Bạch Ân bỗng nhiên tỉnh táo lại trong một buổi hoàng hôn rất bình thường.
Ông ngơ ngẩn ngồi trên giường, nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ, ráng đỏ phủ kín chân trời.
Nói là tỉnh táo nhưng cũng không hẳn thế, từ ngày đưa Trịnh Hòa lên sơn trang, ông vẫn mơ mơ màng màng, tuy biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng ông cứ như kẻ ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào.
Bạch Ân cúi đầu, Trịnh Hòa ngủ say sưa bên cạnh, ông nhìn cậu, bỗng dưng cười khẽ thành tiếng, đưa tay đụng vào môi Trịnh Hòa, mềm mại, ấm áp, ông thực thích cảm giác đó.
Trịnh Hòa mơ màng mở mắt, cậu ngẩn ra khi thấy ánh mắt của Bạch Ân. Bạch Ân nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Sao lại nhìn tôi như thế?” Chẳng nhẽ cậu ấy đoán được mình đỡ bệnh nhiều rồi? Bạch Ân đoán vậy, nhưng ông cảm thấy, Trịnh Hòa dường như không nhạy cảm đến thế.
Trịnh Hòa ngáp dài một cái, hai tay ôm chặt lấy Bạch Ân, lẩm bẩm: “Bạch tiên sinh, ông đừng thao thức nữa, mau ngủ đi…..”
Bạch Ân bật cười, vỗ vỗ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, em cũng mau ngủ đi.”
Không biết Trịnh Hòa có nghe được không, chỉ thấy cậu ngây ngô cười hai tiếng, sau rồi lại yên lặng.