Gục Trước Rung Động

Chương 17



Cơn mưa ngoài trời bỗng nặng hạt hơn, âm thanh chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

“Hai người đang làm gì vậy?” Lục Tập kinh ngạc nhìn về phía phòng thờ, nghi ngờ mình bị hoa mắt. Dụi dụi mắt nhìn kỹ lại, hai người bên trong vẫn đang ôm nhau, cũng đang nhìn về phía cậu ta.

Bị người khác bắt gặp, Khương Dư Miên muốn lùi về phía sau theo bản năng, vừa động đậy tay thì cô chợt nhớ ra mình đang đỡ Lục Yến Thần, sợ anh bị ngã, Khương Dư Miên tiếp tục giữ tư thế kia, ngẩng đầu nhìn anh.

Thím Đàm nói, để trừng phạt bản thân nên anh quỳ gối ở đây một ngày một đêm không ăn uống gì, bây giờ sắc mặt đã vô cùng khó coi.

Lục Yến Thần quỳ một gối xuống đất, cảm nhận được cơ thể yếu đuối kia đang dùng hết sức lực để đỡ mình, anh trở tay nắm lấy cánh tay của Khương Dư Miên, nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Cảm ơn, anh không sao.”

Sự lễ độ có chừng mực của anh lập tức chia rõ ranh giới của hai người, rõ ràng là cơ thể hai người cách nhau không xa nhưng Khương Dư Miên lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ vô cùng xa xôi.

Cô nuốt nước miếng, cúi đầu, chậm rãi buông tay, gia tăng khoảng cách với anh.

Bây giờ Lục Tập mới chợt nhận ra, là vì Lục Yến Thần quỳ lâu quá nên không đứng thẳng được, Khương Dư Miên dìu anh nên mới hai người mới vô tình đụng vào nhau.

“Anh cả.” Lục Tập nhặt ô lên, đi qua đưa cho anh.

Khương Dư Miên cũng nhặt đồ đang rơi trên mặt đất của mình lên, đứng đằng sau hai người. Vốn dĩ cô không nói được nên khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Lục Tập ân cần mở ô cho Lục Yến Thần, còn không quên hỏi thăm Khương Dư Miên ở bên cạnh: “Sao cậu lại ở phòng thờ?”

Cậu ta nhìn thấy chiếc ô màu đen trong tay Khương Dư Miên: “Ấy, cậu cũng tới đưa ô cho anh cả à?”

Cậu ta vẫn còn nhớ rõ lý do Khương Dư Miên xin nghỉ: “Không phải cậu đang bị ốm à? Mau về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi.”

Lục Tập cảm thấy những lời này của mình vô cùng chu đáo.

Cậu ta chăm sóc anh trai, quan tâm con nhỏ câm, cậu ta khéo hiểu lòng người biết bao.

Nhìn thấy hai anh em cùng che một chiếc ô, Khương Dư Miên giật giật khóe miệng, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Cô ở bên Lục Yến Thần cả ngày, bây giờ lại bị tên này nhanh chân cướp công.

Hai chiếc ô, một trước một sau, người dưới ô chậm rãi bước đi.

Khương Dư Miên nghiêng ô về phía sau, bọn họ nhìn đường, cô nhìn người.

Hai anh em sóng vai nhau bước đi, Lục Yến Thần cao hơn Lục Tập một chút, bả vai rắn chắc trông rất có cảm giác an toàn.

Lục Tập thích mặc áo phao, Lục Yến Thần thường mặc áo măng tô dài, hai người với hai phong cách hoàn toàn khác nhau, cũng phù hợp với khí chất ở độ tuổi của bọn họ.

Lúc gần đến sảnh cửa lớn, Lục Yến Thần dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua.

Tiếng mưa ầm ầm rơi xuống, ánh sáng cam từ hai ngọn đèn bên đường chiếu sáng bốn phía, giọt nước bắn lên lá vàng rơi đầy đất, cô gái đứng một mình dưới tán ô trong trời đông giá rét với những cơn gió lạnh thấu xương.

“Anh cả, sao thế?” Lục Tập không hiểu vì sao anh bỗng nhiên dừng lại.

Lục Yến Thần thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Không có gì.”

Anh chỉ nghĩ đến cô bé buộc tóc đuôi ngựa mặc áo phao thật dày vụng về ôm một chiếc ô trẻ em đi tới.

Chiếc ô kia quá nhỏ, căn bản không che được cho hai người.

Khương Dư Miên trốn dưới tán ô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Lục Yến Thần bỗng nhiên quay đầu lại, cô cũng không dám đối diện với anh.

Trở lại phòng ngủ, Khương Dư Miên cởi áo khoác ngoài treo lên giá áo, đứng trước gương toàn thân sửa sang lại cổ áo, cổ aos len cao cổ được gập xuống.

Mới đi từ ngoài vào, khuôn mặt bị gió thổi lạnh cứng, Khương Dư Miên che che mặt, dùng nước ấm ngâm tay.

“Cốc cốc cốc…”

Có người gõ cửa, Khương Dư Miên sửa sang lại quần áo, đi qua mở cửa.

Người giúp việc đưa cho cô một chén canh.

Khương Dư Miên khó hiểu nghiêng đầu, người giúp việc giải thích: “Cô Miên Miên, đây là canh gừng cậu Yến Thần đưa cho cô.”

Canh gừng dùng để trừ khí lạnh, anh… biết cô đã đứng bên ngoài một lúc lâu ư?

Khương Dư Miên cầm chén canh, nhiệt độ truyền qua những ngón tay khiến trái tim của cô cũng nóng lên.

*

Ngày hôm sau, Lục Yến Thần đã rời đi.

Khương Dư Miên không tiếp tục xin nghỉ nữa, khi về trường, có vài bạn học quan tâm tới tình trạng của cô.

Mấy người tập trung ở một chỗ, lớp trưởng ôm một xấp bài thi đi vào phòng học: “Trả bài đây.”

Kết quả kiểm tra tháng 11 của các môn khác đã có từ lâu, chỉ có mỗi điểm môn Ngữ Văn là có muộn hơn một tuần, hôm nay mới có cùng với bảng xếp hạng thành tích.

Bài thi toán của Khương Dư Miên lại đạt điểm tối đa, thứ hạng tăng đều đặn, tháng 9 ở vị trí thứ 8 thì tháng 11 lên vị trí thứ 5.

Sai một ly đi nghìn dặm, cuộc chạy đua giữa mấy cái tên đứng đầu vô cùng khốc liệt, Khương Dư Miên chính là con ngựa ô của lớp 1, bây giờ bốn người xếp đằng trước đều nhìn cô chằm chằm, sợ lần sau sẽ bị cô đuổi kịp rồi vượt qua.

Tưởng Bác Tri trước mắt vẫn yên ổn ngồi ở vị trí số một, lần này môn Toán của cậu ta cũng đạt được điểm tối đa, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Vốn dĩ cậu ta là một học sinh ham học hỏi, vượt qua rào cản trong lòng, cậu ta bắt đầu nhìn thẳng vào năng lực của Khương Dư Miên. Khi gặp bài toán khó không giải được, cậu ta sẽ thử tìm Khương Dư Miên cùng khám phá ra lời giải.



Dần dần, Tưởng Bác Tri phát hiện năng lực tư duy toán học của Khương Dư Miên vô cùng phi thường, cậu ta khó mà sánh bằng: “Không thể không nói, cậu thật sự rất giỏi.”

Đúng là anh hùng thưởng thức anh hùng, học sinh giỏi thưởng thức học sinh giỏi.

Về chuyện này, Khương Dư Miên không kiêu ngạo cũng không sốt ruột, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình.

Nhưng có một người vô cùng ân cần, Thịnh Phỉ Phỉ nói rằng cô thi tốt nên muốn mời cô ăn cơm.

Khương Dư Miên từ chối.

Tiếc rằng Thịnh Phỉ Phỉ không phải là người dễ dàng từ bỏ, gặp phải khó khăn là nhất định phải đi đến cùng: “Miên Miên, sao tớ cảm thấy mới không gặp nhau mấy ngày cuối tuần mà cậu lại lạnh nhạt với tớ rồi?”

Khương Dư Miên bất đắc dĩ mím môi, quan hệ giữa hai người thật sự chưa đủ để có thể hình dung bằng từ “lạnh nhạt”.

Cô chỉ nghĩ rằng Thịnh Phỉ Phỉ thích Lục Tập, cô tiểu thư này quen biết rất nhiều bạn bè của Lục Tập, nên cảm thấy hai người không phải là người cùng đi trên một con đường mà thôi.

Thấy cô không vui, Thịnh Phỉ Phỉ tưởng rằng là do tinh thần của cô không tốt: “Lục Tập nói hôm đó cậu bị bệnh nên không tới, bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa?”

Khương Dư Miên gật đầu.

Thịnh Phỉ Phỉ thở dài: “Đáng tiếc quá, bọn tớ đợi cậu một lúc lâu.”

Đợi cô…

Đợi cô đi vào để bắt nạt ư?

Có lẽ Thịnh Phỉ Phỉ không có suy nghĩ đó, nhưng Lục Tập và đám bạn bè bất hảo kia của cậu ta thì chưa chắc, dù sao một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Vốn dĩ Khương Dư Miên không nói được nên Thịnh Phỉ Phỉ cũng tự vui vẻ nói một mình: “Nhưng cậu không tới cũng tốt, hôm đó bọn họ chơi điên lắm, bánh kem còn chưa ăn được hai miếng đã bị bôi đầy người rồi.”

Dù sao Khương Dư Miên trông cũng không có chút năng lực phản kháng nào.

Khương Dư Miên yêu lặng lắng nghe, có hơi thất thần.

Trước kia khi có một mình, cô cảm thấy vô cùng cô độc, bây giờ bỗng nhiên có rất nhiều người chủ động tới gần thì cô vẫn không thích ứng được.

Ví dụ như bạn cùng lớp Khương Nhạc Nhạc thường tới tìm cô hỏi bài, Tưởng Bác Tri thích thảo luận, rồi ví dụ như Thịnh Phỉ Phỉ dính người, còn có Lục Tập gần đây luôn tìm mọi cách để xuất hiện trước mặt cô.

Cô cũng không thích việc giao tiếp với những người năng động như thế này, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy khá phiền phức.

Bây giờ cô không hề có hứng thú khi thường xuyên nghe bạn cùng lớp nói về người nổi tiếng mà họ thích, thảo luận xem quán ăn nào ngon. Cô cũng chỉ mới 18 tuổi, hoàn toàn không biết gì về tương lai và xã hội phức tạp, nhưng cô lại hướng tới những nơi mà mình chưa từng đi qua, thế giới mà mình chưa từng được nhìn thấy.

Cô viết những bối rối này vào nhật ký, nhớ mong người đứng ở vị trí cao kia.

Khương Dư Miên cầm điện thoại nhấn vào hộp thoại, hai tin nhắn cuối cùng là hai tin nhắn cô gửi cho Lục Yến Thần vào buổi sáng và buổi chiều.

Mị Mị: [Chân của anh có sao không?]

Tin nhắn như đá chìm vào đáy biển, không có câu trả lời.

Khương Dư Miên buông bút, dựa người vào mặt bàn, đầu óc trống rỗng.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa kéo cô về thực tại, Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn qua, muộn thế này rồi mà ai còn gõ cửa nhỉ?

Cô mở cửa thì thấy ông cụ Lục đang chống gậy đứng ở ngoài.

Khương Dư Miên vội vàng lùi về phía sau để ông cụ đi vào, ông cụ Lục chậm rãi xua tay: “Yên tâm, ông chỉ muốn nói vài câu với cháu thôi.”

Khương Dư Miên quay về cầm điện thoại rồi ra hiệu cho ông cụ nói tiếp.

Trên mặt ông cụ Lục đầy vẻ ân cần: “Lúc trước cháu phụ đạo cho Lục Tập, hai tháng này thành tích của nó quả nhiên tiến bộ hơn rất nhiều, cháu có thể giúp ông tiếp tục dạy dỗ nó được không?”

Còn hơn nửa năm nữa là đến lúc thi Đại học, thằng cháu trai nhỏ kia của ông cụ không ngốc, mà còn khá thông minh, chỉ là xưa giờ ham chơi, không chăm chỉ học hành, hiếm khi tiến bộ trong học tập. Mặc dù ông cụ không rõ Khương Dư Miên đã làm gì mà có thể khiến Lục Tập nghe lời, nhưng kết quả vẫn khiến ông cụ vô cùng hài lòng.

Thật sự không dám nhận hai chữ “dạy dỗ”, Khương Dư Miên siết chặt ngón tay, cúi đầu im lặng.

Nhìn ra sự do dự của cô, ông cụ Lục thở dài: “Nếu cháu không muốn thì thôi, ông cũng không ép cháu.”

Ông cụ Lục đã nói đến nước này, Khương Dư Miên cũng không thể từ chối, cô cúi đầu gõ chữ rồi giơ điện thoại lên: [Để cháu thử xem sao.]

Ông cụ Lục vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn, cảm ơn cháu đã chịu giúp ông.”

Khương Dư Miên: [Ông đừng khách sáo ạ.]

Cô được nhà họ Lục giúp đỡ, không có lý do gì để từ chối chút chuyện vặt vãnh này.

Nhận được câu trả lời khẳng định, ông cụ Lục lập tức túm Lục Tập lại dặn dò cậu ta một hồi, dặn cậu ta sau này phải học hành nghiêm túc cùng với Khương Dư Miên.

Vừa nghe vậy, Lục Tập đang nằm ăn vạ trên giường trực tiếp nhảy dựng lên: “Cậu ta còn muốn dạy cháu á?”

Ông cụ Lục cho rằng cậu ta không chịu phối hợp, xụ mặt dạy dỗ: “Trước đây dạy thế nào thì bây giờ dạy như thế, tóm lại chuyện này đã quyết, nếu cháu còn gây rắc rối thì ông sẽ không tha cho cháu đâu.”

“Ông nội, sao ông có thể nghĩ về cháu như vậy chứ?”

Được lợi còn khoe mẽ, Lục Tập nhướng mày, làm ra vẻ miễn cưỡng nói: “Cháu học là được chứ gì.”

Ông nội của cậu ta đúng là thần trợ công.

Lục Tập mang bài tập về nhà được giao để lên bàn trước, sau đó dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân.

Cửa phòng không khóa, khi Khương Dư Miên tới thì nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ này của cậu ta.

Trước đây cô không quen nhìn cảnh này, sẽ bảo cậu ta bỏ chân xuống, ngồi học cho tử tế, bây giờ Khương Dư Miên vẫn không nhìn quen, nhưng lại không nói gì cả. Cô chỉ lấy vở và bút ra, hỏi cậu ta: [Bài tập hôm nay là gì?]

Cô sẽ căn cứ vào câu hỏi Lục Tập gặp phải để giảng những bài tập tương tự cho tới khi Lục Tập hoàn toàn hiểu ra thì thôi.

Khương Dư Miên không thể nói chuyện, nhưng tốc độ viết của cô rất nhanh, những công thức toán học, cô có thể không chút do dự viết ra những công thức vật lý và ký hiệu hóa học khiến Lục Tập vô cùng đau đầu.

Hai người ngồi chung một bàn học, hai cái ghế đặt song song với nhau, để tiện cho việc dạy học, khoảng cách giữa hai người khá gần, giống như bạn cùng bàn ở lớp.

Lục Tập lật tờ đề, chỉ vào câu hỏi ở mặt sau rồi nói: “Tôi vẫn chưa hiểu câu này.”

Khương Dư Miên cầm đề thi nhìn một cái rồi đặt sang một bên, cầm bút viết các bước làm lên giấy nháp khiến Lục Tập ngạc nhiên tới mức trợn mắt há mồm: “Đầu óc của cậu xoay chuyển nhanh quá rồi đấy.”

Vừa rồi cô chỉ mới nhìn thoáng qua, cùng lắm là mất năm giây.

Nghe giọng điệu kinh ngạc của cậu ta, Khương Dư Miên nhàn nhạt giải thích: [Tôi từng làm bài này rồi.]

Vậy nên cô vừa nhìn một cái đã biết cách làm.

Cô vùi đầu tiếp tục viết cách giải, giảng bằng chữ viết không thể vừa nghe vừa hiểu giống như giảng miệng, cô muốn viết xong trước rồi chỉnh sửa lại, sau đó chia nhỏ ra từng phần để giảng bài, để Lục Tập có thể kết hợp các bước làm và giải bài.

Làm vậy vô cùng phiền phức, nhưng Lục Tập chỉ chịu để cô làm gia sư.

Cô nghi ngờ Lục Tập cố ý gây khó dễ cho cô, nhưng Lục Tập lại thật sự hiểu bài.

Vô cùng mâu thuẫn.

Cô không thể hiểu nổi.

Hai tay Lục Tập để trên bàn, nhấc khuỷu tay, tay trái chống cằm, chăm chú nhìn hàng chữ trên giấy. Các bước giải càng ngày càng nhiều, công thức càng ngày càng phức tạp, Lục Tập xoa xoa đầu, đảo mắt, tầm mắt rơi xuống nơi khác.

Dáng ngồi của Khương Dư Miên vô cùng nghiêm túc, khi viết chữ cô hơi cúi đầu, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa rũ xuống. Khi cô quay đầu lại, đuôi ngựa khẽ đung đưa theo.

Không hiểu sao phát hiện nhỏ này lại khiến Lục Tập cảm thấy thú vị, cậu ta cứ nhìn cô chằm chằm, quan sát tần suất cô chuyển động, nhìn ánh mắt nghiêm túc phân tích của cô.

Dạy học phức tạp hơn tự làm nhiều, Khương Dư Miên mải mê suy nghĩ về bài toán, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đang dừng trên người mình.

Lục Tập cầm một cây bút, ngứa tay, lặng lẽ lấy bút chọc vào đuôi tóc của cô.

Ai ngờ Khương Dư Miên bỗng quay đầu lại, cậu ta giật thót, tay run lên, cây bút rơi xuống đất, còn lăn hai vòng.

Khương Dư Miên tỏ vẻ khó hiểu, Lục Tập khom lưng nhặt bút, né tránh ánh mắt dò xét của cô.

Trong lúc đó, thím Đàm lên đưa trái cây, thấy hai đứa nhỏ đều đang cúi đầu nhìn đề thi, khi quay lại báo cáo tình hình với ông cụ Lục cũng cười hì hì: “Lục Tập học hành vô cùng nghiêm túc.”



Ông cụ Lục bỗng cảm thấy hài lòng hơn nhiều: “Nếu Lục Tập chịu nghe lời con bé thì chứng tỏ con bé có bản lĩnh.”

Để Khương Dư Miên dạy Lục Tập, đây có lẽ gọi là… lấy nhu thắng cương.

Làm xong bài tập hôm nay, Khương Dư Miên thu dọn mọi thứ rồi đứng dậy, Lục Tập đưa đĩa trái cây đến trước mặt cô: “Ăn xong rồi đi.”

Khương Dư Miên lắc đầu, quay người không chút do dự.

Lục Tập âm thầm nghiến răng.

Ngoài việc học, con nhỏ câm không muốn nói lấy một câu với cậu ta.

“Khương Dư Miên.” Lục Tập đứng lên, cũng không biết vì sao mình muốn gọi cô lại.

Cô gái suýt đã bước ra khỏi cửa quay đầu lại, xé tờ nháp cuối cùng xuống đưa cho cậu ta: [À đúng rồi, đây là phạm vi lý thuyết cần học thuộc, nếu cậu muốn học hành tử thế thì có thể học thuộc theo kế hoạch này.]

Một tờ giấy bị nhét vào tay, Lục Tập lại không nói nên lời.

Sau cái đêm cậu ta say rượu kia, Khương Dư Miên bắt đầu khác lạ, trước kia chỉ trầm mặc không thích cười, bây giờ lại giống như mặt nước phẳng lặng, ném đá xuống cũng không tạo thành sóng.

Khương Dư Miên không nghĩ nhiều như vậy, ngày nào cũng phải tốn nhiều sức giảng bài cho Lục Tập, cô vừa mệt vừa buồn ngủ.

Trước đây khi cô nhận được tin nhắn của Lục Yến Thần là có thể bổ sung năng lượng, nhưng một tuần nay, tần suất Lục Yến Thần trả lời tin nhắn cực kỳ thấp. Đối phương lạnh nhạt hơn một chút, Khương Dư Miên tự hỏi không biết có phải mình đã làm gì sai hay không.

Là vì chuyện ở phòng thờ ngày hôm đó ư?

Lục Yến Thần bảo người đưa canh gừng tránh cảm lạnh cho cô, nhưng lại không hỏi cô vì sao lại xuất hiện ở đó.

Cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Lục Yến Thần.

Điện thoại đặt trên bàn, Khương Dư Miên vươn tay đẩy đẩy như chơi đùa.

Chiếc điện thoại này là phương thức liên lạc duy nhất giữa cô và Lục Yến Thần, một khi đối phương không trả lời thì không khác gì mất đi phương thức liên lạc.

Cô không hiểu gì về cuộc sống của Lục Yến Thần, Lục Yến Thần không về nhà, cô sẽ không gặp được anh.

Hoặc có lẽ… cô có thể tới công ty?

Một bóng đèn nhỏ sáng lên trong đầu, Khương Dư Miên lập tức ngồi thẳng lưng, nhưng trong nháy mắt, cô lại ủ rũ nằm bò xuống bàn.

Lục Yến Thần bận rộn như vậy, rất nhiều lần cô nhìn thấy anh đang tăng ca, nếu bây giờ cô tới công ty tìm người, lỡ như quấy rầy đến anh thì sao?

Cô bực bội vỗ vỗ đầu, hai người tí hon trong đầu tranh đấu gay gắt.

Nghĩ về những tin nhắn đã gửi trước đó, có mấy lần cô không nhịn được mở điện thoại ra kiểm tra xem có bất kỳ hồi âm nào không, thậm chí muốn gặp anh một lần cũng cần phải dùng hết can đảm.

Vì sao thích một người lại khó đến vậy cơ chứ?

Ngay cả người cũng chưa nhìn thấy nhưng trong đầu lại nghĩ đến anh hàng nghìn hàng vạn lần.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn trên tầng 19 của tập đoàn Thiên Dự cuối cùng cũng tắt.

Lục Yến Thần cầm áo khoác chuẩn bị rời đi thì trợ lý Diêu vội vã xách một túi đồ nhỏ tiến vào: “Tổng giám đốc Lục, lần trước cô Khương tới tìm anh, để quên một thứ ở công ty quên không cần đi.”

Mấy ngày trước Lục Yến Thần ở nhà tĩnh dưỡng, vừa đến công ty đã tăng ca đến tận đêm khuya, trợ lý Diêu cũng vừa nhớ ra.

Lục Yến Thần dừng bước: “Thứ gì?”

Trợ lý Diêu đưa túi quà hình vuông được đóng gói cẩn thận qua: “Chính là cái này.”

Đóng gói thế này rõ ràng là một món quà.

Trợ lý Diêu nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nhìn qua giống một món quà, nhưng cô Khương cũng nói là không phải tặng cho anh, bây giờ cô bé đã quên, đành phiền tổng giám đốc Lục nói một tiếng với cô Khương vậy.”

Trợ lý Diêu đi theo Lục Yến Thần mấy năm, đương nhiên biết rằng Lục Yến Thần không nhận quà sinh nhật, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng thân làm trợ lý, dù sao cũng phải biết những điều cấm kỵ của ông chủ.

Anh ta chỉ muốn nói với Lục Yến Thần rằng món quà này trông cũng không giống tặng cho anh, hơn nữa còn phải đưa cho Khương Dư Miên.

Lục Yến Thần “Ừm” một tiếng: “Gần đây tôi không có thời gian, cứ để đấy đi.”

Rồi cứ để đấy đến tận thứ bảy.

“Hiệu sách vừa có một đợt tài liệu mới, tớ muốn đi xem, bọn cậu có muốn đi cùng không?” Chiều thứ bảy, lớp trưởng chăm học mời mọi người cùng tới hiệu sách.

Không khí học tập của lớp 1 là vậy, chạy đua với thời gian và kiến thức, ngoài học ra thì cũng chỉ có học.

“Tớ tớ tớ, tớ đi.” Khương Nhạc Nhạc hướng ngoại là người đầu tiên giơ tay.

Tưởng Bác Tri ngày nào cũng suy nghĩ làm sao để ngồi vững ở vị trí số 1 cũng không chịu thua kém: “Tớ cũng đi.”

Lớp trưởng tập trung năm, sáu người lại, lúc cô ấy bắt đầu đếm đếm, một tờ giấy bỗng được nhét vào trong tay, bên trên viết: [Tớ cũng muốn đi.]

“Được thôi, thêm cả cậu nữa.” Lúc khai giảng, lớp trưởng gây khó dễ với Khương Dư Miên, sau đó lại biết bạn học này bị khuyết tật nên vẫn luôn cảm thấy áy náy, lần đầu tiên bạn học Khương chủ động tham gia “hoạt động tập thể”, đương nhiên lớp trưởng vô cùng vui vẻ.

Khương Dư Miên coi đây là cái cớ bảo chú Triệu hôm nay không cần tới đón mình.

Tiệm sách kia nằm ở tầng 1 trung tâm thương mại, một đám người vừa nói vừa cười đi vào cửa bị ba người đang định đi vào quán net nhìn thấy.

Lý Hàng Xuyên: “Hình như em nhìn thấy em Khương.”

Lục Tập: “Mắt tao không mù.”

Lúc này Lục Tập không vui cho lắm.

Vốn tưởng rằng Khương Dư Miên không thích chỗ đông người nên mới không đến tiệc sinh nhật của cậu ta, bây giờ thấy cô đi ra ngoài cùng bạn bè hết sức bình thường, cậu ta cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Đây không phải là phân biệt đối xử à?

Lục Tập xoay người rời đi.

Lý Hàng Xuyên quay đầu nhìn theo: “Anh Tập, anh đi nhầm hướng rồi, quán net ở hướng này.”

Lục Tập cũng không quay đầu lại: “Tao đi mua quyển sách cái đã.”

Lý Hàng Xuyên: “???”

Hiệu sách rất lớn, đi dạo một lúc thì mọi người đều tách ra, mọi người lựa chọn khu vực mình thích, nhưng luôn có người ở bên cạnh Khương Dư Miên.

Bọn họ như thể đã bàn bạc kỹ càng từ trước, Lục Tập không thể làm gì được.

Khương Dư Miên dần dần đi vào khu vực chứa đầy sách về máy tính, Khương Nhạc Nhạc đọc không hiểu, cô ấy thích kệ sách phía đối diện hơn: “Miên Miên, tớ qua kệ sách bên kia nha.”

Cuối cùng Khương Dư Miên cũng đi một mình, lúc Lục Tập chuẩn bị xuất hiện thì Tưởng Bác Tri bỗng xuất hiện.

Không biết Tưởng Bác Tri đi từ đâu tới, cậu ta nhìn thấy Khương Dư Miên đang lật sách: “Cậu thích máy tính à?”

Cô gõ chữ: [Cũng bình thường.]

“Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ thích toán học thôi chứ, dù sao cậu cũng rất có tài năng trong lĩnh vực toán học.” Tưởng Bác Tri phát hiện học sinh học lại này thông minh hơn mọi người nghĩ nhiều, nói không chừng sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất tranh giành vị trí đứng đầu với cậu ta.

Tài năng…

Khương Dư Miên thầm lẩm bẩm hai chữ này, cô đã từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng những giọng nói đó không phải đang khen cô học giỏi toán.

Tài năng là gì?

Là khi cô còn nhỏ trong lúc vô tình đọc được sách liên quan đến máy tính, trong đầu sẽ xuất hiện những dòng code dài dằng dặc, dùng số liệu để tự tạo ra một thế giới khác trên máy tính.

Cô khép sách lại, cuối cùng chỉ cầm theo một cuốn.

Lục Tập đứng ở ngoài ôm cây đợi thỏ, gửi tin nhắn nói cô nhìn sang bên trái.

Lúc Khương Dư Miên nhìn qua, Lục Tập đang dựa vào tường, hung dữ vẫy tay với cô: “Cô Tiểu Khương.”

Không biết Lục Tập định giở trò gì, cô đi qua.



Lục Tập: “Sinh nhật gọi cậu thì cậu không đến, nhưng khi đi dạo phố với bạn bè thì lại vui thế này, có phải cậu phân biệt đối xử không?”

Cô không nói gì, Lục Tập cũng không mong cô sẽ nói lời hay ý đẹp gì.

Lúc ấy bị cho leo cây, cậu ta vô cùng tức giận, nhưng dù sao tiệc sinh nhật cũng đã qua một tuần, cậu ta là đàn ông đàn ang, không thể thù dai như vậy được, vậy nên cậu ta quyết định nhượng bộ: “Mời tôi uống một ly trà sữa thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Giờ phút này Khương Dư Miên không khỏi nghĩ tới bốn chữ là câu cửa miệng của Lục Tập: Cậu bị điên à?

Nhưng cô không biết mắng chửi người khác, Lục Tập cũng không đoán ra cô muốn mắng mình: “Nếu cậu không mời tôi, tôi chỉ có thể đi cùng bạn cùng lớp của cậu ăn chùa uống chùa, tôi tin chắc rằng bọn họ sẽ không từ chối đâu.”

Người này, chơi xấu.

Khương Dư Miên còn có việc, hôm nay cô căn bản không định ăn cơm cùng bạn cùng lớp, nếu vẫn cứ dây dưa mãi với Lục Tập ở đây, có lẽ sẽ làm trễ nãi kế hoạch của cô.

Khương Dư Miên định dùng tiền để giải quyết rắc rối, để cậu ta chọn một tiệm trà sữa.

Khương Dư Miên để cậu ta gọi, cậu ta gọi một lúc ba ly, sau đó lại hỏi cô muốn uống gì.

Khương Dư Miên nói không cần, nhưng thấy thái độ không cho phép từ chối của Lục Tập, cô chọn đại một món best-seller.

Lúc chuẩn bị trả tiền, Lục Tập giành quét mã trước.

Khương Dư Miên không hiểu cậu ta đang làm gì, Lục Tập thản nhiên nói: “Uống trà sữa còn để con gái trả tiền, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi tôi biết để đi đâu?”

Cậu ta bảo Khương Dư Miên mời thật ra chỉ là muốn thể hiện thái độ, bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp, cậu ta tha thứ cho việc Khương Dư Miên để cậu ta leo cây.

Người này… trẻ con thật.

Nhân viên cửa hàng thuận tay đưa số thứ tự cho Khương Dư Miên đang đứng gần đó, cô đang định đưa cho Lục Tập thì Lục Tập nhận được một cuộc điện thoại.

“Anh Tập, mau tới đi, chỉ thiếu mỗi anh thôi đó.”

“Còn nửa tiếng nữa thôi, hôm nay đánh trận chung kết đấy!”

Lục Tập định đi chơi game?

Khương Dư Miên thầm vui mừng, cô không cần tìm cớ ném cậu ta lại nữa.

Thiếu niên thiếu nữ cùng đứng chờ ngoài tiệm trà sữa, khi nói chuyện, Lục Tập cúi đầu, mấy người đi ngang qua quá ồn nên Khương Dư Miên chỉ có thể sát lại gần mới nghe được một hai. Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác lại là hình ảnh khác.

“Ấy, kia là Lục Tập và Khương Dư Miên đúng không?” Triệu Mạn Hề cảm thấy trung tâm thương mại đúng là nơi đất lành chim đậu, trong vòng một tháng ngắn ngủi mà cô ta gặp Khương Dư Miên tận hai lần.

Hơn nữa lần này, người đứng bên cạnh cô ta là Lục Yến Thần.

Hệ thống mua sắm trí tuệ nhân tạo mà cửa hàng thương hiệu của nhà họ Triệu mua của “Thiên Dự” xuất hiện vấn đề, cần xử lý sự cố, những chuyện thế này vốn dĩ không cần Lục Yến Thần ra mặt, nhưng cô ta đã sử dụng vài mánh khóe.

Có ông cụ Lục nói giúp vài câu, thế là Lục Yến Thần đích thân tới đây.

Lục Tập và Khương Dư Miên ở dưới tầng, bọn họ ở trên tầng. Thiết kế hình tròn của trung tâm thương mại trùng hợp khiến bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng từ góc độ này.

Triệu Mạn Hề cười nói: “Trông hai đứa thân thiết như vậy, người không biết còn tưởng rằng hai đứa là một cặp ấy chứ.”

Lục Yến Thần không cho là đúng: “Bọn nó là học sinh cấp ba.”

“Nói ra thì cũng kéo, lần trước em cũng nhìn thấy Miên Miên ở trung tâm thương mại, lúc ấy cô bé còn mua một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam.” Triệu Mạn Hề vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, thấy Lục Yến Thần nhìn về phía mình.

Lục Yến Thần liếc sang một bên: “Khăn quàng cổ dành cho nam?”

“Đúng vậy, không biết là tặng cho ai.” Triệu Mạn Hề không nhắc tới “quà sinh nhật”, giả vờ phỏng đoán: “Trông quan hệ giữa cô bé và Lục Tập tốt như vậy, có lẽ là mua cho Lục Tập.”

Lục Yến Thần nâng tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên lan can.

Khi Khương Dư Miên tới KTV tất nhiên có mang quà theo, nhưng cuối cùng cô cũng không vào trong mà tới Thiên Dự.

Món đồ gửi lại công ty là món quà sinh nhật cô định mang tới bữa tiệc, vậy nên hộp quà bị lục tung trong phòng ngủ đêm đó là…

Chuẩn bị cho ai?

Hai người dưới tầng nhận được trà sữa rồi rời đi, Triệu Mạn Hề cũng biết điểm dừng, không tiết lộ quá nhiều: “Yến Thần, hôm nay cũng không còn sớm, tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không?”

Cô ta vừa dứt lời, Lục Yến Thần nhận được một tin nhắn.

Mị Mị: [Lục Yến Thần.]

Lục Yến Thần nhướng mày.

Anh khá ngạc nhiên, cô gái vừa rồi mua trà sữa dưới tầng bỗng nhiên liên lạc với anh, còn nghiêm túc gọi đầy đủ họ tên của anh.

L: [Ừm?]

Mị Mị: [Em ra ngoài mua sách với bạn, nhưng cậu ấy có việc nên đi trước rồi, em có thể tới tìm anh ăn cơm không?]

Lục Yến Thần nhìn xuống tầng một, cô gái nhỏ cầm ly trà sữa, đang đứng cùng năm sáu người khác…

*

Tác giả có lời muốn nói:

Mị Mị: Lần đầu nói dối nên còn chưa thạo lắm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv