Bạch Ân nhận được một cuộc điện thoại từ nước C, bên đó nói có một số chuyện xảy ra. Ông không nói gì, cúp máy rồi dắt Trịnh Hòa đến thẳng sân bay. Hẳn là những người bên cạnh Bạch Ân để lộ tin tức, ông vừa cùng Trịnh Hòa vào phòng đợi thì thấy người của nhà họ Bạch đã đợi mình ở đó.
Bạch Nhuận Trạch đã mất tích nhiều ngày có vẻ rất vui vẻ, vẫy tay nói: “Cha, cuối cùng ngài tới.”
Trịnh Hòa thấy người tới, dừng lại, ra hiệu cậu muốn đi ra chỗ khác. Bạch Ân biết Trịnh Hòa muốn tránh dây dưa vào chuyện này, gật đầu đồng ý. Ánh mắt ông đảo từ Bạch Nhuận Trạch tới Toàn thúc: “Sao mấy người lại đến?”
Môi Bạch Thần Mộ đỏ tươi, nổi bật trên làn da tái nhợt như tờ giấy, khiến hắn càng có vẻ yêu dị, khiến người nhìn phải luống cuống. Hắn cười nói: “Anh đi rồi, khoảng thời gian năm mới này tôi cũng bận, không nói chuyện tâm sự nhiều với anh được, thì ít nhất cũng phải đưa tiễn chứ.”
Bạch Ân thấy thầy giáo của Bạch Thần Mộ không tới, chứng tỏ Bạch lão gia tử không biết chuyện này, Thần Mộ vội vã tới đây, nếu không, với tính cách của nó, đừng hòng chịu rời khỏi người kia một khắc. Chỉ thoáng chốc, ông đã nắm được tám, chín phần ý đồ của họ. Bạch Ân bình tĩnh lại, cười hỏi: “Toàn thúc, lão gia tử đâu?”
Toàn thúc lộ vẻ xấu hổ: “Hôm nay, lão gia tử… không khỏe, nên bảo tôi đi thay.”
Bạch Ân cảm thấy xúc động, Bạch lão gia tử hiển nhiên không biết chuyện ông phải đi, lời Toàn Đức nói là để làm dịu đi mối quan hệ cha con giữa hai người họ. Một người làm còn quan tâm con chủ hơn chính ông ta, không biết Bạch lão gia tử làm gì với cái chức cha đó. Ông nhận tiện nói: “Vậy chú giúp tôi gửi lời cám ơn tới ông ấy, bảo ông ấy nhớ chú ý sức khỏe.”
Toàn Đức gật đầu: “Thiếu gia quan tâm, tôi biết, lão gia tử nghe được những lời này từ thiếu gia, chắc chắn sẽ vui vẻ.”
“Ừm.” Thấy sắp tới giờ, Bạch Ân nói: “Giải tán thôi, tôi phải đi rồi.”
Bạch Nhuận Trạch đột nhiên nói: “Cha, thế căn nhà cha mới mua thì sao?”
Bạch Ân thở dài, quẳng một xâu chìa khóa cho cậu, Bạch Nhuận Trạch đón lấy, chùm chìa khóa nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay.
Bạch Ân nói: “Chỉ biết đòi đồ của tôi thôi, tiền mình tự kiếm mới tiêu xài thoải mái được, biết chưa?”
Bạch Nhuận Trạch vui mừng: “Cha, căn nhà đó thuộc về con?”
Bạch Ân vẫy vẫy tay: “Cầm đi, đừng lằng nhằng nữa.” Nói xong, ông gật đầu với Bạch Thần Mộ và Toàn thúc, rồi qua phòng đợi bên cạnh tìm Trịnh Hòa.