng tuổi của anh."

"Hử? Cái gì?" Lúc này Diệp Đình Viễn mới tỉnh táo lại, anh ngồi dậy nhận bao lì xì, có chút kinh ngạc: "Anh cũng có sao?"

"Đương nhiên! Anh cũng là trẻ con mà!" Vẻ mặt của Nhiếp Tử Huyên rất nghiêm túc lại có chút thẹn thùng nói: "Đừng... đừng chê ít nhé."

"Nhưng mà đây là tiền của em đấy!" Cô lại nói thêm một câu.

Diệp Đình Viễn mở ra, tổng cộng có 42 tệ, là tiền học bổng 100 tệ còn dư lại sau khi mua chiếc bao tay da lúc trước của Nhiếp Tử Huyên.

Diệp Đình Viễn nhìn bốn tờ tiền này, chúng được gấp rất gọn gàng, ngay cả các góc cạnh đều được vuốt phẳng lì.

Hai mắt anh có chút ướt át, anh nghĩ đến bản thân mình đã lăn lê bò lết ngoài xã hội suốt nửa năm qua, đã biết đến sự ấm lạnh của tình người cũng thấy được lòng người dễ đổi thay.

Anh nhịn không được lại ôm cô, khàn giọng nói: "Đủ rồi, đã rất nhiều rồi."

Anh ôm lấy cô, trong lòng cảm thấy mềm mại, cũng thấy rất ấm áp, cô còn nhỏ như vậy mà đã biết xót người rồi.

Huyên Huyên, cô là Tiểu Huyên Nhi, là người thân của anh, là em gái của anh cũng chính là bảo bối của anh.

42 tệ này, Diệp Đình Viễn không bao giờ lấy ra xài, sau này anh còn đi tới miếu cầu hai bùa bình an, một cái cho Huyên Huyên một cái để cho bản thân. Anh cất tờ 42 tệ này vào bùa bình an vẫn luôn mang theo bên người.

Về sau anh kiếm được rất nhiều tiền, có gia tài bạc triệu nhưng dù thế nào vẫn không trân quý được bằng 42 tệ này.

Đây là năm đầu tiên Diệp Đình Viễn và Nhiếp Tử Huyên ở cùng nhau.

Hai người làm lẩu để cùng ăn cơm tất niên, lại để thên hai cái bát, một cái cho bà nội, một cái cho mẹ.

Trong nhà không có TV, không có pháo cũng chẳng có pháo hoa, nhìn qua có vẻ có chút yên tĩnh nhưng hai người lại rất vui vẻ, cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau chờ pháo hoa năm mới.

Thời tiết rất lạnh, trong nhà lại không có máy sưởi cũng chẳng có điều hoà. Nhiếp Tử Huyên gọi Diệp Đình Viễn lên giường, anh nói không cần lại làm Nhiếp Tử Huyên không vui: "Vừa rồi anh còn nói cái gì cũng nghe theo em."

Diệp Đình Viễn không có biện pháp nào cả đành phải lên trên ngồi.

Hai người ngồi song song với nhau câu được câu không trò chuyện, Nhiếp Tử Huyên không đợi được đến 12 giờ đã ngủ quên mất.

Diệp Đình Viễn mỉm cười, khẽ khàng đứng dậy, động tác nhẹ nhàng vỗ về cô sau đó mới rón rén đi xuống giường. Vừa muốn đi xuống, bàn tay anh đã bị nắm chặt, Nhiếp Tử Huyển trở mình lại nỉ non một tiếng: "Anh ơi."

Diệp Đình Viễn quỳ gối phía dưới, anh ghé vào bên mép giường nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ say. Cô đã tăng cân hơn đợt trước, trẻ con lúc mập mạp sắc mặt sẽ hồng hào mịn màng, mắt cũng không có quầng thâm. Hiện tại cô đã không còn giống như lúc vừa chạy tới đây, thường xuyên gặp ác mộng cứ nửa đêm lại bật khóc, hiện giờ cô ngủ rất ngon, tinh thần cũng thoải mái, có thể ngủ tới bình minh.

Thật tốt, Diệp Đình Viễn lại nhếch khoé miệng lên, cúi người xuống dịu dàng nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Huyên Huyên."

Anh không rút tay ra, một tay vẫn để lên cao đặt ở trên giường để cho cô ôm. Có một thời gian cô vẫn thường xuyên ngủ như vậy, muốn ôm tay anh mới có thể yên tâm đi ngủ.

Anh bắt buộc cô phải sửa lại nên mới từ bỏ được thói quen này. Nhưng mà hôm nay là đêm giao thừa, trẻ con phải được yêu thương, được cưng chiều, được thoả mãn.

Tuy rằng chính anh cũng chỉ là một đứa trẻ.

Diệp Đình Viễn nằm xuống cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Rất mau đã đến 12 giờ, bên ngoài pháo hoa được bắn lên chiếu sáng cả một khoảng trời, nhưng hai người đều đang chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ rất yên bình.

Gió lạnh vẫn thổi vù vù ngoài phòng, đèn trong nhà được thắp sáng khiến cả căn phòng trở nên ấm áp. Đêm nay là đêm cuối cùng của năm 2003, có người vui vẻ, có người buồn phiền, có người thoải mái, có người phiêu bạt. Nhưng dù cho có thế nào, một năm mới đã đến, một năm mới hai người ở cùng nhau, bọn họ cũng vẫn luôn tin tưởng cả hai sẽ mãi ở bên nhau.

_Hết chương 8_

Editor: Vitamino

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv