Trong hôn lễ của Kha Giai Vân, Hạ Diên Tiêu uống không ít rượu.
Dựa vào địa vị của nhà họ Hạ ở Dung Thành để tới tham dự hôn lễ này, nhất thời không phân biệt rõ mục đích của bản thân, là vì nhà họ Kha, hay là vì chấp niệm.
Năm đó, bởi vì cuộc tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà đôi chân bị thương, nằm ở bệnh viện nghỉ dưỡng, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn thì đã là mấy tháng sau đó rồi.
Sau khi xuất viện, anh ta không nhắc một lời nào đến Tư Họa. Cho dù người bên cạnh có vô thức nói đến cái tên ấy, anh ta cũng có thể mặt không đổi sắc, tự nói với mình rằng phải quên đi bằng sạch.
Anh ta bắt đầu dùng công việc để đánh lừa bản thân mình, trong khoảng thời gian đó cũng tiếp xúc với không ít phụ nữ thích hợp, nhưng trái tim vẫn như dòng nước tĩnh lặng, không ai có thể làm nó dậy sóng. Đôi lúc sẽ bất chợt thấy những thông tin liên quan về Tư Họa ở một đài phát sóng nào đó, tham dự một hoạt động từ thiện gì đó, cô rời khỏi Thiên Ngu sáng lập nên một nhãn hàng thời trang thuộc về riêng mình, v.v.
Đó là một cô gái luôn nỗ lực hết mình để tiến về phía trước giờ đây đã trở thành một người phụ nữ chín chắn, thông minh đầy trí tuệ. Con bướm phá bỏ lớp kén của nó, xinh xắn lại khiến cho người khác kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.
Chỉ đáng tiếc, những điều đó sẽ vĩnh viễn không thuộc về anh ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Kéttttt——”
Chiếc xe phanh gấp làm cho Hạ Diên Tiêu đang ngồi ghế sau trầm tư suy nghĩ mạnh mẽ mở mắt ra.
“Hạ tổng, thật xin lỗi, phía trước có một người đang đi ngang qua đường.” Tài xế giải thích nguyên nhân vì sao dừng xe gấp, Hạ Diên Tiêu ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, sau một giây, hai giây, ba giây mới bất chợt phản ứng kịp.
Bên ngoài trời sáng rồi?
Hạ Diên Tiêu đưa tay day day trán, ánh mắt liếc nhìn ống tay áo, phát hiện bộ vest này khác hoàn toàn với bộ vest mà anh ta mặc lúc tham dự hôn lễ.
Khung cảnh xung quanh, thời gian hiển thị trên điện thoại, cùng với tài xế đang ngồi ở ghế lái, tất cả đều chứng minh cho anh ta thấy một sự thật lạ lùng—— Anh ta, quay trở về thời điểm mười mấy năm trước.
*
Trường đại học Dung Tây
“Đàn chị, em đã ở dưới khu ký túc xá của chị rồi.” Cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài màu xanh lục nhạt đứng ở bên cạnh cầu thang trước tòa nhà ký túc gọi điện thoại, một tay giữ chặt quai chiếc túi xách.
Mái tóc dài đen mượt của cô được buộc cao, để lộ vầng trán rộng và đầy đặn. Cô gái với vẻ ngoài tươi tắn cùng đôi lông mày thanh tú xinh đẹp, ngũ quan tinh tế chỉ cần tùy ý vẽ thêm vài nét thì cũng giống như thêu hoa trên gấm, nhất định là nét đẹp trời sinh.
“Okay, chị xuống ngay đây.”
Nhận được câu trả lời của đàn chị, Tư Họa bỏ điện thoại xuống, đứng tại chỗ chờ đợi. Cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu trắng, Tư Họa kiễng kiễng mũi chân.
Những ngày tháng sau khi bước vào đại học không giống với trong tưởng tượng của cô lắm, hơn nữa cô muốn kiếm tiền nên không cách nào hưởng thụ cuộc sống đại học giống như những người khác. Vốn dĩ là đi phỏng vấn để làm gia sư, nhưng đối phương thấy cô là một cô gái trẻ tuổi, không ngừng ép giá nên chỉ có thể bỏ không làm nữa.
Gần đây cô vẫn đang tìm một công việc làm thêm phù hợp, đàn chị thông thạo đường đi lối lại, giới thiệu cho cô làm nhân viên tiếp tân, chỉ cần làm một ngày, tiền công là 300 tệ, đủ cho cô ăn cơm trong một tuần.
Một lát sau, đàn chị trang điểm cẩn thận đi trên đôi giày cao gót đi xuống từ kí túc xá, nhiệt tình khoác lấy tay cô: “Đi thôi, đừng để muộn.”
Sau khi đến nơi, đàn chị thành thạo thương lượng với người ta, lấy được hai bộ sườn xám cách tân để thay lên.
Vừa đứng một cái là đứng liền mấy tiếng đồng hồ, bởi vì đi giày cao gót, chân cũng bắt đầu run lên.
Tư Họa nghĩ trong lòng, phần tiền lương này quả thật không dễ kiếm.
Không dễ dàng gì mới trụ được đến khi kết thúc, Tư Họa nhìn đàn chị vẻ mặt vẫn hào hứng chào hỏi những người đó, trong lòng khâm phục.
Tư Họa chỉ một lòng muốn chạy vào phòng thay đồ nghỉ ngơi, thế nhưng càng đi sâu vào trong càng cảm thấy không đúng. Cô vô thức quay đầu lại, phát hiện người đàn ông mà cô bắt chuyện lúc trước đang đi theo phía sau, trong lòng chợt đề cao cảnh giác.
Không kịp thay bộ sườn xám trên người ra, Tư Họa tìm cơ hội nhanh chóng rẽ sang một hướng khác, người đó vẫn theo sát phía sau. Trái tim Tư Họa như sắp rơi ra ngoài, trong lúc hoảng hốt tốc độ dưới chân dần nhanh hơn.
“Bốp——”
Không biết là đã đụng trúng cái gì, khi cô chớp mắt thì phát hiện ra mình đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Một mùi hương quen thuộc xộc tới, Hạ Diên Tiêu vươn tay ôm chặt lấy người con gái trong lòng, vui đến phát điên.
Cô ấy thật sự… xuất hiện rồi.
Sau khi xác nhận nhiều lần, cuối cùng Hạ Diên Tiêu cũng tin bản thân mình đã quay về mười mấy năm trước. Anh ta ép buộc chính mình tiêu hóa những sự việc khó hiểu và không thể tin được này, sắp xếp lại dòng thời gian, giống như ở thế giới trước, xuất hiện ở đây, diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Hạ Diên Tiêu gọi một cuộc điện thoại, bảo vệ lập tức xuất hiện đưa người đàn ông có ý định quấy rối đó đi.
Giải quyết xong phiền phức, Hạ Diên Tiêu vội vàng đánh giá người con gái trước mặt mình.
Là một Tư Họa thuần khiết, non nớt, và về phương diện tình cảm thì vẫn giống như một trang giấy trắng.
Đâm vào trong lòng anh cũng sẽ đỏ mặt.
“Chào anh, cảm ơn anh.” Phiền phức đã được giải quyết, Tư Họa giờ mới hoàn hồn lại từ trong sợ hãi, vội vàng xin lỗi người đàn ông lạ mặt trước mắt.
Đối phương chăm chú nhìn thẳng vào cô, Tư Họa cảm nhận được ánh mắt, vô thức ngước lên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm ấy, không kìm được nhớ lại cảnh tượng lao vào trong lòng người ta vừa nãy, hai má nóng lên.
Hạ Diên Tiêu nhướn mày, thu hết những biểu cảm nhỏ bé của cô vào trong đáy mắt, làm ra vẻ thản nhiên: “Tiện tay giúp đỡ thôi, có điều ở đây… vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.” Cô gật đầu, nhất cử nhất động đều rất ngoan ngoãn.
Bất kể là độ mệt mỏi hay là nguy hiểm, Tư Họa đều chắc chắn mình không phù hợp với công việc này. Cũng may chỉ là công việc tạm thời làm trong một ngày, sau này cô sẽ không làm nữa.
Thế nhưng một lát sau, đàn chị gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu, Tư Họa trả lời đang trên đường tới phòng thay đồ, bỏ điện thoại xuống liền chào tạm biệt với người đàn ông lạ mặt đã giúp đỡ mình.
Kìm nén lại dục vọng muốn được ôm chặt cô vào trong lòng, Hạ Diên Tiêu gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần đi xa.
Sau khi anh ta nhìn thấy Tư Họa đi xa mới quay đầu lại, Hạ Diên Tiêu đã nhận được sự khích lệ.
Lần đầu gặp mặt, anh ta không vội vàng hỏi tên và số điện thoại liên lạc của Tư Họa. Nếu hành động quá vội vàng, e rằng Tư Họa sẽ coi anh ta là loại người có ý đồ quấy rồi giống như người vừa nãy.
Vả lại, anh ta đã quay lại quá khứ, sẽ có vô vàn cơ hội. Cuộc đời này, anh ta tuyệt đối sẽ không đợi đến năm năm sau rồi tự tay nhường người con gái mình thích cho người khác nữa đâu.
–
Buổi tối, Tư Họa về đến kí túc xá, cố gắng chống đỡ cơ thể đầy mệt mỏi đi lấy nước rửa mặt, tắm giặt, làm xong mấy việc đó liền trèo lên giường, không muốn động đậy gì nữa.
Kha Giai Vân kéo rèm che giường, thò đầu ra: “Mình muốn gọi trà sữa, các cậu có muốn gọi cùng không?”
Bạn cùng phòng trả lời: “Giờ này còn gọi trà sữa, sợ sẽ béo đó.”
“Béo thì béo thôi, cứ phải thỏa mãn cái miệng trước đã.” Thân hình của Kha Giai Vân là thông qua luyện tập để duy trì, thế nhưng lại ham ăn: “Uống rồi hối hận một ngày, không uống hối hận suốt ba năm.”
“Phụt.” Mọi người bị chọc cười, một người bạn cùng phòng giơ tay: “Mình muốn một cốc vị khoai môn.”
Một bạn khác cũng lên tiếng: “Mình muốn trà ô long đào.”
Các bạn cùng phòng khác đã góp vui, chỉ còn duy nhất Tư Họa chưa lên tiếng. Kha Giai Vẫn chọn đồ uống, chuẩn bị đặt đơn, nhớ đến phòng bọn cô còn có một cô bạn cùng phòng cực kỳ “Nghèo khó”, trước giờ không mua đồ ăn vặt, không tiêu tiền linh tinh.
“Họa Họa, cậu muốn uống gì? Mình mời cậu.” Kha Giai Vân hào phóng.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu, buổi tối uống trà sữa mình không ngủ được.” Đây là câu nói thật lòng chứ không phải vì muốn tiết kiệm tiền.
“Vậy thì gọi cho cậu một cốc nước ép hoa quả nhé? Nước ép hoa quả không sao đâu, còn có thể giải khát nữa.” Sợ cô từ chối, Kha Giai Vân nói xong thì đặt đơn luôn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kha Giai Vân là cô gái xinh đẹp, nhiều tiền có tiếng trong lớp các cô, giàu có hào phóng. Thế nhưng mấy cô bạn cùng phòng cũng không phải là người ham chiếm dụng lợi ích của người khác, mua thứ gì đều sẽ chủ động chuyển tiền trả.
Tư Họa cũng vậy, thế nhưng Tư Họa vừa chuyển qua thì Kha Giai Vân lại trực tiếp chuyển ngược lại: “Tối nay mời mọi người uống, các chị em nể mặt xíu ha.”
Đến thành phố mới, Tư Họa cực kỳ may mắn gặp được những người bạn cùng phòng tốt bụng, còn cả Hạ Vân Tịch ở phòng bên cạnh nữa.
Hạ Vân Tịch là người bạn cùng lớp đầu tiên mà cô gặp được hôm tới báo danh, hai người cũng vì đó mà kết duyên. Bình thường Hạ Vân Tịch không ở lại trong trường, thế nhưng bọn họ chơi với nhau rất tốt.
Ồ không, vừa nãy Hạ Vân Tịch còn đang hỏi cô công việc làm thêm ban ngày thế nào?
Tư Họa trả lời thành thật nhưng giấu đi đoạn gặp người đàn ông lạ mặt đó, chỉ nói công việc này tương đối vất vả.
Cô ngồi ở đầu giường, trong đầu lờ mờ hiện lên ánh mắt sâu thẳm đó.
Lúc đó trong lòng không bình tĩnh nên quên cả hỏi tên người có tấm lòng tốt bụng ấy, e là sau này cũng rất khó để gặp lại.
Một lát sau, đồ uống đã được ship tới trường, một bạn trong phòng đi lấy rồi chạy lên tầng chia cho mọi người. Tư Họa ôm lấy cốc nước ép, chầm chậm uống, đồng thời lên mạng tìm kiếm việc làm thêm mới.
–
Ban ngày ở trường đều có lịch học, đến thứ sáu, Tư Họa đã bắt đầu chuẩn bị tư liệu để ngày mai đi tới một chỗ khác phỏng vấn, Hạ Vân Tịch ngồi ở dãy phía trước đột nhiên quay lại: “Họa Họa, hôm nay anh trai mình vừa hay muốn tới trường một chuyện, nói là sẽ mời mình đi ăn cơm, cậu đi cùng với mình đi.”
“Hả? Anh trai cậu mời cậu đi ăn cơm, mình đi làm gì chứ.”
“Mình nói với anh trai rồi, cậu là người bạn thân nhất của mình, anh ấy cũng rất muốn được gặp cậu.” Hạ Vân Tịch chắp hai tay, mong chờ cô đồng ý.
“Không đâu không đâu, như vậy thì ngại lắm.” Tư Họa liên tục lắc đầu, nghĩ thôi cũng thấy khó xử rồi.
“Họa Họa, cậu đi cùng với mình đi mà, cậu là người bạn thân nhất của mình mà.”
Hạ Vân Tích cố hết sức mời mọc, lằng nhằng rất lâu. Tư Họa thật sự không có cách nào từ chối yêu cầu của bạn tốt, đành đồng ý đi cùng.
Trước khi đi, thế nào Tư Họa cũng không ngờ được, anh trai của Hạ Vân Tịch lại là người đàn ông đã giúp đỡ cô hôm đó.
Cô cùng với Hạ Vân Tịch bước vào nhà hàng, nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ chầm chậm quay đầu lại, Tư Họa vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Người đó hiển nhiên là cũng nhận ra cô: “Là cô.”
Hạ Diên Tiêu nói với Tư Họa một câu như vậy, ánh mắt dường như dán chặt lên người cô. Ánh mắt Hạ Vân Tịch lộ ra sự hứng thú, lập tức hỏi: “Anh, anh quen cậu ấy hả?”
“Có duyên gặp qua một lần.” Hạ Diên Tiêu len lén đánh giá Tư Họa của hôm nay, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa.
Tư Họa gật đầu cười nói: “Xin chào, tôi là bạn của Vân Tịch, Tư Họa.”
Hai người trao đổi họ tên, cũng nhắc đến chuyện lần đầu tiên gặp gỡ, Hạ Vân Tịch nghe xong không ngừng trêu đùa: “Thì ra hai người đã gặp nhau từ trước rồi, đúng là có duyên quá mà!”
Hạ Vân Tịch cười vui vẻ, trao đổi một ánh mắt với anh trai.
Hôm nay đưa Tư Họa tới đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà là bởi vì hai ngày trước anh trai cô đã đích thân tới tìm cô, nói là đã gặp được một cô gái rất khác với những người khác, lại phát hiện ra đó là bạn học cùng lớp của cô.
Vừa hỏi tên thì lại đúng là Tư Họa, bạn tốt của cô.
Hạ Diên Tiêu để lộ sự hứng thú, cô cũng rất bằng lòng tác hợp cho anh trai và bạn mình, thế là liền xuất hiện buổi gặp ngày hôm nay.
Quyền ưu tiên gọi món được giao cho hai cô gái, Tư Họa ngại để người ta phải tốn kém nên chỉ nhìn theo, còn món ăn đều là do Hạ Vân Tịch chọn. Sau đó thực đơn được chuyển tới tay Hạ Diên Tiêu, chọn xong liền trực tiếp đưa cho nhân viên phục vụ.
Hạ Diên Tiêu chủ động nói đến những chủ đề liên quan đến chuyên ngành học của hai cô, Hạ Vân Tịch không để tâm lắm, nên bữa ăn ba người dường như trở thành cuộc trò chuyện hai người giữa Tư Họa và Hạ Diên Tiêu.
Đồ ăn lần lượt được đặt lên bàn, Tư Họa bất ngờ phát hiện phần lớn món ăn trong đó là những món mình yêu thích…
Vừa nãy cô tận mắt nhìn thấy Hạ Vân Tịch chọn món, không có những món này. Giải thích duy nhất đó là, sau đó Hạ Diên Tiêu cầm được thực đơn.
Sở thích về phương diện ẩm thực của hai người họ lại giống nhau đến vậy? Không khỏi khiến cô có thêm chút thiện cảm.
Sau khi ăn xong, Hạ Diên Tiêu khăng khăng đòi đưa hai cô trở về trường. Hạ Vân Tịch vốn là cầu nối quan hệ giữa hai người cố tình đi sang bên cạnh, ngược lại đẩy Tư Họa chen vào giữa, một bên là bạn, một bên khác là… anh trai của bạn.
Lớn như vậy rồi nhưng Tư Họa vẫn chưa từng cùng nhau đi “Dạo bộ” như thế này cùng với người khác giới chưa thân quen lắm, cảm giác mọi người đang đi lại trong khuôn viên trường đều đổ dồn tầm mắt về phía bên này.
Thực sự không chịu được nữa, Tư Họa liền tìm cớ đổi vị trí với Hạ Vân Tịch, vội vã đi về kí túc xá.
Sau hôm đó, cơ hội cô gặp gỡ Hạ Diên Tiêu ở trường dần tăng lên. Bên cạnh những lời vô tình hay cố ý tác hợp của Hạ Vân Tịch, cô dần dần hiểu ra điều gì đó.
Nghe nói Hạ Diên Tiêu đã tiếp quản công ty, một người bận rộn như vậy lại thường xuyên chạy tới trường học, lần nào cũng có thể gặp được, nguyên nhân trong đó không nói cũng hiểu.
Nhưng mà nói thế nào nhỉ…
Đối với kiểu tiếp cận quá mức rõ ràng này, ngược lại phá hỏng mất sự kích động lúc ban đầu trong lòng cô. Hoặc là vì cô quá nhạy cảm, cho nên luôn cố tránh xa những kiểu người có mục đích quá mạnh như thế này.
Hạ Diên Tiêu gửi tin nhắn riêng cho cô, hỏi thăm về tin tức của Hạ Vân Tịch.
Số điện thoại liên lạc đã trao đổi lúc trước, vẫn luôn nằm yên lặng trong danh bạ, ai cũng không có lý do để chủ động, thỉnh thoảng nhắn vài câu bình thường, câu chữ cũng lịch sự, mãi không kéo được sang chủ đề khác.
Lần này Hạ Diên Tiêu tìm cô, nói là điện thoại của Hạ Vân Tịch không liên lạc được, nhờ cô giúp đỡ qua xem thế nào.
Nhận sự ủy thác của người khác, Tư Họa liền chạy qua phòng ký túc bên cạnh, chỉ nhìn thấy Hạ Vân Tịch đang đeo tai nghe, ngồi trước máy tính chơi game, không để ý đến điện thoại đã để chế độ yên lặng bị lấp trong chăn.
“Vân Tịch, anh cậu tìm cậu này.”
Hạ Vân Tịch bỏ tai nghe xuống hỏi cô có chuyện gì, Tư Họa liền thuận tay đưa luôn điện thoại qua. Không biết hai anh em đã nói những gì, Hạ Vân Tịch lấy ra một cái túi từ tủ cạnh giường: “Họa Họa, trò chơi của mình vừa mới bắt đầu, không đi được, có thể làm phiền cậu mang thứ này xuống đưa cho anh mình được không, năn nỉ cậu đó.”
Mặc dù bình thường không hay chơi game, nhưng cũng hiểu đôi chút về cơ chế của trò chơi, giữa chừng mà tạm dừng thì sẽ ảnh hưởng đến cả đội. Hai người quan hệ thân thiết, cũng chỉ xuống dưới tầng đưa một món đồ, Tư Họa rất vui vẻ đồng ý.
Tư Họa xách theo túi xuống tầng, Hạ Diên Tiêu đã đợi ở bên ngoài từ sớm, nhận lấy chiếc túi từ trong tay cô, thuận thế đưa ra lời mời: “Cũng đã giờ này rồi, cùng nhau ăn trưa đi?”
Sáng nay chỉ có tiết một tiết hai, còn buổi chiều lại kín lịch, vậy nên trống ra tiết ba tiết bốn sẽ quay về kí túc xá chờ đợi, lúc này cũng chuẩn bị đến giờ ăn.
“Không cần đâu, chỉ là đưa một món đồ thôi mà.”
Cô mỉm cười từ chối, Hạ Diên Tiêu chưa kịp lên tiếng thì bỗng nhiên có một con mèo hoang nhảy ra từ bồn hoa, Tư Họa theo phản xạ nhảy lên mấy bước, người đàn ông bên cạnh đã đứng chắn trước mặt cô với tốc độ nhanh chóng mặt.
Tư Họa mở tròn mắt, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Vừa nãy, con mèo đã suýt chút nữa thì đã lao thẳng tới, đối với người bị dị ứng mà nói cực kì nguy hiểm.
Cũng may có Hạ Diên Tiêu đứng chắn phía trước, nhanh chóng đuổi con mèo đi. Tư Họa làm dịu cơn hoảng sợ trong lòng, thở phào một tiếng: “Vẫn may, cảm ơn anh, Hạ Diên Tiêu.”
Mới đầu cô gọi anh ta một tiếng “Hạ tiên sinh”, mấy lần sau chạm mặt thì được đối phương đề nghị đổi thành gọi tên.
Thật ra đối phương chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, chỉ vì khí chất trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi nên khiến người khác cảm thấy gọi một tiếng “Tiên sinh” thì sẽ thích hợp hơn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Diên Tiêu đuổi con mèo đi, quay đầu lại dặn dò: “Lần sau mà gặp phải mèo thì chú ý một chút.”
“Hả?”
Điều này đương nhiên cô biết, nhưng tại sao Hạ Diên Tiêu lại nói như vậy?
“Không phải là em bị dị ứng với mèo sao?” Hạ Diên Tiêu hỏi ngược lại.
“Anh, sao anh lại biết?” Đột nhiên bị người khác lật tẩy bí mật, Tư Họa suýt chút nữa thì nói lắp.
Dường như có thể nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt cô, Hạ Diên Tiêu làm ra vẻ rất quen, giải thích với cô: “Vân Tịch từng nói qua.”
“Vậy hả.” Cô và Hạ Vân Tịch gần như ngày nào cũng gặp mặt, nhất thời không nhớ ra mình có nói chuyện bị dị ứng với mèo cho Hạ Vân Tịch hay không, có thể là trong lúc vô ý đã nhắc tới.
Tư Họa không kìm được mà âm thầm đánh giá người đàn ông đang đứng cạnh. Mấy lần gặp gỡ và tiếp xúc, phát hiện sự tinh tế trong lòng Hạ Diên Tiêu khác hẳn so với vẻ ngoài lạnh lùng.
Chỉ vì Hạ Vân Tịch từng nói qua mà anh lại luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng? Phản ứng nhanh chóng vừa nãy cùng với giọng điệu quan tâm khiến trái tim tĩnh lặng của cô chợt gợn sóng.
Hôm đó, cô đồng ý ra ngoài ăn cơm với Hạ Diên Tiêu.
Ngoài giờ học trên lớp, thời gian rảnh rỗi Tư Họa đều tự nghiên cứu kĩ những bản thảo thiết kế của mình, toàn bộ cuối tuần đều dành cho làm thêm, kỳ thực cũng chẳng còn nhiều thời gian để ra ngoài đi chơi với bạn bè.
Cho đến khi Hạ Vân Tịch nhắc tới chuyến đi đến khu thắng cảnh để ngắm “Hoa anh đào tháng mười”, Tư Họa có chút lay động.
Hoa anh đào kép tháng 10, một năm nở hai lần, vô cùng quý giá và xinh đẹp. Cô đã để bản thân chìm trong trường học và công việc quá lâu rồi, thỉnh thoảng cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
Khi Hạ Vân Tịch hỏi lại lần nữa, cô đã đồng ý rất nhanh.
Buổi tối nghe thấy Kha Giai Vân ở ký túc xá nhắc đến chuyện cuối tuần đi shopping, rủ cả Tư Họa đi cùng.
Nghĩ đến Kha Giai Vân đã rủ nhiều lần, trước đây vì cuối tuần đều phải đi làm thêm, không có thời gian rảnh nên từ chối, trong lòng cũng thấy rất ngại, vì thế dứt khoát kể về kế hoạch đi ngắm hoa: “Hoa anh đào ở vườn thực vật nở rồi, mình xem mấy video trên mạng thấy rất đẹp, hay là chúng ta cùng nhau đi đi?”
Tư Họa chia sẻ hình chụp hoa anh đào tháng mười vào trong nhóm của phòng, Kha Giai Vân nhanh chóng hét lên: “Đi đi đi, shopping cái gì chứ, đi ngắm hoa! Mình phải tìm gậy chụp ảnh của mình.”
Trọng điểm của Kha Giai Vân không phải là ngắm hoa, mà cô nhìn thấy được hoa anh đào có thể làm phông nền, muốn chụp cho mình một bộ ảnh selfie.
Đây là lần đầu tiên Tư Họa cùng với các bạn ra ngoài chơi kể từ khi vào đại học, cô háo hức vô cùng, đợi đến ngày hôm đó mới biết, Hạ Diên Tiêu cũng có mặt.
Hai người… theo lý thì nên ngồi ở hai chiếc xe khác nhau, nhưng Hạ Vân Tịch lại kéo lấy tay Tư Họa không buông, tự động sắp xếp Tư Họa ngồi chung xe với anh em cô ấy, ba người bạn còn lại ngồi chung một chiếc xe.
Cũng vừa hay, Hạ Diên Tiêu và Kha Giai Vẫn đều có tài xế riêng.
Hạ Diên Tiêu vốn nghĩ mượn cơ hội lần này, tiếp xúc với Tư Họa trong một khung cảnh thoải mái lãng mạn để kéo gần mối quan hệ, nếu như thuận lợi thì có thể anh ta sẽ tìm đúng thời cơ để tỏ tình với Tư Họa.
Kết quả, xe của nhà họ Hạ vừa dừng lại thì xe của nhà họ Kha cũng dừng ngay sát phía sau. Kha Giai Vân vừa xuống xe là gọi Tư Họa qua bên đó: “Họa Họa, lúc nãy trên đường đi bọn mình đã search rồi, bên ngoài bãi đậu xe có một cửa hàng có thể thuê xe đạp, hay là bọn mình đạp xe đạp đi?”
Ba cô gái ngồi cùng một chiếc xe đã nghĩ xong kế hoạch cho buổi dạo chơi, khi Kha Giai Vân đưa ra đề nghị, Tư Họa đương nhiên cũng sẽ đồng ý: “Được đó.”
Điều này có chút khó khăn đối với Hạ Diên Tiêu.
Anh ta có một cơ thể trẻ trung, nhưng trong lòng lại chứa đựng tâm hồn đã ba mươi mấy tuổi.
Bây giờ bắt anh ta đạp xe đạp theo sau một nhóm con gái, thế nào cũng có cảm giác rất kỳ quái.
Anh ta đã học được cách tận dụng những hiểu biết về Tư Họa để tiếp cận cô, nhìn thấy Tư Họa chấp nhận sự tiếp cận của anh ta từng chút từng chút một, nhưng cũng có những chuyện, không thể làm ra được.
Ý kiến của Kha Giai Vân không cẩn thận đã phá hỏng mất kế hoạch lãng mạn mà Hạ Diên Tiêu dày công sắp xếp, anh ta một mình đi tới trước mặt Tư Họa: “Anh biết có một chỗ này rất tuyệt, bên đó không tiện đạp xe qua, hay là em đi bộ với anh qua đó, để bọn họ đạp xe đi hóng gió trước.”
“A… Việc này…”
Bình thường ở kí túc, bạn bè luôn nhớ tới cô, giúp đỡ cô, đặc biệt là Kha Giai Vân, cho dù biết rằng cô thường là sẽ không thể tham gia các buổi tụ tập nhưng vẫn hỏi thăm ý kiến của cô. Không dễ dàng gì tất cả mới có thể cùng nhau ra ngoài hoạt động, làm sao cô có thể từ chối lời mời tràn ngập tình cảm của Kha Giai Vân được chứ.
Còn về lời mời đi chơi riêng của Hạ Diên Tiêu dành cho cô, Tư Họa cũng đoán được mấy phần ý đồ.
Không phải là cô tự tin về mình quá mức, mà hành động của Hạ Diên Tiêu và những lời Hạ Vân Tịch nói bên tai cô hàng ngày đều khiến cô dám chắc chắn—— Hạ Diên Tiêu muốn theo đuổi cô.
Sau từng lần tích lũy những chi tiết nhỏ, cô phát hiện Hạ Diên Tiêu thật sự rất phù hợp với vị trí bạn trai trong lòng cô, cũng không có gì để bài xích cả.
Thế nhưng lúc này, Kha Giai Vân đang đứng ở đằng trước nhiệt tình vẫy gọi cô, Tư Họa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Hạ Diên Tiêu âm thầm nhìn cô, đợi cô lựa chọn.
Tư Họa mím môi, thử đưa ra ý kiến: “Hay là, chúng ta cùng với mấy người Kha Giai Vân đạp xe đạp dạo một vòng rồi đi tới chỗ mà anh nói được không?”
Trong mắt Hạ Diên Tiêu vụt qua một tia tăm tối, không để cho cảm xúc lộ ra ngoài: “Em đi cùng với bọn họ đi, lúc nào quay lại thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói như vậy ý là, anh ta không có dự định đạp xe đuổi theo sau đuôi mấy cô gái đó.
Kha Giai Vân đã thuê xong xe đạp, đẩy một chiếc xe đạp màu trắng vào trong tay Tư Họa: “Họa Họa, cậu đi chiếc này thế nào hả?”
“Sao cũng được mà.” Cô dễ tính nên rất dễ nói chuyện.
Hai tay dắt xe đạp, Tư Họa không kìm được mà quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở cổng vào một cái, trong mắt mang theo hàm ý xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn là dắt chiếc xe đạp hòa nhập vào đội chị em dưới sự chỉ huy của Kha Giai Vân.
Nhìn tình hình, Hạ Vân Tịch một lòng tác hợp đành bất lực lắc đầu thở dài.
Khoảng thời gian trước, anh trai cô bỗng trở nên chín chắn vững vàng. Cô đoán mò là sự bỏ đi của Quý Anh đã khiến cho anh trai cô chịu đả kích, nói chung cũng là một việc tốt. Chỉ là người anh trai đã từng đầy hăng hái không còn nữa, tạo nên một khoảng cách thế hệ với bọn họ.
Anh trai không muốn đạp xe, Họa Họa lại muốn đạp xe, ai cũng không nhường ai, vậy thì cũng hết cách.
–
Trên con đường rộng rãi bằng phẳng, mấy cô gái cùng nhau đạp xe, bởi vì không tiện dàn hàng ngang đạp song song với nhau nên cuối cùng biến thành cuộc thi người trước chạy người sau đuổi.
Kha Giai Vân ở phía trên đầu, không biết đã nói gì mà bỗng nhiên là muốn so tài với Hạ Vân Tịch, hai người lấy hết sức lao về phía trước, hai người bạn còn lại cũng tận lực đuổi theo.
Tư Họa đi theo một đoạn rồi tốc độ xe dần chậm lại. Dùng sức quá lâu sẽ rất mệt, cô thà rằng đi chậm một chút, hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu ấm áp, từng cơn gió nhẹ phả vào mặt.
Hai bên đường là những hàng cây, trên mặt đất trăm hoa đua nở. Mỗi mùa đều có những vẻ đẹp độc đáo của riêng mình, không phải cứ nhất định là mùa xuân vạn vật sinh sôi mới có thể nhìn thấy sắc màu rực rỡ.
Cách vườn hoa anh đào vẫn còn một đoạn đường nữa, xa xa phía trước có một tiếng hét vọng lại, Tư Họa để cho bọn họ đi trước. Đây đều là chung một con đường, hơn nữa còn có điện thoại có thể liên lạc bất cứ lúc nào, sẽ không đi lạc được, chỉ là vấn đề nhanh chậm mà thôi.
Một số người đã đi ngắm hoa xong đang đi về hướng ngược lại so với bọn họ, Tư Họa loáng thoáng nghe được có người nói, rừng hoa anh đào ở phía trước 100m, rất đẹp.
Dừng lại hít một hơi rồi tăng tốc độ dưới chân, cô đạp xe lướt qua, ánh hoa hồng liền lóe lên trước mắt.
Tư Họa bóp phanh, chống một chân xuống, đón một cơn gió mát thổi tới. Mây trắng bồng bềnh, bầu trời trong xanh, cô gái ngẩng mặt đón gió lọt vào trong ống kính, mái tóc đen tung bay, hàng ngàn cánh hoa anh đào đang bay lượn khắp trời để phụ họa cho cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tách tách——”
Người đàn ông đang đứng lấy cảnh dưới cây hoa anh đào nhanh chóng ấn nút chụp, toàn cảnh đã được ghi lại.
Một cánh hoa anh đào rơi trên gò má không tì vết, ánh sáng tuyệt vời, tiếng gió khẽ thổi, cô gái đưa tay với lấy cánh hoa màu hồng nhạt bên miệng. Người đàn ông với đôi mắt dịu dàng từ từ bỏ máy ảnh xuống, hai ánh mắt vô thức chạm vào nhau giữa không trung.
Một ánh mắt thoáng qua, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.*Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chó: Tôi đã xem qua kịch bản, lần này ăn chắc rồi!
Ngôn tiên sinh: Hử? Vậy thì tôi tới đây.