Lúc này những đĩa trống trên bàn biến ra đầy đồ ăn. Thomas chọn cho mình một miếng bít tết, khoai tây nướng, khoai chiên và nhiều salad. Bữa trưa toàn đồ ăn vặt trên tàu khiến nó muốn bổ sung gấp ít rau vào dạ dày. Phải công nhận trình độ của lũ gia tinh trường Hogwarts, món ăn làm rất tuyệt.
Trong bữa ăn, mọi người được làm quen với hồn ma của Gryffindor ngài Nick suýt mất đầu. Cái cách mà ông nhấc cái đầu lên dọa đến không ít bọn học sinh mới. Thomas cũng thử chào hỏi và bắt tay với ngài Nick, đúng như trong sách, nó cảm giác như ngâm tay vào chậu nước đá.
Sau khi ăn uống no nê, thức ăn thừa biến mất, để lại những chiếc đĩa trằng tinh như mới. Một chút sau món cháng miệng được đưa lên. Hàng tảng kem được hiện ra, Thomas méo mặt, nó đang hối hận ban nãy ăn hơi nhiều.
Câu chuyện phiếm đã được chuyển sang đề tài gia đình. Seamus nói:
- Tôi nửa này nửa kia. Ba tôi là dân Muggle. Me tôi không hề nói cho ba tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, ba tôi mới biết. Một cú sốc ghê ghớm cho ổng.
Những đứa trẻ chung quanh bật cười. Ron hỏi:
- Còn cậu, Neville?
- À, bà tôi nuôi dạy tôi, bà tôi là một phù thủy. Nhưng cả nhà tôi đến lớn vẫn nghĩ tôi chỉ là dân Muggle trăm phần trăm. Ông cậu Algie cứ thừa lúc tôi không đề ý là tìm cách thử xem tôi có nảy ra được tí phép thuật nào không. Có lần ông đẩy tôi xuống rơi khỏi cảng, tôi sém chết đuối! Nhưng mà chẳng có gì đặt biệt xảy ra hết. Mãi đến khi tôi lên tám… hôm đó ở trên lầu, ông cậu Algie đến uống trà, ổng nắm cổ chân tôi trút ngược xuống đưa ra ngoài cửa sổ. Đang vậy thì mợ Enid đưa ổng ổ bánh trứng, ổng vô tình buông tôi ra để cầm bánh. Tôi rớt xuống đường rồi dội ngược lên, lăn ra ngoài vườn, không sao cả. Bà tôi mừng đến phát khóc. Tất cả mọi người đều mừng. Phải chi mấy cậu thấy mặt họ lúc tôi nhận được giấy gọi nhập trường. Mọi người đều nghĩ tôi không đủ năng khiếu ma thuật để được đi học. Ông cậu Algie mừng đến nỗi mua cho tôi một con cóc nè!
Khi bữa ăn kết thúc, giáo sư Dumbledore đứng dậy, cả sảnh đường im lặng.
- E hèm – chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã no nê. Ta có vài lưu ý đầu niên khóa gửi tới các con. Các học sinh năm nhất lên biết khu rừng cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng cần biết điều đó.
Nói tới đây, cụ nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley rồi tiếp tục:
- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.
Sau khi chịu đựng bài trường ca khủng bố bọn học sinh bắt đầu quay về ký túc xá. Học sinh Gryffindor theo Percy ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Đi qua một cầu thang, vượt qua con yêu tinh Peeves, cả đám đến trước bức chân dung cuối hành lang. Trong tranh là một người đàn bà mập ú, bà hỏi:
- Mật khẩu?
- Caput Draconis.
Sau câu trả lời của Percy, bức chân dung lách qua một bên để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, họ đến gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng ấm áp với đầy những chiếc ghế bành.
Nam nữ ở hai khu riêng biệt, Thomas ở cùng phòng với Ron và Harry . Rương đồ đã được mang lên từ trước. Sau chuyến đi dài, cả lũ lăn ra ngủ.
Tuần học đầu tiên bắt đầu cũng không tệ. Nhờ có Thomas mà 2 thằng bạn của nó chỉ bị muộn buổi đầu tiên, không có cách gọi không chịu dậy. Tuy nhiên các giáo viên cũng tỏ ra thông cảm với lũ tân sinh, phước tổ là không gặp tiết ma dược.
Tiết học Thomas thấy hứng thú nhất là lớp biến hình của giáo sư McGonagall cùng lớp bùa chú của giáo sư Flitwick. Cái mũ phân loại có vẻ quá lâu đời để phân viện chính xác, một người nghiêm túc và thông minh như giáo sư McGonagall sao lại bị phân vào nhà Gryffindor cơ chứ. Ngay buổi lên lớp đầu tiên bà đã nắn gân lũ học trò, bà nói:
- Thuật biến hình là một trong những phép nguy hiểm và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó.
Sau đó bà biến cái bàn thành một con lọn rồi biến trở lại. Bọn học sinh phấn khích tột độ, đứa nào cũng muốn nhăm nhăm thử sức. Thực tế luôn phũ phàng, bọn nó nhận ra trình độ của mình hãy còn non và xanh lắm. Sau khi ghi chép một đống công thức, cả lũ được phát cho một que diêm để biến nó thành kim. Tân sinh năm nay cho giáo sư McGonagall một sự vui mừng ngoài ý muốn, cuối buổi học ngoài Hermione thay đổi hình dạng của que diêm thì Thomas đã hoàn thành phép biến hình của nó. Giáo sư giơ cây kim cho cả lớp xem, hoàn toàn không khác biệt cây kim vẫn được sử dụng.
Có một học sinh xuất sắc luôn là niềm vui của giáo viên, nhất là khi đó lại là học sinh thuộc nhà của mình. Giáo sư nở nụ cười hiếm hoi với Thomas, bà nói:
- Vô cùng xuất sắc trò Walker, 5 điểm cho nhà Gryffindor.
- Cảm ơn giáo sư.
Hermione có chút bất ngờ nhìn sang Thomas, lần đầu tiên cô bé nhìn thẳng vào người bạn cùng lớp này. Bình thường Thomas luôn quậy cùng một chỗ với bọn Harry hơn nữa cũng chưa bao giờ thể hiện ra điều gì quá khác biệt lên ai mà nghĩ cậu ta có khả năng sử dụng thuật biến hình xuất sắc đến vậy. Có điều cũng không có gì, đây chỉ là thiên phú mà thôi, những môn còn lại cậu ta cũng bình thường.
Tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám thật ra là một trò cười, cũng phải thôi, chả hi vọng được gì khi một kẻ cố tình giả ngu. Thành tích học tập không tệ khiến cho Harry và Ron nhẹ người, bọn nó phát hiện có vẻ ma thuật không kinh khủng như nó nghĩ.
* Đôi lời của tg: Có thể nhiều người không tin Ron có thể học rất tốt nhưng thực tế phải nhìn thẳng vào những điểm mạnh của cậu ta. Ron có tư duy rất tốt, cũng có kiên trì rất tốt ở độ tuổi của nó. Bằng chứng thì thử coi có bao nhiêu đứa trẻ 11 tuổi có kiên trì chơi cờ vua, Ron không chỉ chơi cờ mà còn chơi rất không tệ. Ở cuối phần 1 cậu ta có thể tính trước tận vài ba nước cờ diễn tiến tiếp theo trong bàn cờ ma thuật. Có thể cậu ta không thông minh xuất sắc như Hermione nhưng đảm bảo về mặt chiến thuật cậu ta cực kỳ xuất sắc. Trong phần 7, Ron thậm chí có thể học được xà ngữ qua những lần nghe Harry nói, Hermione không thể làm được điều này. Khi được dạy câu chú gọi thần hộ mệnh, Ron cũng học nó rất nhanh khi mà đây là một câu chú cấp cao. Vì vậy tuy có nhiều khuyết điểm nhưng chúng ta không thể phủ nhận khả năng của Ron Weasley.
***
Thứ sáu, trong lúc cả bọn ngồi ăn sáng ở sảnh, Harry hỏi Ron:
- Hôm nay bọn mình học gì?
- Hai tiết độc dược với bọn Slytherin. Giáo sư Snape cậu cũng nghe Thomas kể rồi đó. Hôm nãy chúng ta coi xem có đúng như vậy không.
- Hãy yên tâm là mình luôn nói tốt về người khác. Các cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi, tiết học này sẽ là tiết ấn tượng nhất đến giờ trong đời cậu.
Ron với Harry khẽ rùng mình, theo những gì chúng hiểu về tên bạn này, Thomas nói kiểu này thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Lúc này con cú của Harry đưa đến cho nó một bức thư của Hagrid, người giữ chìa khóa của trường mời nó đến nhà uống trà vào buổi chiều.
Dĩ nhiên là Harry hồi âm nhận lời ngay lập tức. Nó sẽ không từ chối lòng tốt từ người bạn đầu tiên mà nó có được. Thậm chí nó cũng mời Ron và Thomas đi cùng, nó rất muốn giới thiệu cho hai người về người bạn tốt bụng của nó.
Thomas không có lí do để từ chối. Hagrid tuy hơi đần nhưng thực sự rất nhiệt tình và tốt bụng. Hơn nữa với tính cách của Hagrid thì ở chỗ ở của lão rất có thể sẽ tìm được một vài điều thú vị.
Thomas hỏi lại Harry và Ron một chút về việc chuẩn bị bài cho tiết ma dược học. May mắn là với thái độ tích cực của khỏi đầu tốt đẹp, hai đứa đều đã chuẩn bị bài khá đầy đủ. Hi vọng là Harry sẽ không quá thảm.