Bạch Ân thức trắng đêm, khi tia nắng ban mai dần hé lên, trải qua nhiều lần cân nhắc, ông bấm số điện thoại của Tang Bắc.
“Tang Bắc, tôi là Bạch Ân.”
Tang Bắc có vẻ không hề ngạc nhiên, lẳng lặng nghe ông phân phó: “Ngài quyết định nói bệnh tình của mình cho cậu Trịnh sao?”
Bạch Ân bình tĩnh nói: “Đến lượt cậu nghi ngờ tôi từ bao giờ thế?”
Tang Bắc nói: “Không phải vậy, ngài hiểu lầm ý của tôi. Bởi hôm qua ngài còn chưa định nói ra, tôi rất muốn biết, điều gì khiến ngài đột nhiên thay đổi ý định, sau khi tôi đi, cậu Trịnh đã nói gì sao?”
“Không liên quan đến em ấy, ” Bạch Ân nói: “Sai một ly, đi một dặm, chẳng nhẽ ngoài việc giám thị tôi 24/24, cậu còn muốn điều khiển cả tư tưởng của tôi chắc?”
Tang Bắc kéo micro ra thật xa, Tang Bắc từng nghĩ rất nhiều lần, thủ trưởng của mình đúng là kỳ quái, bệnh đến thế rồi mà còn có thể dùng cái giọng điệu gây sự đó, tức chết người khác.
Tang Bắc cảm thấy, nói chuyện tiếp với Bạch Ân chắc mình thăng thiên, để có thể sống tới 99 tuổi, anh quyết định cúp máy: “Ngài hiểu lầm, tôi không có ý đó, được rồi, hiện tại sức khỏe của ngài không tốt, tôi cúp máy, tạm biệt.”
Giọng Bạch Ân đầy âm trầm: “Ai cho cậu cúp máy?”
Tang Bắc: “…Được rồi, ngài nói tiếp đi.”
Bạch Ân suy nghĩ một hồi, nói: “Thôi, chẳng biết nói gì nữa, cúp đi.”
Tang Bắc: “… Tạm biệt.”