Câu nói đó của Tư Họa…
Hạ Diên Tiêu không thể tưởng tượng được bọn họ đã thân mật đến bước nào.
Anh ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Hồi tưởng lại quá khứ, làm thế nào anh ta cũng không nhớ được lần trước Tư Họa dùng giọng điệu đó để nói chuyện với anh ta là từ khi nào.
Quá ít rồi, những lần tiếp xúc với nhau còn lưu lại trong kí ức anh ta đã trở nên mơ hồ, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có sự nhiệt tình và mong chờ của cô lúc ban đầu. Thế nhưng bản thân lại đáp lại bằng sự lạnh lùng và qua loa.
“Bé yêu, đợi anh một chút.” Ngôn Tuyển dựa vào cửa, nói với vào trong phòng, đôi mắt màu nâu ấm áp tràn ngập sự cưng chiều.
Anh quay đầu lại nhìn Hạ Diên Tiêu, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, một lạnh lùng sắc bén, một ngập tràn tự đắc: “Thật ngại quá, vợ sắp cưới của tôi hơi bám người, thời gian cũng đã muộn, không tiện tiếp đón Hạ tiên sinh.”
Tư thế nho nhã lịch sự của anh trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt căng thẳng, toàn thân phát run của Hạ Diên Tiêu.
Đó là sự tự tin thuộc về người thắng cuộc.
Giây phút Ngôn Tuyển đóng cửa, cơ thể Hạ Diên Tiêu phản ứng nhanh hơn não, đưa tay ra ngăn lại. Anh ta tận mắt nhìn thấy, độ cong trên khóe miệng Ngôn Tuyển ngày càng sâu thêm, hơi dùng lực, đóng cánh cửa lại.
Cách nhau một bức tường, anh ta và Tư Họa trở thành người của hai thế giới.
–
Ngôn Tuyển mở vali, lấy chiếc váy ngủ của Tư Họa từ trong đó ra, đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người đang nằm dài trên giường, trên người đắp một chiếc khăn lông nhỏ tự mang theo, hai chân cong lên, nhàm chán nằm trên giường nghịch điện thoại.
Ngôn Tuyển vươn tay chạm vào cánh tay cô, điều hòa trong phòng có hơi lạnh.
“Làm gì mà lâu vậy.” Tư Họa đã quá quen thuộc với sự đụng chạm của anh, cũng rất tự nhiên mà nhận lấy, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Có người đi nhầm phòng.” Anh giải thích ngắn gọn.
“Ở đây cũng có thể đi nhầm?” Tư Họa tùy tiện hỏi một câu, không ngờ rằng vẫn có người mơ hồ như vậy.
“Ai biết được chứ.” Anh cười nhạt.
Ngôn Tuyển vỗ vỗ bên giường ý bảo cô đi thay quần áo. Tư Họa ngồi dậy, chiếc khăn lông trên người trượt xuống vai: “Trò chơi của em đang đếm ngược thời gian mà.”
Ngôn Tuyển giống như chăm sóc con gái, cầm lấy chiếc váy, nhìn rõ trước sau rồi luồn qua đầu cô: “Giơ tay.”
Tư Họa phối hợp theo mệnh lệnh, giờ một tay ra, sau khi mặc vào xong thì giơ nốt tay còn lại, cứ như vậy, luôn có một tay không rời khỏi màn hình điện thoại.
“Từ bao giờ lại mê chơi game vậy hả.” Trước đây anh chưa từng nhìn thấy Tư Họa chơi game.
“Đâu có đâu.” Cô nhỏ tiếng phản bác: “Mấy hôm trước Giai Vân bảo em với Ngôn Hy tạo tài khoản, còn kéo hai bọn em vào team của cô ấy nữa. Kết quả là mỗi ngày đều phải làm nhiệm vụ, qua cửa mới có thể nhận được phần thưởng.”
“Thế chẳng phải sau này đều bắt buộc phải làm nhiệm vụ à?” Ngôn Tuyển nghe hiểu rồi.
“Vậy không được.” Nghe thấy mỗi ngày đều bắt buộc phải làm nhiệm vụ thường ngày, Tư Họa liên tục lắc đầu: “Đợi qua trận này em sẽ rút lui.”
Sự hứng thú của cô với game cũng chỉ trong vài phút nhất thời, trước đó làm mấy việc này là vì điều chỉnh tâm trạng cùng với Kha Giai Vân.
Ngôn Tuyển ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngày mai chúng ta cùng đi gặp ông Đường nhé?”
“Hôm nay không phải là đã gặp rồi sao?”
“Hôm nay không tính, ngày mai là thăm hỏi riêng.” Ở bên ngoài gọi một tiếng “Đường lão” là vì tôn trọng thân phận và địa vị của lão tiên sinh. Còn xét về mặt riêng tư thì quan hệ hai nhà rất thân thiết.
“Được ạ.” Gần như không cần suy nghĩ quá nhiều, Tư Họa đã đồng ý.
Được nghe Ngôn Tuyển kể về câu chuyện của Đường lão với tổ tiên của nhà họ Ngôn, có lẽ hồi đó ông ấy đã có một tình bạn rất phi thường.
Bữa tiệc sắp xếp tại trang viên ngày thứ ba, cũng là để tiễn khách.
Tư Họa theo Ngôn Tuyển cùng đi chào hỏi Đường lão. Bữa tiệc ngày hôm qua chỉ mới nhìn thấy một phần của trang viên, hôm nay sẽ có người phụ trách dẫn bọn họ đi vào sân trong.
Đường lão trong mắt thế giới bên ngoài là người nghiêm khắc và bí ẩn. Hôm nay đối diện với con cháu gần gũi, Đường lão cũng tháo bỏ lớp mặt nạ giả đó xuống, hòa nhã, vui vẻ mời bọn họ uống trà.
Đích thân Đường lão pha trà, Tư Họa được cưng chiều mà vừa mừng vừa lo, vẫn là Ngôn Tuyển trấn an cô: “Không sao, đây là sở thích của ông Đường.”
Ông bằng lòng tự mình pha trà cho hai người kém tuổi, một là minh chứng cho việc quan hệ với Ngôn Tuyển rất thân thiết, hai là bày tỏ sự thừa nhận đối với Tư Họa.
“Có bằng lòng nói chuyện cùng với lão già này không?” Đường lão tự mình rót trà, ánh mắt rơi trên người Tư Họa.
“Là niềm vinh hạnh của cháu ạ.” Tư Họa đan năm ngón tay vào nhau, lòng bàn tay khẽ gõ nhẹ ba tiếng xuống mặt bàn, biểu thị sự cảm ơn.
Đường lão chú ý đến chi tiết nhỏ, càng thêm hài lòng với cô gái trẻ tuổi này. Bây giờ có rất nhiều thanh niên vì đi đủ các nơi xã giao sầm uất mà quên đi một số nét văn hóa truyền thống. Hiểu được lễ nghi trên bàn trà, khá tốt.
“Nghe nói từ khi học đại học cháu đã bắt đầu tự lập, đến giờ cũng đạt được thành tựu trong lĩnh vực chuyên môn của mình rồi, thật là hậu sinh khả úy.” Đường lão rõ ràng đã biết về lai lịch của cô, Tư Họa khiêm tốn trả lời.
Mãi cho đến khi, Đường lão đột nhiên hỏi: “Bố cháu là Tư Chấn?”
Đường lão trực tiếp nói thẳng ra tên của bố cô, Tư Họa có hơi ngạc nhiên, gật đầu thừa nhận: “Dạ, ông có quen bố cháu ạ?”
“Cũng từng có vài phần duyên phận.” Đường lão cười nói: “Lúc đó cháu vẫn còn nhỏ, e là không nhớ.”
Lúc đó ông đã vào tuổi trung niên rồi, sự nghiệp thành công nhưng tham vọng vẫn còn, thường xuyên di chuyển khắp nơi, có quan hệ khá tốt với một số người có thân phận địa vị.
Tư Chấn tuổi trẻ tài cao, hai mươi mấy tuổi đã trở thành phó chủ tịch thành phố, sự nghiệp chính trị của ông vô cùng xán lạn. Thế nhưng vào năm ông chuẩn bị được cất nhắc lên vị trí chủ tịch thành phố thì lại đột nhiên từ chức. Bên ngoài truyền bá đủ các thể loại nguyên nhân, Đường lão vừa hay hẹn gặp trò chuyện được một lần trước khi ông rời đi, người đàn ông đó thẳng thắn nói, là vì vợ và con gái.
“Lúc còn trẻ chỉ lo đến công danh sự nghiệp của bản thân, tôi sợ có một số việc nếu như còn không làm thì ngay cả hối hận cũng không kịp nữa.”
Tư Chấn lúc đó cũng chỉ vừa mới qua ba mươi mấy tuổi, thế nhưng tâm thái đã trở nên già cỗi.
Tình bạn giữa ông và Tư Chấn không sâu đậm, chỉ là lúc đó thấy người thanh niên có thể đưa ra sự lựa chọn khác với những gì mà phần lớn mọi người theo đuổi, vì vậy ghi nhớ trong lòng.
Ông cũng biết, vợ của Tư Chấn là họa sĩ nổi tiếng thế giới, Susan.
Ánh mắt Đường lão nhìn về phía Tư Họa hiện giờ, có chút khác biệt với lúc tối qua khi biết được cô là vợ sắp cưới của Ngôn Tuyển. Ông bất giác thở dài: “Cô gái này không đơn giản mà.”
Có cặp bố mẹ hiểu rõ thế tục, nhưng luôn đối nhân xử thế bằng một trái tim thuần khiết. Người con gái mà họ nuôi lớn, tất nhiên là sẽ rất ưu tú.
Nói chuyện một hồi, thái độ của Đường lão ngày càng ôn hòa, dễ gần hơn, thậm chí còn giữ hai người họ ở lại cùng ăn tối.
“Con nhóc tiểu Hy sao không tới?”
“Dạ, em nó nói tối qua ôm bình hoa nhà ông đi mất, nên ngại không đến ăn chực nữa ạ.”
Nghe mấy lời nói đùa của trẻ con, tâm trạng Đường lão rất vui vẻ: “Có sao đâu, nếu như con bé thích thì bình hoa trong nhà cho con bé tùy ý chọn.”
Đường lão không có cháu gái nên rất yêu thương cô cháu gái ngây thơ, hoạt bát của nhà người bạn cũ: “Tối qua lúc gặp con bé, nó còn hỏi ông xung quanh đây có chỗ nào chơi vui không. Lúc đó vội quá ông không kịp nói kỹ với con bé, gần đây có một trường đua ngựa khá được, đám thanh niên các cháu có thể tới đó chơi.”
Ngôn Tuyển gật đầu.
*
Khách sạn
Tần Tục đang đợi người, chuẩn bị rời đi, vừa xuống tầng thì lại bất ngờ phát hiện được cô nhóc với mái tóc xoăn.
“Đợi chút, nhìn thấy người quen.”
“Ngôn Hy.” Hạ Vân Tịch nhìn theo, nhận ra thân phận của cô gái.
“Em cũng biết cô nhóc đó à?” Tần Tục kinh ngạc.
“Đấy không phải là em gái của Ngôn Tuyển sao.” Hạ Vân Tịch không tự nhiên mà bĩu môi, nhớ đến chuyện tối hôm qua lại thấy tức. Người trông xinh xắn ngọt ngào mà mồm miệng thì độc địa.
“Em gái của Ngôn Tuyển?” Tần Tục tốn mất mấy phút để tiêu hóa cái thân phận này, sau đó cười thành tiếng: “Vậy thì trùng hợp quá rồi.”
Anh ta cảm thấy rất thú vị, người muốn theo đuổi thử coi sao, hóa ra lại là em gái của Ngôn Tuyển.
Tần Tục tạm biệt Hạ Vân Tịch, đi về phía Ngôn Hy: “Hi, lại gặp nhau rồi.”
Hôm nay Tần Tục không xịt nước hoa, người không có mùi hôi. Lúc anh ta lại gần, Ngôn Hy cũng không tránh né nữa.
“Em làm gì ở đây vậy?” Tần Tục nhìn thấy cô đang ngồi xổm trên đất, có một con mèo nằm trước mặt.
“Con mèo này bị thương rồi.” Ngôn Hy cũng vừa mới tới, nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, phát hiện ra một con mèo bị thương. Xung quanh trang viên rộng lớn, cũng không biết là mèo từ đâu tới, trên chân có dính vệt máu.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy thương xót của cô nhóc, trong đầu Tần Tục liên xuất hiện một chủ ý, đưa cô và mèo đi bệnh viện. Trang viên cách khu nội thành quá xa, không có bệnh viện thú y chuyên nghiệp, nhưng con mèo này cũng chỉ bị thương ngoài da, có thể tìm một người hiểu biết tạm thời xử lý vết thương.
“Em thích mèo hả?” Tần Tục thử tìm chủ đề để nói chuyện với cô.
“Ừ ừ, thích chứ.” Mèo rất đáng yêu, cô thích.
Chủ đề đàm luận về thú vui của người khác là dễ có được ấn tượng tốt nhất, Tần Tục biết rõ điều này, cười đề nghị: “Cũng không biết là của ai, hay là em đem nó về nuôi?”
Ngôn Hy lắc đầu phản đối: “Không được, lỡ như là mèo của người ta đi lạc, người ta không tìm thấy sẽ rất đau lòng.”
Lúc trước Đoàn Tử nhà cô suýt chút nữa đi lạc một lần làm cho cô sốt ruột khóc ầm lên, bà nội cũng lo lắng. Cũng may anh trai cô thành công tìm được Đoàn Tử về.
Nghe lời từ chối lương thiện của cô, Tần Tục cũng không ép buộc nữa, lời dỗ dành người khác mở miệng ra là có: “Vậy thế này đi, anh giúp em tìm chủ nhân của nó, sau đó tặng cho em một con mèo, thế nào hả?”
Ngôn Hy vẫn lắc đầu: “Không được, chị dâu tôi bị dị ứng với mèo.”
Cô không thể nuôi mèo ở bên cạnh được.
Tần Tục biết người chị dâu mà cô nói là ai. Chuyện Tư Họa dị ứng với mèo anh ta cũng biết, nhưng cô ấy đã từng sống chung với Coco một năm, vẫn bình yên vô sự nên nghĩ cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Anh ta không nói rõ thân phận, chỉ thuận theo ý của Ngôn Hy mà khuyên cô: “Chị dâu em dị ứng với mèo và việc em nuôi mèo có liên quan gì đâu, em không thể vì cô ấy mà tủi thân chính mình chứ?”
Ngôn Hy nhìn anh ta với một ánh mắt kì quái, miệng thốt lên vài chữ: “Anh thật đáng thương.”
Tần Tục: “?”
“Anh không có người thân và bạn bè à? Làm người không thể quá ích kỷ được.” Cô nghiêm túc nói từng câu từng chữ, giảng đạo lý cho anh ta.
Một câu nói đơn giản của Tần Tục, trái ngược hoàn toàn với những gì cô được giáo dục. Tại sao lại có người vì một sở thích bé nhỏ của mình, mà lại đi mạo hiểm sức khỏe của người thân cơ chứ? Người này nhất định không có bạn bè, đáng thương quá.
Tần Tục thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Đồ ngốc này cố ý đúng không?
Vết thương của con mèo cuối cùng đã được băng bó xong, Tần Tục nhìn thời gian. Bọn họ vốn dĩ hẹn chiều nay cùng nhau rời khỏi trang viên, giờ này chắc cũng chuẩn bị xuất phát rồi.
Tần Tục trượt khóa mở màn hình, đúng lúc muốn liên lạc với bọn họ thì Hạ Vân Tịch gọi điện thoại tới: “Bọn họ nói ở gần đây có một trường đua ngựa, muốn ở lại thêm một ngày đi qua đó chơi.”
Tần Tục quay đầu, nhìn thấy Ngôn Hy bước ra từ phòng vệ sinh, ngón tay đang vuốt gương mặt nhỏ trắng nõn, biểu cảm ngây ngốc, vô cùng đáng yêu.
“Không vấn đề gì, ở thêm mấy ngày cũng được.” Anh ta trả lời Hạ Vân Tịch.
Sau đó anh ta cùng với Ngôn Hy thuận lợi tìm được chủ nhân của con mèo. Vị chủ nhân đó cảm kích bọn họ vô cùng, Ngôn Hy cũng vì đó mà cũng có thiện ý với Tần Tục: “Tôi cảm thấy, anh không xấu, vẫn còn cứu được.”
Trong lòng Tần Tục cảm thấy u sầu.
Trước giờ chưa từng có ai trách móc anh ta ích kỷ ngay trước mặt anh ta…
Cô nhóc này luôn dùng đôi mắt trong veo nhìn anh ta nói chuyện, khiến cho lòng anh ta có hơi ngứa ngáy, không nói rõ được là cảm giác gì.
Nhìn gương mặt đó, không tức giận nổi với cô.
Tần Tục khẽ thở dài, trong đầu chợt nảy ra một kế sách: “Hay là, em coi anh là một người bạn, giải cứu anh đi?”
Ngôn Hy nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, qua một hồi mới trả lời: “Tôi phải suy nghĩ đã.”
Anh trai cô nói rồi, kết bạn với người lạ cần phải cẩn thận.
Buổi chiều, Tần Tục và Ngôn Hy cùng nhau trở về khách sạn, trên đường đi còn cố ý mua đồ uống cho cô.
Tần Tục quấn lấy Ngôn Hy dưới danh nghĩa bạn bè, nhìn thấy thái độ của cô đối với mình có một chút xíu thay đổi, có cảm giác thắng lợi, cũng có cảm giác mãn nguyện.
Hạ Vân Tịch phát hiện hành động bất thường của anh ta, rất nhanh đã đoán được: “Anh đang theo đuổi Ngôn Hy à?”
“Thì sao, không được hả?” Tần Tục đã cặp kè với biết bao cô gái, chỉ cần liếc mắt là biết Hạ Vân Tịch cực kỳ không ưa Ngôn Hy, chỉ là vì thể diện, không cho phép mình so đo với một cô nhóc mà thôi, thế nhưng cảm giác ghét bỏ, bài trừ vẫn không thể nào giấu được.
“Nhưng cô ta là em gái của Ngôn Tuyển mà.” Hạ Vân Tịch nhấn mạnh.
“Có liên quan gì sao, có phải anh muốn theo đuổi anh trai cô ấy đâu.” Tần Tục cười.
“Tần Tục, con nhóc đó mà anh cũng dám tùy tiện chọc vào, cẩn thận không là dẫn lửa thiêu rụi thân mình đó.” Ngôn Hy là em gái của Ngôn Tuyển, thế nhưng nhìn thái độ của Đường lão đối với nhà họ Ngôn cũng biết địa vị của nhà họ Ngôn thế nào. Cho dù thật sự theo đuổi được Ngôn Hy, nào có thể giống như trước kia, ngủ xong là chia tay? Nhà họ Ngôn có thể dễ dàng bỏ qua?
“Haizz, em nói như vậy là sai rồi, anh đâu có đang dẫn lửa đâu. Anh đây là muốn châm lửa trong trái tim người đẹp. Người trẻ tuổi yêu nhau, làm mấy chuyện thân mật gần gũi là anh tình tôi nguyện, anh cũng không ép buộc cô ấy.” Mặc dù anh ta phong lưu, nhưng trước giờ chưa từng cưỡng ép bất cứ người phụ nữ nào.
“Em chỉ nói đến đây thôi, anh là bạn tốt của anh trai em, không thể cứ hướng về nhà họ Ngôn như thế chứ.”
“Được rồi, được rồi, đừng nói đến anh nữa, chuyện của anh trai em giờ anh không quản được nữa rồi.” Anh ta đã từng đưa cho Hạ Diên Tiên biết bao nhiêu chủ ý nhưng đều không có tác dụng, bây giờ Ngôn Tuyển thừa nhận thân phận vợ chưa cưới của Tư Họa trước mặt mọi người, chẳng lẽ anh ta vẫn có thể ủng hộ Hạ Diên Tiêu trở thành người thứ ba?
Tần Tục xua tay, dừng cuộc nói chuyện lại.
Anh ta đã có được cách thức liên lạc của Ngôn Hy, gửi tin nhắn mời cô đi trường đua ngựa.
Tần Tục nghĩ kĩ rồi, chỉ cần Ngôn Hy đồng ý đi, đến lúc đó anh dạy cô nhóc cưỡi ngựa cũng được, mà dắt ngựa cho cô cũng xong. Chỉ cần có thể gia tăng tình cảm, hoặc là, biết đâu lại cưỡi chung một con ngựa cũng nên?
Nửa tiếng sau, nhận được câu trả lời chắc chắn của Ngôn Hy, tâm trạng Tần Tục vui sướng vô cùng.
Tối hôm qua, anh ta mơ thấy một con sói to ăn thịt một chú thỏ trắng nhỏ, lúc tỉnh lại mới phát hiện đũng quần dính bẩn, vừa thấp giọng cười vừa tự mắng mình vô liêm sỉ.
Ngày thường cũng không thiếu phụ nữ, thế mà lại có khát vọng với một cô nhóc thân hình bình thường…
Muốn chết.
*
Trường đua ngựa Hằng Sơn.
Đây là một trường đua ngựa lớn nhất Dung Thành, trang thiết bị đầy đủ, có thể trực tiếp chọn trang phục cưỡi ngựa phù hợp tại chỗ.
Rõ ràng là trang phục cưỡi ngựa giống nhau, nhưng người mặc khác nhau lại cho cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Hạ Vân Tịch không mặc váy trông càng mạnh mẽ hơn, còn Ngôn Hy cho dù mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa đơn giản thì vẫn là một cô bé đáng yêu.
Tư Họa đã thay xong bộ trang phục màu trắng, một tay ôm lấy mũ bảo hiểm màu đen. Mái tóc dài gợn sóng được thả ở sau lưng, đi trên đường có gió thổi qua, tóc dài bay lượn, tạo nên cảnh sắc người đẹp trong gió.
Hôm nay Đường lão cũng tới trường đua, nói là muốn xem trạng thái anh tuấn uy vũ của mấy người trẻ tuổi trên lưng ngựa. Ngôn Tuyển hiện đang đứng trò chuyện với ông, thấy Tư Họa đã thay xong trang phục thì đi qua tìm cô.
Kha Giai Vân và Ngôn Hy không chờ đợi được nữa, vội đi chọn “Chiến mã”, trùng hợp lại gặp đám người Hạ Diên Tiêu.
Hạ Diên Tiêu vốn không định đi, nhưng vô ý nghe được từ miệng Tần Tục biết được, hôm nay Tư Họa cũng sẽ đến đây.
Còn Tần Tục, cũng là sau khi Ngôn Hy đồng ý mới biết, Ngôn Hy nói “Đi”, ý là đi cùng Ngôn Tuyển và Tư Họa. Chỉ là vừa hay địa điểm của bọn họ lại giống nhau.
Tần Tục đứng cách hơi xa Hạ Diên Tiêu, Ngôn Hy nhìn thấy anh ta, nghĩ đến hôm qua Tần Tục có ý tốt mời cô tới chơi, thế là thân thiện vẫy tay với anh ta.
Kha Giai Vân phát hiện, lập tức tóm lấy tay Ngôn Hy ấn xuống, hỏi: “Em biết anh ta là ai không?”
“Dạ biết, anh ta tên Tần Tục.” Ngôn Hy thành thật trả lời.
Kha Giai Vân bổ sung thêm: “Anh ta là bạn của người yêu cũ của chị dâu em, sở trường là làm quân sư quạt mo trong tình yêu, giúp đỡ anh em của anh ta theo đuổi chị dâu em đó.”
“Không chỉ có vậy, người này một tháng thay đến mấy cô… bạn gái.” Kha Giai Vân nhìn cô nhóc đơn thuần bên cạnh, đổi cách dùng từ khéo léo hơn: “Tóm lại là, như vậy đó.”
Ngôn Hy xòe ngón tay đếm đếm. Một là Tần Tục muốn giúp tên bạn khốn khiếp của anh ta cướp người của anh trai cô, hai là Tần Tục lăng nhăng, lạm dụng quan hệ rộng rãi mà quen bạn gái. Cho dù là điểm nào thì cũng đạp trúng khu vực cấm của cô.
“Thế nên em gái Tiểu Hy à, sau này nhìn thấy anh ta thì cẩn thận chút.” Tính phong lưu của Tần Tục đã ăn vào máu, cô ấy không muốn Ngôn Hy đơn thuần bị lừa gạt.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên trường đua, Kha Giai Vân tiếp tục đi vào trong để chọn xem con ngựa nào vừa mắt.
Tần Tục tranh thủ cơ hội tìm tới, chào hỏi với Ngôn Hy: “Hi, Tiểu Ngôn Hy có biết cưỡi ngựa không? Có muốn anh dạy em không.”
Ngôn Hy lại âm thầm lặng lẽ nhìn anh ta chằm chằm.
Tần Tục: “…”
Mỗi lần Ngôn Hy dùng ánh mắt này nhìn anh ta là biết sự việc không đơn giản, Tần Tục trước giờ to gan lớn mật, giờ lại bị một ánh mắt của cô gái nhỏ làm cho sợ hãi vô cùng: “Em như này là có ý gì?”
“Tôi sẽ không làm bạn với anh nữa.” Lúc cô nói, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
“Tại sao?” Tần Tục nhíu mày, đang đoán có phải là đám người Ngôn Tuyển đã nói gì với cô rồi không.
Chỉ nhìn thấy Ngôn Hy hít sâu một hơi, sau đó giơ tay chỉ vào anh ta tố cáo: “Anh là đồ cặn bã, anh không sạch sẽ.”
Tần Tục: “…”
Ngôn Hy kể lần lượt từng tội của anh ta, làm cho Tần Tục hoa mày chóng mặt. Anh ta giờ tay đầu hàng: “Anh thừa nhận, anh đã từng đưa ý kiến giúp Hạ Diên Tiêu theo đuổi Tư Họa, nhưng…”
Không đợi anh ta nói xong, Ngôn Hy đã tức giận đến mức giậm chân: “Anh thế mà lại dám cướp người của anh trai tôi, anh là đồ xấu xa, đồ con rùa, đồ khốn khiếp!”
Ngôn Hy không muốn nói chuyện với anh ta nữa, thở hồng hộc chạy đi mách với Kha Giai Vân.
Nghe cô kể xong, Kha Giai Vân cười đến đau bụng: “Giờ thì em biết vì sao chị bảo em đừng chơi với anh ta rồi chứ.”
Ngôn Hy trịnh trọng gật đầu.
Kha Giai Vân: “Biết sau này khi nhìn thấy anh ta thì phải làm thế nào chưa?”
Ngôn Hy: “Mắng anh ta!”
Kha Giai Vân sung sướng.
*
Hạ Diên Tiêu lưỡng lự mãi chưa chọn xong ngựa, là vì muốn ở đây đợi Tư Họa. Biết rõ hiện giờ bên cạnh cô đã có người khác nhưng vẫn không cam tâm, bất luận là lý trí hay tình cảm đều khiến anh ta không có cách nào dứt khoát từ bỏ.
“Anh Hạ, anh vẫn còn ở bên đó làm gì vậy? Mau lên nào.” Đã có người thúc giục, Hạ Diên Tiêu để cho bọn họ tự cưỡi ngựa đi trước.
Hạ Vân Tịch đoán được ý nghĩ của anh, dắt ngựa đi qua: “Anh, anh vẫn đang đợi cậu ấy sao?”
Lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy người, Hạ Vân Tịch tùy tiện ngăn cản một câu: “Có thể Họa Họa không cưỡi ngựa, cũng có thể…”
Không phải tất cả mọi người đều biết cưỡi ngựa. Bọn họ học cưỡi ngựa đã tốn không biết bao nhiêu tiền, quê nhà của Tư Họa lại không phải nơi chuyên nuôi ngựa, e là không có thời gian hoặc tiền bạc để đi tiếp xúc với mấy thứ này.
Nếu như Tư Họa không biết, có thể lựa chọn không cưỡi.
Thật ra Hạ Vân Tịch cũng không chắc chắn, cho dù Tư Họa không biết thì cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp dạy cô, hoặc là chồng sắp cưới của cô.
Chỉ là bọn họ không muốn nhắc đến người đó mà thôi.
Hạ Diên Tiêu bướng bỉnh đứng ở đó rất lâu, nhưng không đợi được người. Có thể thật sự giống như Hạ Vân Tịch nói, cô không biết cưỡi ngựa. Không phải người nào đến trường đua cũng phải cưỡi ngựa, có thể cô chỉ đi cùng với bạn bè tới đây.
Hạ Diên Tiêu chọn một con ngựa, nắm chắc dây cương, hai chân kẹp chặt phần bụng con ngựa, phi nước đại về phía trước. Bọn họ sẽ cưỡi ngựa chạy vòng quanh trường đua, một số người tràn đầy nhiệt huyết, nhưng cũng có một số người không hứng thú cho lắm.
Hôm nay đến trường đua ngựa không chỉ có hai nhóm người bọn họ mà còn có không ít người khác, đều là vì tham dự yến tiệc ở trang viên mà đến nơi này, nhân tiện nghỉ ngơi luôn. Chạy mệt rồi, những người thân quen dần đứng tập trung lại với nhau.
Trông thấy phần lớn mọi người đều đã xuống ngựa, hai tiếng vó ngựa cũng đến gần, hai con ngựa sóng đôi cùng nhau lao thật nhanh trên bãi cỏ rộng lớn. Người cầm cương tư thế hiên ngang oai hùng, tinh thần phấn chấn.
Chuẩn bị đến điểm đích, tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng bọn họ cũng nhìn rõ hai người đến muộn là ai.
Người đàn ông tối hôm trước cười cợt Tư Họa cũng không kìm được cảm thán: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô ấy tốt như vậy sao?”
Nghĩ đến lúc trước ăn nói tùy tiện, đã nói không ít lời khó nghe, không ngờ Tư Họa thật sự có chút tài năng.
Ngựa của Hạ Diên Tiêu vẫn chưa bị dắt đi, ngón tay anh ta nắm chặt dây cương, gần như muốn nghiến vỡ vụn luôn hàm răng.
Anh ta ung dung thêu dệt một lời nói dối, giữ chặt Tư Họa suốt ba năm.
Hai năm, ba năm, rồi lại hai năm nữa, đến giờ mới biết bản thân đã sai lầm nhiều như thế nào. Dường như trước giờ anh ta chưa từng cẩn thận đi tìm hiểu về Tư Họa, thậm chí còn không biết, cô biết cưỡi ngựa.
Khi Tư Họa ở bên cạnh một người đàn ông khác, lại xinh xắn rạng ngời, động lòng người đến như vậy.
Khiến cho anh ta rất ghen tị.
Tư Họa nhanh nhẹn trèo xuống ngựa, mái tóc đen tung bay, nụ cười thật rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Nhân viên trường đua lập tức đi qua dắt ngựa.
Đường lão đặc biệt nuôi ở đây bốn con ngựa tốt, ngày thường đều có người chăm sóc riêng. Cơ thể xương cốt ông giờ không ổn nữa rồi, nên hào phóng giao cho mấy người trẻ tuổi. Vậy nên cô và Ngôn Tuyển căn bản không đi đến chuồng ngựa chung.
Không thể không nói, ngựa ở đây thật sự rất tốt, thể chất khỏe mạnh, tốc độ nhanh, cảm giác trải nghiệm cực tuyệt.
Bởi vì nóng, Tư Họa dùng tay vén tóc lên. Vừa nãy lúc cưỡi ngựa không biết dây buộc tóc của cô đứt từ lúc nào, làm cho tóc xõa tung ra.
Không biết Ngôn Tuyển lấy từ đâu ra một chiếc khăn turban màu trắng thon dài, dùng ngón tay chải tóc rồi buộc lên cho cô.
“Anh lấy ở đâu…” Tư Họa sờ chiếc chỗ thắt nút, quay đầu lại, giờ mới chú ý đến ở người đang đứng ở phía xa kia, không hoàn toàn là người xa lạ.
Vốn dĩ chỉ là một động tác buộc tóc bình thường, rơi vào trong mắt người quan tâm thì lại không chỉ là chuyện đơn giản như vậy.
Khoảnh khắc đó, Hạ Diên Tiêu gần như không kìm được muốn chạy tới tách hai người ra. Hạ Vân Tịch túm chặt lấy anh ta, vội vàng ngăn cản: “Anh, bao nhiêu người đang nhìn đó!”
Tư Họa thu lại ánh mắt, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần.
“Xem ra bọn mình đi nhầm chỗ rồi.” Khóe miệng Ngôn Tuyển cong lên, ra hiệu cho người dắt ngựa đi qua đây, một lần nữa đón lấy dây cương, nắm chắc dây cương và bờm ngựa, chân đạp lên bàn đạp ở cạnh yên ngựa rồi trèo lên.
Anh giơ tay về phía Tư Họa, ánh mắt Tư Họa nhẹ nhàng quét tới phía trước, bỗng nhiên hiểu được ý của anh.
Ngôn tiên sinh không phải là người kiêu ngạo thích khoe khoang, ấy thế mà lại mời cô cùng cưỡi ngựa trước mặt đông đảo quần chúng.
Đại khái là, nhìn thấy người nào đó rồi lại ghen rồi.
Tư Họa không nỡ bóc mẽ anh, đưa tay ra, Ngôn Tuyển kéo cô lên ngựa.
“Anh cũng kiêu ngạo quá rồi.” Tư Họa ngồi phía trước anh, tim đập rất nhanh.
Tay anh nắm lấy dây cương, cánh tay bảo vệ bên người cô, cười lớn: “Không tuyên bố cho cả thế giới biết cô gái mình thích, lẽ nào đợi người khác đến cướp mất à?” *Tác giả có lời muốn nói:
Tui thích cái dáng vẻ ngạo kiểu khoe khoang của Ngôn tiên sinh quá đi à!!!!