Trở lại Hogsmeade, cuộc trò chuyện giữa Gs.Dumbledore và người thanh niên tự xưng là con trai của Tưởng Quốc vẫn đang tiếp tục.
Toàn bộ quán rượu rơi vào im lặng, tiếng hít thở mỏng manh, tiếng lách tách của ngọn lửa đang gặm nhấm ngọn nến là một vài âm thanh cá biệt còn tồn tại.
Sau một hồi, Gs.Dumbledore phá vỡ sự im lặng: “Một thanh niên hơn 20 tuổi, nói mình là con trai của một thiếu niên mới 14 tuổi. Anh bạn trẻ, ta có thể nhìn ra cậu không nói dối, nhưng ta cần một lời giải thích hợp lý.”
Trần Quốc Tứ gật đầu, anh ta cũng biết những gì mình vừa nói thực sự vô cùng khó tin.
“Tôi thực sự là con trai của Thomas Walker. Nhưng không phải Thomas Walker của thời đại này. Ừm… ngài có biết về thuật ngữ “thế giới song song” không thưa giáo sư? Nếu có thì tôi nghĩ chúng ta sẽ dễ trao đổi hơn.”
Gs.Dumbledore cau mày, thuật ngữ mà Trần Quốc Tứ nói tới ông dường như đã nghe tới ở đâu đó nhưng trong nhất thời chưa kịp nhớ ra. Ông khẽ thở dài, thời gian thực vô tình, nó không bỏ qua cho bất cứ ai, cho dù một phù thủy hùng mạnh như ông cũng không thể nằm ngoài quy luật sinh tử của con người.
Gs.Dumbledore nói với Trần Quốc Tứ: “Đợi ta một chút. Ta cần thời gian để nhớ lại.”
Trần Quốc Tứ cau mày, anh ta không có nhiều thời gian, nhưng nếu đánh gãy Gs.Dumbledore lúc này thì cũng có phần không ổn.
Khẽ thở dài, xem ra đây là số mệnh, Trần Quốc Tứ tự nhủ. Sau cùng thì anh ta không cho rằng những gì bản thân đã làm có thể qua mắt được Tưởng Quốc. Dẫu rằng Trần Tưởng Quốc hiện tại không phải là người đã sinh ra anh ta nhưng hai người này là thực sự là một. Thậm chí theo một khía cạnh nào đó thì Trần Tưởng Quốc hiện tại đối với anh ta còn nguy hiểm hơn rất, rất nhiều.
…
“Mày nghe được gì không?” – Fred hỏi.
“Có. Thế giới song song. Hồi trước Thomas có cùng chúng ta nói về mấy thứ đó nhỉ?” – George trả lời.
“Coi bộ chúng ta với được một món hời rồi! Anh dám cá rằng đây sẽ là điều quái đán nhất mà chúng ta gặp từ khi đẻ ra tới giờ.”
George nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cũng có thể là nguy hiểm nhất!”
…
Dường như đồng thời với sự kết thúc của câu truyện giữa hai anh em sinh đôi, Gs.Dumbledore cũng nhớ lại khái niệm thế giới song song. Hồi đầu học kỳ, ông và Tưởng Quốc có nói tới nói trong một cuộc nói chuyện phiếm. Ban đầu Gs.Dumbledore chỉ coi đây là những giả thiết vô cùng thú vị được cậu học trò đề cập nhưng sự tồn tại của người thanh niên trước mặt này dường như đang chứng minh giả thiết đó thực sự tồn tại.
Sau khi xác nhận lại với Trần Quốc Tứ, xác nhận những gì mình hiểu về khái niệm “thế giới song song” không có quá nhiều sai lệch với những gì mà mình biết, Gs.Dumbledore hỏi:
- Nếu cậu là con trai của Thomas ở một thực tại khác thì làm sao mà cậu có thể tới đây? Có thứ ma thuật cổ đại nào có sức mạnh có thể đưa con người tới một thực tại hoàn toàn khác? Ta có thể đảm bảo rằng dù là ta hay ông bạn già Nicholas Flamel của ta cũng chưa từng nghe thấy nó.
- Không phải ma thuật cổ đại mà là ma thuật hiện đại. Một ma thuật duy nhất được Phù thủy vĩ đại nhất Mọi thời đại, Quốc trưởng đầu tiên của Liên bang Địa Cầu, Thomas Devlin Walker – Trần Tưởng Quốc sáng tạo.
Ánh mắt của Gs.Dumbledore đột ngột trở lên sắc bén. Ông đã bắt được một vài cụm từ vô cùng nhạy cảm mới xuất phát từ người thanh niên trước mặt nói ra.
Không chỉ riêng Gs.Dumbledore mà cả người em trai, suốt từ khi cuộc nói chuyện bắt đầu tới giờ đều đang đóng vai người vô hình cũng đột ngột ngẩng đầu dậy, trong ánh mắt bắn ra sự kinh hãi tột độ.
Ngay khi Trần Quốc Tứ muốn nói thêm điều gì, Gs.Dumbledore đã vung cánh tay già nua của mình ngăn lại. Gs quay đầu nhìn về phía người em trai của mình, nói:
- Anh xin lỗi, Aberforth. Nhưng phiền cậu giúp anh giám thị toàn bộ phía ngoài của quán rượu được không.
Aberforth Dumbledore không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào anh trai mình. Sau một hồi, ông lặng lẽ gật đầu và đi ra khỏi quán rượu, trước khi đi cũng không quên đóng cánh cửa cũ kỹ trở lại. Tuy bản thân Aberforth vẫn còn khúc mắc với anh trai mình nhưng ông vẫn hiểu rõ bản thân cần phải làm gì.
Gs.Dumbledore vung nhẹ chiếc đũa phép được tạo hình kỳ dị trong tay mình, một vòng tròn ma thuật nhẹ nhàng khuếch tán. Nó tạo lên một lớp màng chắn hình cầu trong suốt, bao phủ toàn bộ quá rượu.
“Được rồi! Như vậy chúng ta có thể nói chuyện thật thoải mái!” – Gs nói khi xong việc.
Gs quay sang nhìn Trần Quốc Tứ và chú ý tới ánh mắt của anh ta. Gs hỏi: “Cậu biết nó?” – Gs quơ nhẹ chiếc đũa.
Trần Quốc Tứ gật đầu: “Đũa phép Cơm Nguội, một trong 3 bảo bối Tử thần, chiếc đũa phép mạnh nhất… có rất nhiều cách gọi. Ở thế giới của tôi, nó không phải là một bí mật.”
Gs.Dumbledore nhướng mày, ông nói: “Đó thực không phải là thông tin gì tốt lành!”
Trần Quốc Tứ nói: “Trong tương lai, câu đũa phép này bị cha tôi thiêu hủy. Sau khi xác nhận nó đã không có khả năng chữa trị, ông ấy đưa nó hợp táng với ngài, người mà theo cha, là chủ nhân chân chính cuối cùng của nó.”
“Đó có lẽ là một chút an ủi nho nhỏ!” – Gs nháy mắt: “Xem ra hôm nay cậu mang tới không toàn bộ là tin xấu! Được rồi. Ngồi xuống đây nào anh bạn trẻ, bộ xương già của ta có thể không chịu được quãng thời gian dài đứng đó trò chuyện đâu.”
Gs.Dumbledore dẫn đầu đi tới một chiếc ghế lớn, Trần Quốc Tứ chầm chậm theo tới, vừa đi vừa âm thầm quan sát người sở hữu danh hiệu Phù thủy vĩ đại nhất Mọi thời đại trước cha mình. Theo đánh giá của Trần Quốc Tứ, chỉ riêng phong độ nhẹ nhàng, bình thản hiện tại của Gs.Dumbledore cũng đã vô cùng xứng đáng với vinh dự của ông.
Sau khi an vị, Gs.Dumbledore đưa đũa phép của mình, triệu tập một bộ bình trà từ trong quầy bar tới trước mặt hai người.
“Uống một chút nước, ta nghĩ cậu cần bình tĩnh. Sau đó ta sẽ lắng nghe câu chuyện của cậu, con trai Thomas - Gabriel Walker.”
Trần Quốc Tứ tiệp nhận ly trà, nhấp một ngụm nhỏ. Sau đó cậu bắt đầu:
“Bắt đầu từ xuất thân của tôi vậy. Thế giới mà tôi được sinh ra, ở đó thời gian có lẽ xấp xỉ thế giới này vào khoảng hơn 60 năm về sau, khi tôi rời đi là khoảng 80 năm. Nếu như thuận theo tuyến thời gian thì vài năm sau, Voldemort sẽ hồi sinh, mọi người sẽ có cuộc quyết chiến cuối cùng tại nơi đây, trường Hogwarts.
Sau cuộc chiến, cha tôi rời khỏi trường học, ông lên đường du lịch khắp thế giới. Trong quãng thời gian đó, ông cố gắng tìm con đường để dung hợp 2 thế giới người thường và thế giới ngầm… đó là cách mà sau này chúng tôi gọi chung cho thế giới của các phù thủy, võ giả, người sói, yêu tinh,… nói chung là những sinh vật không thuộc thế giới người thường.
Ban đầu, cha tôi quyết định tìm cách để giao lưu văn hóa giữa đôi bên để cả hai có thể thấu hiểu nhau hơn. Nhờ sự phát triển của hệ thống UC và mạng lưới truyền thông ở cả hai thế giới, kế hoạch của ông tiến hành tương đối thuận lợi. Thế giới ngầm khép kín biết tới thế giới công nghệ hiện đại của con người thông qua tin tức và phim ảnh; thế giới người thường biết tới thế giới ngầm thông qua tiểu thuyết và phim ảnh…
Qua một thời gian dài được thấm nhuần về văn hóa, những con người trong thế ngầm cũng nhận ra và chấp nhận một thực tế rằng: người thường đã tiến bộ tới mức nào, nền văn minh khoa học kỹ thuật đã tạo ra những thứ sánh ngang, thậm chí là vượt qua những gì mà sức mạnh ma thuật mang lại.
Còn với thế giới người thường, nhờ sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kỹ thuật, những công cụ mà chỉ vào thập niên trước thôi tưởng như chỉ có trong chí tưởng tượng cũng dần xuất hiện. Những thứ huyền bí mà trước đây vẫn được kể qua những câu chuyện cổ dường như cũng không còn huyền bí và đáng sợ như trước. Cộng thêm sự tuyên truyền văn hóa ma pháp huyền bí qua phim ảnh, tiểu thuyết khiến cho người dân, đặc biệt là lớp cư dân trẻ đã không còn kỳ thị và sợ hãi những cư dân của thế giới ngầm như thời cha ông của họ.”
Trần Quốc Tứ dừng lại, một mạch dài của câu chuyện khiến cổ họng anh ta khô rát. Nhấp một hớp trà đã nguội trong ly, Trần Quốc Tứ đưa mắt nhìn về Gs.Dumbledore và thấy ông đang cau chặt đôi lông mày bạc trắng của mình.
Sau một hồi đăm chiêu, dường như là đã tiêu thụ xong thông tin mà Trần Quốc Tứ mang tới, Gs ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt già nua những vẫn đầy tinh minh của mình nhìn thẳng về phía anh ta, hỏi:
- Tất cả những tiến bộ đó đều có Thomas tham dự vào đúng không?”
Trần Quốc Tứ không phủ nhận, anh ta đáp:
- Đúng vậy. Rất nhiều thứ trong đó có cha tôi tham dự. Nhưng những tiến bộ khoa học kỹ thuật của con người thì không. Với những phát minh khoa học đó, ông ấy chỉ là thuận thế đẩy nhanh tiến trình của chúng thêm một chút mà thôi. Theo như lời của cha tôi, dù không có tác động của ông ấy, cuộc cách mạng về khoa học kỹ thuật này cũng chỉ đến muộn hơn tầm 1 thập kỷ mà thôi.
- Ta có thể biết họ đã phát minh ra những gì được không?
Trần Quốc Tứ gật đầu, đến hiện tại thì anh ta cũng chẳng còn để ý tới cái gọi là thời gian chậm chễ nữa. Hơn nữa ở bên cạnh ông lão hiệu trưởng này khiến cho Trần Quốc Tứ có cảm giác vô cùng thoải mái, bản thân dường như có thể tâm sự hết mọi phiền muộn và ông ấy sẽ thực sự lắng nghe chúng một cách trân thành nhất.
Trần Quốc Tứ không biết liệu có phải ảnh hưởng từ những câu chuyện của cha mình hay không nhưng anh ta có cảm giác Gs.Dumbledore thực đáng tin cậy. Trần Quốc Tứ có thể cảm giác rõ ràng Gs.Dumbledore của hiện tại yếu hơn cha của anh ta, Trần Tưởng Quốc của 80 năm sau, rất nhiều. Và một người được cha mình rèn luyện từ nhỏ như anh ta có thể dễ dàng nhận ra bản thân không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sức mạnh kỳ quái nào.
Cuối cùng Trần Quốc Tứ đi đến kết luận, sự thân hòa của Gs.Dumbledore đến từ chính bản thân ông, một vẻ đẹp nhân cách mà cha của anh ta vô cùng ngưỡng mộ.
Sau đó, Trần Quốc Tứ cùng Gs.Dumbledore trao đổi rất nhiều về những phát triển của tương lai. Gs bình tĩnh lắng nghe lời kể của Trần Quốc Tứ, một bên ông âm thầm cảm thán về sự tiến bộ vượt bậc của người thường – những người vẫn bị goi là muggle, một bên âm thầm đánh giá lại Trần Quốc Tứ.
Cái vẻ mặt hăng say trao đổi của anh ta là ông nhớ lại Tưởng Quốc những ngày đầu khi cậu ta trở thành học trò của ông. Bất giác khóe miệng của Gs nở một nụ cười, ban nãy chỉ là nói đùa nhưng hiện tại ông thực sự cảm thấy cuộc gặp gỡ hôm nay là một kinh hỉ. Ông có ảo giác như đang nhìn thấy 1 đứa cháu trai đang ngồi nói truyện với mình, kể lại cho mình những gì mới lạ mà nó nhìn thấy sau cuộc phiêu lưu dài đằng đẵng.