Thời gian thấm thoát, từ ngày Thomas rời khỏi trường đã được gần một tuần. Trong khoảng thời gian này Harry và Ron lu bu với đống bài tập khiến cho cả hai đứa quên cả thời gian. Những bài học cũng ngày càng thú vị khi mà cả hai đã nắm chắc những phần cơ bản. Tuy nhiên cũng có những va chạm nhỏ chẳng biết lên nói là tốt hay xấu cũng xảy ra.
Vào buổi sáng của ngày Halloween, mọi người thức dậy với mùi thơm ngon của bánh bí ngô nướng khắp hành lang. Tuyệt vời hơn, Gs Flitwick tuyên bố rằng ông nghĩ họ đã sẵn sàng học cách điều khiển các vật phẩm bay lượn. Điều mà hầu hết đám học trò háo hức chờ đợi, nhất là sau màn quyết đấu đầy ấn tượng của Harry và Malfoy diễn ra cách đây không lâu.
Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Harry bắt cặp với Seamus. Ron bị chia cặp với Hermione (có lẽ đây là định mệnh:D). Có thể nói lần hợp tác đầu tiên giữa cặp đôi này chẳng thế nào vui vẻ. Còn Hermione đã bơ mấy đứa từ khi Harry có cây chổi (cái vụ này thì thật chả hiểu nổi tại sao, ghen tị chăng?).
"Bây giờ, đừng quên rằng chuyển động cổ tay uyển chuyển như chúng ta đã thực hành!" Giáo sư Flitwick rít lên, ông vẫn ngồi trên đống sách của mình như thường lệ. "Quất cây đũa nhẹ nhàng, nhớ, vung nhẹ nhàng. Và phát âm những từ ma thuật đúng cách cũng rất quan trọng - đừng bao giờ quên Wizard Baruffio, người đã nói "s" thay vì "f" và thấy mình nằm trên sàn nhà với một con trâu trên mình ngực. "
Không như trong nguyên tác, lần này Harry thực hiện câu chú khá nhẹ nhàng do đã có kinh nghiệm từ trước. Seamus thì mất hết kiên nhẫn, nó lấy đũa phép chọc đám lông chim làm chúng cháy đùng đùng khiến Harry phải tốn công dập lửa.
Lịch sử không ưu đãi Ron. Nó gặp rắc rối với cây đũa, chẳng biết có phải do nó đã nhận ra sự khập khễnh giữa đôi bên hay không mà càng ngày cây đũa của nó càng khó điều khiển. Bực tức với cây đũa, nó vung tay như gió trong khi hét to câu chú: “Wingardium Leviosa”. Giọng nó thậm chí lạc đi vì tức giận.
Hermione càu nhàu: “Bạn sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách nhẹ nhàng và duyên dáng.”
“Xin mời. Bạn là thiên tài mà, cứ việc thể hiện.” – Ron nói với thái độ cực kỳ khó chịu.
Hermione có vẻ chả thèm để tâm đến ngữ khí mỉa mai của Ron, nhỏ xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:
- Win… gar… dium… Levi… o… sa…
Mấy cái lông chim trên bàn bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng cả thước.
Giáo sư Flitwick vỗ tay:
- Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem, trò Hermione đã thành công! (Harry là trường hợp ngoại lệ lên lần này Gs không khen thưởng nó)
Cuối buổi học đó Ron mang tâm trạng tệ hại chưa từng có. Nó cảm giác thật mất mặt, mà rõ ràng nguyên nhân không phải nó không có khả năng, khuyết điểm duy nhất của nó là nghèo.
"Không có gì lạ khi không ai có thể chịu được cô ta," – Ron nói với Harry khi họ chen vào hành lang khi buổi học kết thúc: "Cô ta thực sự là một cơn ác mộng!”
Ai đó va vào Harry khi vội vã đi qua cậu ta. Đó là Hermione. Harry thoáng thấy mặt cô – cậu giật mình khi thấy cô đang rơi nước mắt.
"Mình nghĩ rằng cô ấy đã nghe thấy cậu."
"Thế thì có sao?" Ron nói có vẻ bất cần, nhưng cậu ta trông hơi lo lắng. "Cô ấy phải nhận thấy cô ấy không có bạn bè. Cậu không thấy cách mà cô ấy thể hiện dễ động chạm đến tự ái của người khác sao?"
Hermione không đến tiết học tiếp theo và không thấy cả buổi chiều. Trên đường xuống sảnh ăn tiệc Halloween, Harry và Ron tình cờ nghe thấy Parvati Patil nói với cô bạn của mình rằng Hermione đang khóc trong nhà vệ sinh nữ và muốn được ở một mình. Ron có vẻ lúng túng về điều này, nhưng một lát sau khi chúng bước vào Đại lễ đường, các đồ trang trí Halloween đã đưa Hermione ra khỏi tâm trí của họ.
Hàng ngàn con dơi tung bay giữa các bức tường và trần nhà, hàng con khác thì lướt qua các dãy bàn như những đám mây đen tầm thấp làm tắt những ngọn nến trong bí ngô. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học.
Harry chỉ mới ăn một củ khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell phi thẳng vào hội trường, chiếc khăn xếp của thầy xộc xệch cùng với sự khiếp sợ hiện rõ ở trên mặt. Mọi người nhìn chằm chằm khi ông tới ghế của Gs.Dumbledore, ngồi phịch xuống bàn và thở hổn hển, "Quỷ khổng lồ (Troll)... ở trong hầm ngục... tôi nghĩ rằng ngài nên biết."
Hết câu, ông chết ngất trên sàn.
Có tiếng ồn ào. Phải mất một vài quả pháo nổ màu tím phát ra từ đầu cây đũa phép của Gs. Dumbledore để mang lại sự im lặng.
“Các Huynh trưởng, đưa học sinh của nhà mình về phòng ngủ. Ngay!” – Thầy ra lệnh.
Percy lập tức thi hành nhiệm vụ của mình.
“Đi theo tôi! Các học sinh năm đầu, đứng sát lại với nhau. Không cần phải sợ Troll nếu các em làm theo yêu cầu của tôi! Đứng sát sau lưng tôi. Tiến lên, hãy nhường đường cho những năm nhất! Xin lỗi, tôi là một Huynh trưởng!"
"Làm thế nào một Troll có thể vào được?" Harry hỏi khi họ leo lên cầu thang.
"Đừng hỏi mình, Troll được cho là lũ ngu ngốc." – Ron nói – “Có lẽ Peeves để nó vào, như là một trò đùa Halloween."
Họ đã vượt qua những đám người vội vã đi theo các hướng khác nhau. Khi họ chen lấn qua đám đông Hufflepuff bối rối, Harry bất ngờ nắm lấy cánh tay của Ron.
"Mình vừa nghĩ đến Hermione."
"Cô ấy thì sao?"
"Cô ấy không biết gì về Troll."
Ron cắn môi.
"Ồ, được." Cậu cáu kỉnh. "Nhưng đừng để anh Percy nhìn thấy chúng ta."
Cúi xuống, họ cùng với đám Hufflepuff đi theo con đường khác, trượt xuống một hành lang vắng vẻ và vội vã đi về phía phòng tắm nữ. Họ vừa rẽ vào góc thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau họ.
“Percy!” – Ron rít lên, kéo Harry ra sau một tảng đá.
Nhìn xung quanh, tuy nhiên, chúng không thấy Percy mà là Snape. Ông băng qua hành lang và biến mất khỏi tầm nhìn.
"Thầy ấy đang làm gì vậy?" Harry thì thầm. "Tại sao thầy không xuống ngục với các giáo viên còn lại? Tìm mình?"
Lặng lẽ, họ rón rén dọc hành lang tiếp theo sau những bước chân mờ dần của Snape.
"Thầy ấy đang lên tầng ba," Harry nói, nhưng Ron giơ tay lên.
"Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
Harry hít mạnh và mùi hôi thối bốc lên đến lỗ mũi, hỗn hợp tất cũ và loại nhà vệ sinh công cộng dường như không ai dọn dẹp.
Và rồi họ nghe thấy nó - một tiếng càu nhàu nhỏ và tiếng bước chân xáo trộn của đôi chân khổng lồ. Ron chỉ về cuối lối đi bên trái, một thứ gì đó to lớn đang di chuyển về phía chúng. Cả hai co mình vào bóng tối và quan sát khi nó hiện lên dưới một mảng ánh trăng.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng. Cao hơn 3m6, da của nó là một màu xám granit xỉn màu, cơ thể to lớn của nó giống như một tảng đá với cái đầu hói nhỏ nằm trên đỉnh như một quả dừa. Nó có đôi chân ngắn dày như thân cây với bàn chân bằng phẳng, da dày như một lớp sừng. Mùi phát ra từ nó thật khủng bố. Nó đang cầm một cây gậy bằng gỗ khổng lồ, kéo dọc sàn nhà vì cánh tay của nó quá dài.
Con Troll dừng lại bên cạnh một ô cửa và nhìn vào trong. Nó vẫy vẫy đôi tai dài của nó, chuyển động đầu óc nhỏ bé của nó, rồi chầm chậm bước vào phòng.
"Chìa khóa còn ở trong ổ.” - Harry lẩm bẩm - "Chúng ta có thể khóa nó vào."
"Ý kiến hay!" – Ron nói trong khi vẫn lo lắng.
Chúng nhích về phía cánh cửa đang mở, miệng khô khốc, cầu nguyện cho Troll đừng đọt nhiên quay ra. Với một bước nhảy vọt, Harry đã xoay sở để lấy chìa khóa, đóng sầm cửa và khóa nó lại.
"Yeah!"
Giật mình với chiến thắng, chúng bắt đầu rút lui, nhưng khi đến góc, chúng nghe thấy một thứ gì đó khiến trái tim họ ngừng đập - một tiếng thét cao, kinh hoảng - và nó phát ra từ căn phòng mà họ vừa khóa.
"Oh, no!" - Ron nói, tái nhợt như Nam tước Đẫm máu.
"Đó là nhà vệ sinh nữ!" Harry thở dốc.
"Hermione!" – Chúng nói với nhau.
Đó là biện pháp cuối cùng, nhưng họ có lựa chọn nào? Xoay người, chúng nhanh chóng chạy lại chỗ cửa và vặn chìa khóa, dò dẫm trong hoảng loạn. Harry mở cửa và cả hai chạy vào trong.
Hermione Granger đang co người dựa vào bức tường đối diện, trông như thể cô sắp ngất đi. Con Troll đang tiến về phía cô, đánh bật các bồn rửa khỏi tường khi nó đi qua.
"Làm nó bối rối!" Harry nói với Ron. Lúc này nó cũng liều cái mạng quèn. Harry nắm lấy một cái vòi gần đó, cậu ta ném nó mạnh nhất có thể vào tường.