Sao cô có thể quên được anh ấy chứ? Tần Cacủa cô, trong ánh nắng màu hồng ấy, nó vừa vội vàng mà lại hoang mang sợ hãi,lại có chút bận rộn, trên trán đầy những giọt mồ hôi trong veo như thủy tinh.Còn cuộc đời của anh, có phải cũng đều nhớ đến cô của cái thời khắc này.
Cuộcsống sinh viên của Hứa An Ly vẫn cứ thế trôi đi.
HàTiểu Khê vẫn là người bạn tri kỷ tốt nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp, Hà TiểuKhê đã đến Na Uy, tuy không có kết quả viên mãn với anh chàng đó, nhưng anh vàcô vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Cô bạn gái người Hàn Quốc của anh ta cũngkhông còn ghen tị khi anh có một hồng nhan tri kỷ như Hà Tiểu Khê.
Anhchàng người Na Uy đã giúp cô liên hệ với trường đại học, là trường đại học tốtnhất ở Na Uy, chuyên ngành chính là những kiến thức liên quan đến phương diệnngoại giao. Cô muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà ngoại giao, xuấthiện một cách trang nhã ở những nơi mang tính chất cấp cao.
“Cậucũng đến Na Uy đi.” Trong điện thoại hoặc các tin nhắn, Hà Tiểu Khê luôn dụ dỗHứa An Ly như thế.
Từđó, trong đầu Hứa An Ly lúc nào cũng hiện lên hai từ: Na Uy. Hứa An Ly khônghiểu gì về Na Uy cả. Hồi còn học cấp hai, cô học môn địa lý không phải là giỏilắm, thế là lấy bản đồ thế giới ra, tìm đến nước Na Uy. Trong sách địa lý nóiđó là một đất nước xinh đẹp của vùng Bắc Âu, tiếp giáp với Đại Tây Dương, chịuảnh hưởng của dòng nước ấm Đại Tây Dương, nên thời tiết quanh năm ôn hòa, nguồntài nguyên ngư nghiệp phong phú. Được gọi là quốc gia bán đảo, là một trongnhững nước có ngành hàng hải phát triển nổi tiếng thế giới.
“Chúngta cùng đi xem rừng Na Uy nhé.”
HàTiểu Khê còn dùng điện thoại tải về cho Hứa An Ly một bài hát có tên RừngNa Uy. Mới đầu Hứa An Ly không thích bài hát này lắm, nhưngcuối cùng, từ chỗ ghét ban đầu đến bây giờ, cô lại thấy thích bài hát này. Khitiếng nhạc vang lên, cô cảm giác dường như mình đang thực sự được ở trong môitrường thiên nhiên của Na Uy vậy.
Đểem đỡ trái tim anh xuống
Thửcho nó tan chảy ra
Xemtrong trái tim anh, em có còn đẹp vẹn nguyên
Vànhớ em tha thiết
Vẫnyêu em mà không thể nói nên lời…
Tronglòng anh có địa hạt nào em vẫn chưa từng qua
Mặthồ nước ở đó thật yên bình
Khôngkhí tràn đầy tĩnh lặng
Tuyếttrắng phủ đầy khắp các nẻo đường
Chônvùi những ký ức mà em không muốn khơi dậy
Emthật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu
Tìnhyêu chân thành có thể bền lâu
Tạisao ánh mắt em vẫn chất chứa sự hoang tàn khi cô đơn
Anhcó phải chỉ là một sự gửi gắm của em
Lấyđầy khoảng trống trong em
Khirừng trong lòng em đến lúc nào mới có thể giữ chân anh lại…
Cònvề việc đi hay không đi Na Uy, Hứa An Ly từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.Đó là một đất nước sao mà xa lạ với cô, xa lạ đến mức cô không biết phải làmsao để hiểu về nó.
Cônói với Hà Tiểu Khê, Na Uy có rừng của cậu, chứ không có rừng của mình. Điều đócũng có nghĩa là Hứa An Ly không biết rừng của mình ở đâu. Cô đã từng tưởngrằng nó sẽ là đại học B, nhưng thực tế đó chỉ là sự hoang tưởng mà thôi, côchưa từng có rừng của chính mình. Nếu miễn cưỡng để có một cái, có lẽ nó sẽ làcái dốc núi phía sau trường học khi còn học cấp hai, rừng cây bạch dương đóchính là khu rừng trong lòng cô. Dẫu rằng là mùa đông tuyết trắng không dấuvết, dẫu rằng nó đã rụng hết tất cả lá, những cây bạch dương vẫn không mất điuy phong vốn có của nó.
Đóchính là rừng cây duy nhất mà cô từng thấy và từng thích khi còn là thiếu nữ.Thân cây cao và thẳng, vỏ ngoài màu trắng sữa, lá cây nhỏ mà sắc nhọn.
Mỗikhi sắp đến tết, Hứa An Ly đều dùng vỏ cây làm thành những tấm thiệp chúc mừngvới những hình thù khác nhau để gửi cho giáo viên và các bạn cùng học. Thậtđúng là một sự lãng mạn không thể lãng mạn hơn. Bây giờ, mỗi khi cần dùng đếnthiệp chúc mừng, lại chẳng có những cây bạch dương nữa. Lúc ấy Hứa An Ly mớibiết rằng, cô đã sắp phải chia tay với thời thiếu nữ của mình để đón tuổi haimươi sắp đến, cũng coi như đó là một món quà lúc trưởng thành.
Saukhi tốt nghiệp, Hứa An Ly cũng không có dự định ở lại Thanh Đảo. Đi đâu cô cũngchưa biết, tương lai đối với cô lúc ấy thật mờ mịt.
Quamột ngày là ít đi một ngày. Ít đi một ngày, cái sự mờ mịt ấy càng trầm trọnghơn.
“Vậy,cậu còn yêu anh ấy không?” Tuy không nói là ai, nhưng trong lòng Hứa An Ly vàHà Tiểu Khê đều biết rất rõ.
“Khôngcòn yêu nữa.”
“Vậycậu thực sự có thể quên anh ấy mà không có một chút vấn vương nào sao? Bắt đầumột cuộc tình mới?”
“Khôngbiết nữa.”
“TầnCa là một người rất được, phải nắm giữ lấy hạnh phúc trước mắt.”
Cònnhớ khi nghỉ đông, Hà Tiểu Khê cũng đã hỏi cô về vấn đề này rồi.
Yêuthì sao, mà không yêu thì sao, cánh rừng đó đã không còn là của cô nữa rồi.Thời gian đã trôi qua, vật đổi sao dời, nói chuyện tình yêu làm gì nữa. Dù đãđặt cược cả tuổi mười bảy của mình vào trong đó, nhưng Hứa An Ly vẫn không hềhối hận. Đến giờ, cô đã sớm chấp nhận sự thật một cách điềm nhiên. Sau khi biếtanh và Thẩm Anh Xuân thuê nhà sống chung, họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏithăm một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc vô tình gặp nhau. Vì cùng ởdưới một khoảng trời trong cùng một thành phố, cơ quan anh cách trường học cũngkhông xa.
TầnCa đã đi Bắc Kinh, sống cuộc sống của một chàng trai phiêu lưu.
Thángnào cũng có một ngày Tần Ca ngồi tàu mười một tiếng từ Bắc Kinh về Thanh Đảo.Chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo giờ đã trở thành chuyến tàu quen thuộc củaTần Ca và Hứa An Ly. Tháng nọ nối tiếp tháng kia, từ một cây con nhỏ cũng sắplớn thành rừng rậm rồi.
Thấmthoắt, Hứa An Ly cũng sắp tốt nghiệp đại học. Sự thay đổi của thời gian thậtkhiến người ta cảm thấy sự vô tình của năm tháng.
Chuyệnđã đến nước này, ngay cả Tần Ca cũng không biết mình còn có thể kiên trì thêmđược bao lâu nữa, hoặc là nói kiên trì như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Có một sốchuyện mãi mãi cũng khiến mình không thể hiểu nổi, có lẽ lần này là lúc anh nênnói lời từ biệt rồi.
“Bấtkể anh làm thế nào, em cũng chỉ thấy cảm động mà không hề thấy rung động haysao?”
Câuhỏi này của Tần Ca đã hỏi Hứa An Ly đến cả n lần rồi. Trên thực tế, Hứa An Lylàm sao có thể chỉ cảm động mà không hề rung động chứ?
Côkhông phải là một người tàn nhẫn lạnh lùng. Cô cũng không phải là một ngườigiống như đã từng nói với Thẩm Anh Xuân, người đàn bà giỏi giao tiếp đến lọclõi. E rằng cô có muốn trở thành người giỏi giao tiếp thì mọi người cũng khôngtin. Cô vừa không phải là người con gái có bản tính lạnh lùng, cũng không giỏigiao tiếp, cô không phải là lợi dụng sự chân thành và khẳng khái của anh, côkhông phải là lòng dạ khôn lường, mà là cô sợ chính mình cũng không có cách nàomang đến cho anh sự cuồng nhiệt và trái tim yêu trọn vẹn như anh được. Cô sợanh thất vọng. Vì vậy, ngay cả chính cô cũng do dự.
Cácchị em trong ký túc lại không hề do dự, dường như nhân vật chính là họ vậy.Nghe nói sáu giờ tối Tần Ca sẽ đến nơi, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắtthay cho Hứa An Ly. Chu Lệ Diệp sẽ đại diện những người trong ký túc mời Tần Caăn cơm. Người đàn ông tốt như Tần Ca đúng là đàn ông tuyệt thế, có thắp cả đènlồng lên mà đi tìm thì cũng không thấy. Nếu không lấy anh ấy thì An Ly khó cóthể xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.
“Nếulà mình, thì mình đã sớm nhận lời yêu anh ấy rồi.” Tiểu Bạch nói một cáchkhuyếch trương.
“Tốthơn trăm lần cái anh chàng đa tình họ Đường đấy! Mất một được mười, Hứa An Ly,cậu hiểu chưa?”
“Đànông bây giờ đại đa số chỉ nhiệt tình ba phần thôi, Hứa An Ly! Nếu cậu không gậtđầu đồng ý, người đàn ông tốt sẽ trở thành chồng của người khác, đến lúc ấy,cậu có hối hận cũng đã muộn rồi.” Chu Lệ Diệp luôn nói thẳng vào vấn đề.
Khuamôi múa mép.
HứaAn Ly biết mọi người đều là muốn tốt cho cô nên cũng không giận họ: “Các cậuvội vàng rồi, tối nay ai đồng ý lấy anh ấy, mình không có ý kiến gì, còn tìnhnguyện làm phù dâu luôn.”
“Haizz,sao không nói sớm, giờ gạo sắp nấu thành cơm rồi mới chịu buông tay, cậu coibọn mình là bọn ế không lấy được chồng hả?”
“Mọingười đều là ngôi sao trong tương lai, bây giờ không lấy chồng, đến lúc ấy hốihận cũng không kịp nữa.” Hứa An Ly cũng học cách mượn gió bẻ măng.
“Được!Vậy thì chúng mình cùng lấy anh ấy!”
“Haha ha.”
“Cùngnhau lấy anh ấy! Thế chẳng phải là thê thiếp thành một đàn hay sao?”
“Đànông đều thích như thế, cũng có người không thích như thế, Tần Ca chính là kiểungười thứ hai.”
Mộtmối tình kết thúc, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới. Cả quãng đờisinh viên cũng đều sắp đi qua hết rồi, tất cả đã trở lại yên tĩnh trong lòngcô. Chẳng phải nói thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất haysao? Thời gian trôi đi như nước chảy, lấp đầy vết thương lòng rất nhanh, khônghề để lại một chút dấu tích nào.
Vậylà, lần gặp mặt này, Hứa An Ly kéo theo tất cả các bạn cùng phòng. Trước đây đãtừng gặp Tần Ca, nhưng chưa bao giờ họ lại có khoảng cách gần gũi như thế, nóichuyện lại càng ít hơn.
Ăncơm ở một quán nhỏ bên cạnh trường. Trong bữa ăn, mọi người nhìn anh như nhìnmột động vật quý hiếm trong vườn thú mà không cần mất tiền mua vé. Hóa ra, anhđích thực là một người đàn ông như cây ngọc đón gió vậy, còn có sức hấp dẫn hơncả khi còn ở trong trường.
Ngườiđàn ông đẹp trai vừa bình thường lại vừa có phong thái quý tộc như vậy là đốitượng của biết bao nhiêu cô gái đổ xô vào giành giật? Ở bên cạnh một anh chàngđẹp trai, các mỹ nữ vui vẻ hẳn lên, mọi người vừa cười nói vừa uống rượu. Họ cứchén qua chén lại như thế suốt hơn một tiếng đồng hồ.
“Ấy!Đại minh tinh à, Hứa An Ly nhà chúng em giao cho anh đấy, tương lai của cậu ấylà phúc hay là họa đều do anh đấy nhé.” Chu Lệ Diệp vừa nói, vừa dùng ánh mắtra hiệu, mọi người lập tức hiểu ý liền chủ động rút lui.
HứaAn Ly mỉm cười, uống chén rượu, mặt cô đỏ bừng lên, đại khái là do tâm trạngvui vẻ. Cô kéo Chu Lệ Diệp lại.
“Bangười chúng ta là ba kilô oát (kw), đủ để chiếu sáng cả thành phố.” Tiểu Bạchphát biểu ý kiến.
“Ngồixuống đi, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ có hay hơn không.” Hứa An Ly kiênquyết nói.
ChuLệ Diệp cười một cách thần bí.
ViVi kéo tay Chu Lệ Diệp, cô lên tiếng: “Này! Không được! Đừng làm hỏng chuyệnxem mặt của mình.”
“Đượcđược, mình tán thành cho các cậu, cám ơn các cậu đã đến đây cùng mình. Cho mìnhgửi lời hỏi thăm anh rể tương lai nhé.” Hứa An Ly cười nói.
Bangười nhún vai cười khoan khoái bước đi. Họ vừa đi ra khỏi, trong phòng đangnhộn nhịp bỗng trở nên im lặng lạ thường. Hứa An Ly nhìn Tần Ca, nhất thờikhông tìm được lời nào thích hợp để nói, nhưng không thể phủ nhận rằng, tối naycô đã rất vui.
Thựctế, lúc này, Hứa An Ly có rất nhiều điều muốn nói với anh, tim đập thình thịch,cô không biết phải nói như thế nào. Im lặng không có nghĩa là không có lời gìđể nói, đây là cách biểu đạt rất ăn khớp của hai người. Kể từ khi hai ngườiquen nhau đến giờ, thời gian mỗi lần ở bên nhau đều qua đi trong sự tĩnh lặng.Hứa An Ly đề xuất ra ngoài đi dạo.
Trongphòng toát ra nồng nặc mùi rượu, bát đũa ngổn ngang. Tần Ca đã mua vé khứ hồi,là mười rưỡi tối nay, vẫn còn hơn một tiếng nữa để có thể đi dạo.
Ánhtrăng bên ngoài rất đẹp, trong sáng như nước vậy. Hứa An Ly rất ít khi đi dạotrong cảnh đêm tối thế này, rất nhiều người đang hối hả rời khỏi trường, cònmình cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, ít có lúc nào tâm trạng vui vẻ. Những ngàynày của cô luôn ưu phiền đến chết, visa của Hà Tiểu Khê cũng sắp xong rồi, côgiục Hứa An Ly rốt cuộc là có đi Na Uy hay không?
Đếntận hôm qua, Hứa An Ly mới nhắn tin cho Hà Tiểu Khê.
“NaUy sẽ có rừng của cậu, còn không có của mình. Cho dù ở đó rất tĩnh lặng, cũngcó tuyết trắng và ánh trăng soi chiếu mọi nẻo đường. Mình có thể sẽ đi BắcKinh. Bắc Kinh sẽ không có rừng đâu. Điều đó không quan trọng, quan trọng làmình đã quyết định như thế rồi.”
Gióđêm nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hơi ấm của nước biển. Bỗng có tiếng hát ở đâuvọng ra, hình như là bài hát Niệm khúc 1990 của LaĐại Nhược. Thời gian giống như sợi tơ bay bổng, nhẹ nhàng rồi vụt bay đi mất.
Tốinay Tần Ca rất ít nói.
HứaAn Ly không lấy gì làm lạ, có lúc anh sẽ nói rất nhiều, nhưng cũng có lúc rấtim lặng.
“Emtưởng rằng…”
HứaAn Ly hướng cái ánh mắt mơ hồ về phía Tần Ca, nhưng cô cũng không nói đượcthành lời. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên uống rượu, cũng có chút tửulượng rồi. Trong lúc im lặng, cô đã dẹp hết được những suy nghĩ hỗn loạn.
“Khôngphải.” Câu nói của cô vừa buộc ra khỏi miệng liền bị Tần Ca cắt ngang.
HứaAn Ly giành lại. Phải! Hôm nay cô phải nói ra hết, nếu không cả đời này cô sẽhối hận. Cô đã hối hận một lần rồi, lần này cô không muốn cho mình có thêm cơhội để hối hận nữa. Tuổi trẻ là một buổi khiêu vũ sắp tàn, cô không muốn tuổixuân của mình vội vàng tan đi như thế.
Mộtngười có tính hướng nội cũng có lúc do dự, một người trầm lặng ít nói cũng cólúc tình cảm dạt dào.
Côtưởng rằng mình sẽ không yêu nữa, cũng không có khả năng nhận biết tình yêunữa. Nhưng thực tế đã cho thấy, cái tình yêu đang ngủ sâu ấy cuối cùng cũng đãđược đánh thức dậy.
“Emtưởng rằng, một người thích một người là mãi mãi không thể thay đổi được. Emtưởng rằng cả đời người chỉ có thể yêu một lần. Em tưởng rằng, tất cả đàn ôngđều bạc tình. Em tưởng rằng, yêu một người chỉ cần thấy anh ấy hạnh phúc thìmình cũng hạnh phúc.”
TầnCa mấy lần định cắt ngang lời nhưng đều bị cô ngăn lại, cô nói tiếp: “Hoàn toànkhông phải vậy, con người không vĩ đại như thế, tình yêu luôn ích kỷ. Vì vậy,Tần Ca, xin lỗi, em xin lỗi anh.”
Nghethấy Hứa An Ly nói vậy, Tần Ca bỗng có một cảm giác thanh thản. Vốn dĩ, anhcũng không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhưng may quá, đã như vậy thì cứnói hết ra, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Cáithứ tình yêu này, vốn dĩ hơn nửa đều là sai sót ngẫu nhiên. Kiên trì ba nămrồi, cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa.
Vìvậy, Tần Ca nói: “Hứa An Ly, điều này chẳng có gì là lạ, còn nhớ em đã từngnói, tình yêu không phải là sự cho đi của một phía, mà cần hai linh hồn cọ xátnhau để phát ra tia lửa. Nếu đã cọ không ra tia lửa, nếu chúng ta cũng đã từngcố gắng rồi, thì cũng chẳng có gì hối tiếc cả, đây là sự sắp đặt đầy dụng ý củasố phận. An Ly, anh chúc em những ngày tháng sau này được hạnh phúc.”
HứaAn Ly ngoái đầu lại, ngây ra nhìn Tần Ca. Sau đó, cô thong thả nói: “Em khôngcần lời chúc phúc của anh, em cũng không cho rằng đây là sự sắp đặt đầy dụng ýcủa số phận! Còn có anh bên cạnh, khiến trái tim em có thêm một chỗ dựa và sựấm áp. Tại sao em luôn cho rằng giữa chúng ta sẽ không có tình yêu? Em biết emđã làm anh đau lòng, em chưa từng nghĩ đến cảm giác của anh, em vô tư tận hưởngsự quan tâm, sự bảo vệ của anh và em chỉ nghĩ đến cảm giác của mình. Tại sao từtrước tới giờ anh chưa bao giờ oán trách em?”
“Vìvậy, em cảm thấy có lỗi với anh? Vì thế mà thương hại anh?”
HứaAn Ly khẽ gật đầu, nhưng lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Cũng không hẳn làvậy.”
“Anhkhông cần lòng thương hại, như thế rất mệt. Em mệt, anh cũng mệt.” Tần Ca lạnhnhạt nói: “Anh hy vọng em sẽ sống tốt hơn anh! An Ly! Anh thật lòng đấy.”
HứaAn Ly nhẹ nhàng hít thở, một trận đau dữ dội chợt lăn qua khe cửa trái tim,nước mắt cô bỗng dưng trào ra.
Côđã làm tổn thương anh! Trong lúc này, Hứa An Ly mới biết, cô thật sự mất đi cáigì. Cô không phải là thiên thần, mà là một ác quỷ.
“Emxin lỗi.” Hứa An Ly khóc nghẹn ngào nói.
Côbiết sự ương ngạnh và sự ích kỷ của mình đã làm anh bị tổn thương, chỉ có mấtđi rồi, mới thấy quý sự tồn tại của nó.
“Emkhông biết phải làm thế nào mới có thể không mất anh.”
“Đãchẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Chúng ta lấy cách này để từ biệt nhau. Chính tạiđây đêm nay và cả sau này nữa, chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau.”
TầnCa đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay từ biệt. Nhưng tay của Hứa An Ly đưa ra nắm lạilấy tay Tần Ca, nắm rất chặt!
Cônhìn anh đầy nghi hoặc, nước mắt giàn giụa.
Gióđêm nhẹ nhàng thổi tới, gió mùa hạ, có một chút mùi hoa thơm nhè nhẹ, ánh saolấp lánh chiếu sáng.
“Không!”Hứa An Ly nói một cách dứt khoát.
“Khôngphải là em mềm lòng, mà là bởi vì trong lòng em, trong những ngày anh em mìnhquen nhau, thực ra em đã sớm yêu anh rồi…”
TầnCa thảng thốt nhìn Hứa An Ly.
“Anhkhông tin sao?” Hứa An Ly quay người lại, mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìnanh.
Tráitim Tần Ca quặn thắt lại. Tại sao không phải là trước kia mà là bây giờ?
Sauđó, anh từ từ quay người, đây là cách từ biệt tốt nhất. Anh tình nguyện dùngcách này để ra đi. Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi, hương hoa vẫn phảng phất bay.
Tráitim hai người đập chậm đến mức họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. HứaAn Ly chạy lại, chặn trước mặt anh, cô tiếp tục nói: “Trước đây do em quá thamlam và ích kỷ, em cũng ghét chính bản thân em như vậy, cũng muốn thay đổi chínhmình. Đã từng, đối diện với sự chân thành của anh, em không dám chấp nhận làbởi vì em không mang lại cho anh hạnh phúc mà anh mong muốn. Bây giờ em thấy emcó thể mang lại cho anh niềm hạnh phúc mà anh cần. Còn nhớ anh đã từng hỏi em,nếu như anh ta đã kết hôn với người con gái khác, thì em sẽ vẫn thích anh tachứ?”
TầnCa không nói gì, đứng ngây người ra nhìn Hứa An Ly.
“Emnói, em vẫn thích.”
Tiếnglá cây kêu xào xạc, tất cả đều yên lặng.
MôiTần Ca động đậy. Giây phút ấy, ngoài im lặng ra vẫn chỉ là im lặng.
“Nhưngbây giờ em cho anh biết, em sẽ không thích nữa.”
Khoảngcách rất gần, Tần Ca vẫn nhìn thẳng vào mặt Hứa An Ly, không biết phải nói gì.
Lặnglẽ… Anh nhìn cô. Cô cũng nhìn anh.
Đêmvắng, chỉ có anh và cô, dường như trong cái thế giới này cũng chỉ còn lại cô vàanh, cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lời nào, cũng không chớp mắt. Mộtchú chim đang bay tới, bay lui, tìm đường về tổ ấm của nó.
Saumột hồi lâu nhìn nhau, nhưng với Tần Ca lại như tiếng sét ngang tai. Anh nhắmmắt lại, cơ thể có một chút run run. Lồng ngực anh từng trận, từng trận đauxuất hiện. Màn đêm tĩnh lặng, một hồi lâu, anh run run mở mắt ra.
“AnLy, anh không muốn em miễn cưỡng chấp nhận đâu, anh đã…” Tần Ca vẫn chưa nóixong, Hứa An Ly đã cắt ngang lời anh: “Không có!” Hứa An Ly lại nắm chặt tayanh một lần nữa.
Thờigian có thể làm thay đổi tất cả, lẽ nào anh ấy lại không tin sao?
TầnCa quan sát Hứa An Ly. Dường như anh đang quan sát xem lời của cô nói là thậthay giả. Nhưng dù thế nào thì cũng quá muộn mất rồi, tất cả giờ đã trở thànhquá khứ. Lần này, Tần Ca quay về là để từ biệt, quyết định bắt đầu cuộc sốngmới ở Bắc Kinh. Anh cũng muốn nói cho Hứa An Ly biết, cái công ty phát hànhbăng đĩa đó đã sắp xếp bạn gái cho anh thật hoàn hảo. Anh đã suy nghĩ đếnchuyện này và cũng thật lòng qua lại với cô gái kia một thời gian rồi. Còn nhớanh đã từng nói với Hứa An Ly rằng sau này bất kể trái tim người nào “có chủ”cũng đều phải nói cho người kia biết. Anh sẽ không thất hứa. Còn Hứa An Ly, côđã sớm quen với các cuộc hẹn như thế của Tần Ca, quen với sự phong trần vộivàng đến của anh, ăn một bữa cơm, rồi lại phải đi.
KhiHứa An Ly nắm chặt tay Tần Ca, trái tim anh như trở nên loạn nhịp. Chỉ có haitừ, có và không. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề có một chút do dự nào.Nhưng bây giờ, cái có và không của anh đều là sự phản bội, là gây tổn thươngcho một người khác. Mà cả hai anh em đều muốn bảo vệ. Làm thế nào? Làm thế nào?Phải làm thế nào đây!
Tậnsâu trong đáy lòng anh có nhói lên một nỗi đau hỗn loạn. Anh do dự nhìn Hứa AnLy. Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói: “Xin lỗi, An Ly!”
“Anhkhông tin lời em nói là thật à?”
“Anhđã không còn muốn… yêu em nữa.” Anh rất khó khăn để nói ra điều đó.
“Anhsợ em không thể mang lại hạnh phúc cho anh?”
“Điềuđó không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
“Embiết anh chờ đợi quá lâu, giống như trẻ con mong chờ được ăn một chiếc kẹonhưng mãi vẫn chưa được ăn, đợi đến lúc ăn được thì đã không còn cảm giác vuimừng thích thú như ban đầu nữa, phải vậy không?”
“Anh…”
Hứa AnLy ôm phía sau anh, hai tay từ trên vai anh trượt xuống eo, áp gương mặt đangđầy nước mắt của cô vào lưng anh. Ôm rất chặt, không để cho Tần Ca thở nữa.
TầnCa cứ đứng ngây người ra, im lặng, không một tiếng động. Trong lòng anh thầmnghĩ: Hứa An Ly, em là nhân chứng cho tuổi trẻ thất bại của anh.
Nếunhư cứ thế mà chia tay, anh sẽ không có gì để hối hận, nhưng em lại đột nhiênnói với anh trong trường hợp vướng víu thế này, không thể phân biệt được aiđúng ai sai. Sở dĩ Tần Ca đi Bắc Kinh mà từ bỏ công việc ở đài truyền hình đãđược sắp xếp xong, một phần rất lớn là vì anh muốn chứng minh có phải có thểthực sự từ bỏ được tình yêu anh dành cho cô bao năm qua hay không. Nếu như từbỏ, có phải thực sự là rất đau khổ hay không.
TầnCa lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, giống như ánh mắt đã từng nhìn cô.
Rấtlâu sau, Hứa An Ly bỗng nói: “Em luôn luôn thử thích anh, chỉ là anh không biếtmà thôi.”
“Nhưngem sẽ thích anh được bao lâu?” Câu nói đang định thốt ra từ trong lòng Tần Calại bị anh vĩnh viễn ngăn lại nơi lồng ngực.
TầnCa chỉ đứng như người máy mà ôm cô. Cơ thể cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, gươngmặt trắng như trứng bóc của cô, mái tóc, cơ thể, nước da, tất cả đều toát ramột mùi hương thơm dễ chịu, được anh ôm vào lòng.
Imlặng một hồi lâu, môi cô dần dần đưa tới, cắn chặt lấy môi anh.
TầnCa cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa, anh tưởng rằng hai người sẽcứ thế mà rời xa. Nhưng trong cái khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, anh đãcúi người xuống và cắn chặt lấy môi cô.
Côngậm chặt môi anh, nhìn anh. Anh cũng ngậm chặt môi cô, rồi nhìn cô.
Giốngnhư lần đầu tiên vậy, anh hôn cô một cách say đắm mà không cần để ý đến cái gìkhác.
Bỗngnhiên, cô lại đẩy mạnh anh ra.
Anhmở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Bây giờ, người nắm giữ thế cục là cô chứ khôngphải anh.
“Đợiem thêm một năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn.”
Từkhi Tần Ca đi Bắc Kinh, hai người chưa từng có một lần ở bên cạnh nhau hẳn hoi.Mọi lần đều là anh vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Tình yêu cần sự giao lưu,cần ở bên nhau nói chuyện, cần sự gần gũi của da thịt, cũng cần phải cãi nhau.
***
Nhànghỉ nằm ngay bên cạnh trường, không to lắm, nhưng rất sạch sẽ, bên trong cóphòng cho các đôi yêu nhau. Thực ra, đa số khách ở đây đều là sinh viên năm thứtư của trường, chủ nhà nghỉ cũng biết rất rõ nên chỉ cần viết tên vào sổ đăngký là có thể dễ dàng lấy được một phòng. Chỉ có điều, cái giây phút lấy đượcchìa khóa ấy, Hứa An Ly vẫn cảm thấy ngại ngùng đến đỏ mặt, cô nhanh chóng bướclên tầng, mở cửa phòng 206. Một chiếc giường đôi rộng rãi chiếm cả diện tíchcủa căn phòng, còn có một chiếc ti vi, một chiếc ghế sô pha, thiết kế rất đơngiản.
Gagiường vừa thay xong, còn tỏa ra mùi hương thơm nhẹ của mùi nước xả vải.
Tuylà sự chủ động của Hứa An Ly, nhưng trên mặt cô vẫn có một chút nhếch nhác khốnkhổ. Đưa tay lên nhẹ nhàng đóng cửa, cô tiến về phía Tần Ca.
Chínhlà đêm nay, có ánh trăng làm chứng, cô sẽ cho anh một đáp án.
TầnCa ngắm nhìn nét mặt thuần khiết như sương mai của Hứa An Ly, lần đầu tiênkhông biết phải làm sao. Hàng mi đen dài của cô hơi run lên dưới cái nhìn củaanh.
“Emmuốn anh hãy nhớ đến ánh trăng của đêm nay, nó là ánh trăng sáng nhất trongcuộc đời em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, cô nói.
Làcô ấy chủ động. Vì vậy, cô chủ động hôn anh một cách say đắm trước.
Đènđầu giường vẫn sáng. Ánh đèn màu hồng, điều hòa ấm áp, tâm trạng màu vàng, HứaAn Ly nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Tần Ca, anh đang dùng ánh mắt lạ lùngnhìn cô. Khi cái đau truyền đến cho cô, cũng là lúc mà hai người đã quấn chặtvào nhau đến mức không thể tách rời.
HứaAn Ly đã khóc. Cuối cùng cô đã trao tất cả cho Tần Ca. Cho dù lúc đó, ngoài cảmgiác đau ra, không còn gì nữa. Nhưng cô đã từ một cô gái mà trở thành một ngườiđàn bà. Sau này, cô sẽ nếm thử cảm giác đau đớn và khoái lạc khác nhau mà cơthể của đàn ông mang lại cho cô một cách thường xuyên giống như cơm bữa vậy.Nhưng một người đàn bà sẽ không bao giờ quên được người đàn ông đầu tiên củamình, cho dù là yêu hay không yêu. Cô nghĩ, cơ thể đã quấn chặt vào nhau khôngthể phân rời, thì tâm hồn cũng sẽ ở bên nhau.
Côlàm sao có thể quên được anh? Tần Ca của cô, trong ánh đèn màu hồng, hồi hộp màlo sợ. Lại có một chút bối rối, trên trán toàn là mồ hôi. Còn cuộc đời anh, cóphải cũng ghi nhớ cô trong cái khoảnh khắc đáng nhớ ấy?
Khitrời sáng, khi Tần Ca còn đang mơ màng, cô đã thì thầm vào tai anh: “Em đã làcủa anh rồi, anh không cần phải lo nữa nhé.”
Mệtnhoài một đêm, cô ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
Cuộcsống không phải lúc nào cũng chỉ có tình yêu, luôn tồn tại song song với nó lànhững bi kịch và hài kịch.
Trảiqua hơn bốn năm yêu nhau mặn nồng, Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân bắt đầu bướcvào cuộc sống thực tế, đã bước ra khỏi sự ngượng ngùng và u ám, mà thay vào đólà sự cọ xát của những chuyện nhỏ nhặt mà cuộc sống chung đem lại.
Đặcbiệt là vấn đề nhà cửa luôn luôn khiến cho cuộc sống tình yêu của họ trongtrạng thái chiến tranh. Thẩm Anh Xuân đã đề xuất đến chuyện kết hôn với ĐườngLý Dục, nhưng cô bây giờ mang hộ chiếu Mỹ, kết hôn tất nhiên sẽ kinh động đếnmẹ cô. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Lý Dục không muốn dùng tiền của ThẩmAnh Xuân, anh muốn dùng chính năng lực của mình để mua cho cô một ngôi nhà to.Theo cách nhìn của anh, dù cô và bố mẹ cô có nhiều tiền đến đâu cũng chẳng liênquan gì đến anh. Vì vậy chuyện hôn nhân anh cũng tạm gác lại, anh chuẩn bị sangnăm vay tiền ngân hàng để mua nhà.
ThẩmAnh Xuân cho rằng Đường Lý Dục không cần thiết phải vì một chút lòng tự trọngmà khiến cho cuộc sống trở nên chật vật hơn, tự trọng có tác dụng gì chứ? Làtiền tiêu? Hay là nhà để ở?
Nếunhư vì lòng tự trọng, ban đầu anh đã không nên ở bên cạnh cô, bây giờ lại nóiđến lòng tự trọng thì có tác dụng gì chứ? Thực tế là tàn khốc, không có mộtchút giả tạo nào, bước ra cửa mà không có xe thì tốt nhất đừng bước ra ngoàinữa. Về nhà mà không có nhà thì không có cảm giác an toàn, cũng không giốngnhà. Vào siêu thị mà không quẹt được thẻ thì cũng đồng nghĩa với việc chi tiêuthất bại. Trước đây, Thẩm Anh Xuân chưa từng phát hiện ra Đường Lý Dục là mộtngười cố chấp như thế. Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cả ngày họ cứ cãi qua cãilại. Một Đường Lý Dục nho nhã, lãng mạn và ôn hòa mà trước đây cô đã từng quenbỗng trở nên ngang ngạnh.
“ĐườngLý Dục! Sao anh lại trở nên tính khí trẻ con như thế? Nếu như anh quan tâm đếnem, thì đừng có mang cái lòng tự trọng để nói chuyện với em!” Sau khi ăn cơmxong, hai người không nói với nhau câu nào, Thẩm Anh Xuân vứt đũa xuống, nếukhông thể hiện cái sự tức giận ra mặt, thì cô sẽ phát điên lên mất! Vì thế màcô đã quẳng cho anh một câu như vậy khi đang giận tím tái mặt mày.
ĐườngLý Dục vùng đứng dậy: “Nếu em yêu anh, thì xin em hãy tôn trọng anh! Thẩm AnhXuân, trước đây đều là anh nghĩ đến cảm giác của em. Bây giờ, anh hy vọng, em cũngnên đặt vào địa vị của anh mà suy nghĩ đến cảm giác của anh, được không? Coinhư anh xin em đấy! Chúng ta đừng vì chuyện này mà cãi nhau nữa. Anh không muốnmẹ em coi thường anh, cũng không hy vọng cô con gái yêu quý của bà phải chịu ấmức vì anh, cho nên anh chỉ có thể làm như vậy thôi!”
“Được,vậy thì anh hãy sống với cái lòng tự trọng của anh đi, hãy coi lòng tự trọngcủa anh như biệt thự, như xe hơi, như vinh hoa phú quý, như vợ, như sự thànhcông, được rồi chứ?”
“ThẩmAnh Xuân, em… em quả là không có lý lẽ gì cả!”
“Emkhông có lý lẽ gì, được! Hồ ly cuối cùng cũng lộ đuôi ra ngoài, Đường Lý Dục,đừng dùng cách hoãn kết hôn, hoãn mua nhà, vừa muốn có giang sơn, lại vừa muốncó người đẹp, e rằng anh còn có mục đích khác”
“Cô!”
“Tôicái gì? Tôi đã nói đúng tim đen của anh phải không?”
ĐườngLý Dục tức giận đẩy cửa bước ra ngoài.
ThẩmAnh Xuân tất nhiên là muốn Đường Lý Dục cùng nhau đi sang Mỹ, đó là bến đỗ tốtnhất của họ và là kết cục hay nhất.
NhưngĐường Lý Dục không muốn. Không! Anh đã từng muốn, muốn đi để thi thố tài năngmột chút với bọn Mỹ kiêu ngạo, thể hiện cái sự hiên ngang của bậc trượng phu,sự tài giỏi của đàn ông Trung Quốc. Nhưng khoảng thời gian sau khi tốt nghiệpnày, suy nghĩ của anh dường như thay đổi rất lớn, tại sao lại phải đi Mỹ? Khôngđi Mỹ thì sẽ không mở mày mở mặt được hay sao? Còn nữa, nếu như anh thật sự điMỹ, để lại một mình mẹ ở trong nước, anh sẽ không yên tâm. Sức khỏe của mẹkhông tốt, những năm trước, bà có cơ hội để đi bước nữa, nhưng lại sợ bố dượngđối xử với con trai không tốt, người cũng già đi nhiều, lại không muốn tìm thêmbạn đời, bà chỉ muốn con trai kết hôn, rồi dọn đến sống chung.
Rấtnhiều vấn đề thực tế khiến cho tư duy của Đường Lý Dục thay đổi. Đợt này lạiluôn cãi nhau với Thẩm Anh Xuân, chính anh cũng không hiểu vì sao lại cãi nhau,cứ mở miệng ra, là đã thấy hỏa khí rất lớn giữa hai người. Sau mỗi lần cãi vãanh lại vô cùng hối hận. Anh không muốn biến cuộc sống của hai người trở nênkhói lửa ngút trời như thế. Vì vậy, thời gian này, anh rất ít khi vừa tan sở làvề nhà ngay, anh thà làm thêm giờ còn hơn là về nhà sớm. Rất phiền. Hôm trước,có một người bạn làm cùng ngành ở Bắc Kinh đến công tác, Đường Lý Dục luôn đicùng bạn, đó cũng được coi như là một sự giải thoát nhất thời. Tối mai, ngườibạn làm cùng ngành sẽ trở về Bắc Kinh, Đường Lý Dục đã mua vé cho anh ta, phảiđến bến xe đưa tiễn.
Cònnhớ lúc mới vào công ty thực tập, một buổi trưa có một nữ đồng nghiệp nói vớiĐường Lý Dục rằng thực tế cuộc sống là viên thuốc dập tắt tình yêu. Đường LýDục đã từng dùng hàng đống lý lẽ để phản pháo lại chị ta. Nhưng bây giờ anhđã thấu hiểu lời nói chân thực của chị ấy.
Khicòn trẻ, anh đã ngờ nghệch cho rằng tình yêu chỉ là chuyện của hai người, khôngliên quan gì đến chuyện tiền bạc, môi trường, bối cảnh gia đình, cho rằng tìnhyêu là sự đồng điệu và thơm ngát của tâm hồn. Sau khi lớn lên mới biết, hoàntoàn không phải như vậy.
***
TầnCa tối thứ hai mới rời khỏi trường trở vế Bắc Kinh, Hứa An Ly đành lặng lẽ tiễnanh ra ga tàu.
Còitàu kêu dài, tàu sắp khởi hành.
“TầnCa.” Cảm giác thân quen lại một lần nữa trong sâu thẳm trái tim Hứa An Ly ngócđầu dậy, vẫn chưa rời xa mà nỗi nhớ đã bắt đầu khởi hành.
“HứaAn Ly.” Tiếng nói vọng lại từ xa, anh tưởng rằng anh không bao giờ được nhìnthấy cô nữa. Tần Ca ra sức đẩy cửa sổ ra, Hứa An Ly chạy theo về phía anh.
“Em.”Hứa An Ly đứng ở trước cửa sổ, chỉ nói được một từ, tay cô nhẹ nhàng lau nhữnggiọt nước mắt.
“Emsẽ đi Bắc Kinh cùng anh.”
“Ừm.”
“TầnCa, em nhớ anh. Anh có nhớ em không?”
“Cóchứ.”
“Đừngquên nhớ đến em, Tần Ca.”
“Bảobối, anh nhớ em, anh luôn nhớ em, nhớ tình yêu của chúng mình.”
Tàurời xa dần, Hứa An Ly vẫn cố chạy theo, ra sức chạy. Chạy ngắn là sở trường củacô, nhưng cô vẫn không theo kịp tốc độ của tàu. Tàu đã tăng tốc, càng ngày càngxa, cuối cùng là biến thành một cái bóng mờ mịt, bỏ cô lại phía sau. Cô cũngthôi không chạy theo tàu nữa. Cô cứ đứng đó bất động, nhìn về xa xăm, nhìn vềphía chuyến tàu đã biến mất trong tầm mắt, nước mắt nhạt nhòa.
Chuyếntàu đã mang người mà cuối cùng cô có thể hạ quyết tâm để thương nhớ ra đi.
Côđã là người của anh rồi. Ngoài anh ra, cô còn có thể nhớ ai được nữa chứ? Cuộcđời có quá nhiều sự gặp gỡ tình cờ như thế tại sao không phải là bảy năm vềtrước?
Khoảngbảy năm trôi qua rồi.