Giám đốc Tống kéo một cô nàng tới ngồi cạnh ông, dù không ngẩng đầu lên, Bạch tiên sinh cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
“Ngài có hài lòng không?” giám đốc Tống hỏi.
“Ông hỏi gì?” Bạch tiên sinh cười như không cười.
“Người vừa nãy cạnh ngài, ” giám đốc Tống quay đầu nhìn cô nàng kia, cô ta gợi ý“Trịnh Hòa.” Giám đốc Tống nói tiếp: “Cái người tên Trịnh Hòa.”
“Cậu ta ở công ty ông?”
“Ừm, người cũ rồi.”
Bạch tiên sinh chống cằm, nghĩ nghĩ, ông còn chưa quyết định có nhận hay không, ông hài lòng về cái cậu Trịnh Hòa đó, nhưng ông biết, bản thân mình, đến từng cái lỗ chân lông cũng đều không thích giám đốc Tống.
Cô nàng bên cạnh xen mồm vào: “Cậu ấy không tệ đâu, đây là lần đầu tiên đó.”
Giám đốc Tống biết thói quen của Bạch tiên sinh, quát cô ngừng lại: “Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!”
Bạch tiên sinh có chút dao động, không để ý chi tiết nhỏ đó, ông nghiêm túc hỏi: “Cô bảo mặt trước hay mặt sau? Tôi không tin đến tuổi này rồi, cậu ấy chưa từng quan hệ với ai.”
Một lát thoáng qua, cô nàng và giám đốc Tống đều á khẩu, cô ta nói: “Ngài…ngài rất chú trọng việc này sao?”
“Đúng thế, ” Bạch tiên sinh nói thẳng: “Tôi thích sạch sẽ.”
Cô ta yên tâm: “Trịnh Hòa thực sạch sẽ, ngài không cần lo việc này.”
Bạch tiên sinh nhớ lại những hành động của Trịnh Hòa, giọng nói mơ hồ: “…Mong là thế.”
Sớm thôi, cậu ta sẽ không còn sạch sẽ.