Quá trình trị liệu của Bạch tiên sinh tiến hành rất thuận lợi, nhưng ông lại thường xuyên đau đầu. Trước khi quyết định dùng phương án này, bác sĩ đã nói, việc Bạch Ân bị thiếu hụt ký ức 80% là do ảnh hưởng của thuốc, vì sau mỗi lần thôi miên, ông đều phải uống rất nhiều thuốc. Cứ như vậy hơn nửa tháng, giờ lưỡi ông gần như chẳng còn cảm nhận được vị gì nữa.
Tang Bắc muốn tiến hành trị liệu chậm rãi, để cơ thể ông được nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục, Bạch tiên sinh cũng biết cơ thể mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng ông không dám dừng lại. Toàn thúc vất vả lắm mới khuyên được Bạch lão gia tử thu tay lại, nếu lần sau lại gặp phải tình huống này, Trịnh Hòa biết làm sao?
“Lát nữa sẽ đi đâu tiếp?” Bạch tiên sinh tựa vào cửa xe, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tang Bắc lật qua lật lại lịch làm việc rồi trả lời: “Phía Hán Tân Đường mới nhận một mẻ hàng, có vài khối ngọc tốt, lần trước chẳng phải ngài nói muốn tặng lễ sao, tôi đưa ngài qua xem.”
“Các cậu cứ tự quyết đi.” Lúc mệt mỏi, giọng Bạch Ân rất nhẹ, phiêu đi như gió.
Tang Bắc cười khổ: “Mấy khối ngọc đó rất quý, chúng tôi đâu thể tự làm chủ, hay là tôi bảo họ gửi ảnh và báo giá qua để ngài xem rồi chọn nhé?”
Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi: “Ngoài ngọc ra, Hán Tân Đường còn có gì?”
“Ừm… Mấy gian hàng cho thuê ở tầng một chủ yếu là hàng mỹ nghệ, chạm khắc gỗ, ống trúc. Tầng hai có đổ cổ nhưng phần lớn chỉ là cửa hàng nhỏ, không có danh tiếng.” Tang Bắc ăn ngay nói thật, lúc Hán Tân Đường mới được thành lập, ban giám đốc còn định hướng phát triển thành một chuỗi của hàng nhưng cuối cùng do một số rắc rối nên mới mang hình thức như bây giờ, tiền lời không cao không thấp, phát triển bền vững.
Bạch tiên sinh day day huyệt Thái Dương nói: “Được rồi, tôi tiện thể chọn mấy món khác nữa.”
“Để tặng Trịnh Hòa ạ?” Tang Bắc hỏi.
Bạch tiên sinh cười gật đầu: “Đã hứa với em ấy rồi.”