Sau lời tuyên bố của ngài bộ trưởng, vô số ánh sáng xanh xuất hiện. Cả quảng trường như sáng lên một màu xanh kỳ ảo. Sau đó, các thí sinh lục tục biến mất.
Tưởng Quốc cầm chặt lá bùa trong tay, thân hình bị quay tít lên trời cao. Khi Tưởng Quốc định thần lại, cậu đã xuất hiện trên không trung của hòn đảo và nhanh chóng tiếp đất. Lấy kinh nghiệm của vài lần rơi rớt trước đây, Tưởng Quốc nhanh chóng thi triển bùa làm chậm (Arresto Momentum) và nhẹ nhàng tiếp đất.
Tưởng Quốc khởi động kính ma pháp của mình. Mắt kính trái nhanh chóng hiện lên bốn đốm sáng đại diện cho 4 người Văn Đoàn, Mỹ Quyên, Minh Vương và Minh Tuấn. Đội ngũ của họ lần này khá may mắn khi Văn Đoàn và Minh Vương đều ở ngay dưới chân ngọn núi cực đông, nơi mà họ trong thỏa thuận với hai đội NB và HQ thì thuộc về đội VN, rất gần.
Tưởng Quốc nhanh chóng liên lạc với Văn Đoàn và Minh Vương. Yêu cầu họ lập tức tiến về đỉnh ngọn núi, cố gắng chiếm giữ lá cờ cố định. Tưởng Quốc, Minh Tuấn và Mỹ Quyên sẽ bằng tốc độ nhanh nhất tiến lên tiếp viện.
Ngay khi Tưởng Quốc vừa thống nhất hành động với đồng đội của mình. Một thông báo liên lạc xuất hiện. Trên mắt kính của Tưởng Quốc đã biểu hiện ra người gọi tới, Lý Tâm Lan.
Tưởng Quốc nở một nụ cười kỳ dị, cậu ta lập tức tiếp điện. Từ gọng kính xuất hiện một âm thanh tràn đầy lo lắng:
- Anh đã tới chưa?
Tưởng Quốc đáp lại:
- Mới tới. Em đang ở đâu? Cho anh vị trí, anh sẽ tới ngay khi có thể.
Lý Tâm Lan gấp gáp:
- Em ở gần ngọn núi lớn cực Nam. Xung quanh đây không có người. Tạm thời em vẫn rất an toàn. Anh cứ xử lý xong công việc của mình trước rồi tới đón em cũng không muộn.
Tưởng Quốc quan sát vị trí của Lý Tâm Lan, sau khi xác định chính xác nơi phát ra tín hiệu, cậu cười:
- Ở đó chờ anh. Đường có hơi xa, sẽ mất chút thời gian.
Trên gọng kính truyền lại âm thanh:
- Em không sao. Anh đừng lo lắng.
Trong khi Tưởng Quốc và Lý Tâm Lan đang trao đổi, phía ngoài hòn đảo, phòng quan sát của các quan chức và trọng tài tới từ các nước đã sớm vỡ tổ. Nguyên nhân rất đơn giản, những gì mà Tưởng Quốc mang ra cũng như đồng đội của cậu ta đang sử dụng thực sự quá mức tân tiến. Hoàn toàn áp đảo tất cả những đội còn lại.
Tất cả mọi người cho rằng điều này khiến cuộc thi mất đi công bằng, thậm chí bên TQ còn yêu cầu thủ tiêu tư cách dự thi của Tưởng Quốc cũng như đồng đội của cậu ta. Nhưng đại diện của VN lập tức phản đối, Tưởng Quốc không hề phạm luật, tất cả những thứ cậu ta và đồng đội sử dụng đều bắt nguồn tự bản thân Tưởng Quốc chế tạo. Vì lý do Tưởng Quốc có thể chế tạo ra nhiều dụng cụ ma thuật mạnh mẽ mà loại bỏ cậu ta, đó là điều ngớ ngẩn nhất từng thấy.
Quan phương của HQ và NB ngồi im quan sát TQ và VN đấu đá, nếu trên tay họ của bỏng ngô và coca thì hoàn toàn là một bộ xem phim điện ảnh. Tuy nhiên, khi họa phong chuyển đổi, lần lượt Lee Dong Hwa và Shishio Makoto lấy ra dụng cụ ma thuật, mà nhìn kiểu dáng là biết xuất phát từ tay ai, ra liên lạc với đồng đội và cả 2 đội khác. Cả hai bên ngay lập tức cùng VN đứng về một bờ chiến tuyến. Bởi vì chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể đoán được tình huống hiện tại trên đảo, TQ đã hoàn toàn bị cô lập.
Dưới sự thống nhất của cả 3 bên HQ, NB và VN, quan phương bên TQ dù vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn không thể làm gì. Dù sao sự liên hợp giữa VN và hai quốc gia kia đã vô cùng rõ ràng. Dù sao thì khế ước ma thuật đã ký tên, như vậy thì chỉ có một cách để đám người HQ và NB có được dụng cụ, đó là cùng VN trở thành đồng đội. Tới đây, quan phương TQ chỉ hi vọng vào sự đoàn kết của những thành viên trong đội của họ để cứu cánh cho tình trạng hiện tại.
Có điều, mọi sự chưa chắc đã như mong muốn của quan phương TQ, những thành viên của đội TQ trên đảo còn chưa ý thức được việc họ đã bị cô lập. Giờ đây, đội TQ đang nhanh chóng tụ hợp thành nhóm nhỏ, thậm trí trong quá trình này, những người có xung đột còn trước tiên ra tay tấn công kẻ thù cũ của mình. Có thể nói rằng, loạn trong thù ngoài.
Tưởng Quốc kết thúc cuộc nói chuyện với Lý Tâm Lan. Sau đó, cậu ta bắt đầu liên lạc với đồng minh của mình. Bên đội VN, đã đạt được thỏa thuận, lá cờ sẽ do người đầu tiên tiến tới đỉnh núi chiếm giữ. Sau đó, vào ngày cuối cùng, những người còn lại trên đảo sẽ quyết định nó thuộc sở hữu của ai bằng một thỏa thuận chung. Từ đó sẽ tránh cho xung đột không đáng có trong nội bộ đội tuyển.
Tưởng Quốc rút đũa phép của mình lên:
- Expecto Patronum!
Thần hộ mệnh của Tưởng Quốc xuất hiện. Con Liger lượn một vòng trên không trung rồi đáp xuống trước mặt của cậu. Tưởng Quốc tiến lên, đặt bàn tay không cầm đũa lên đầu của thần hộ mệnh. Sau đó, Tưởng Quốc chỉ đũa phép vào bàn tay của mình, khẽ lẩm nhẩm:
- Bảo hộ tuyệt đối!
Ánh sáng màu bạc sáng lên từ đầu đũa phép của Tưởng Quốc, chiếu lên bàn tay của cậu ta và con liger. Sau đó, thần hộ mệnh của Tưởng Quốc bắt đầu biến thành một đám mây bạc và bao phủ toàn thân của cậu ta trong tích tắc. Đám mây bạc nhạt dần, nó chuyển thành một lớp màng sáng nhàn nhạt bao quanh Tưởng Quốc. Cuối cùng, Tưởng Quốc nhẹ nhàng thoát ly mặt đất, vượt qua những ngọn cây và bay về phương xa.
Tưởng Quốc vô cùng hài lòng với câu thần chú này, dù nó có hơi trương dương. Bao phủ toàn thân bởi vầng sáng bạc, kỹ càng tới từng ngọn tóc. Lần đầu luyện thành ma chú này, Tưởng Quốc nhìn bản thân, cậu ta thậm chí thốt lên: “Bản năng vô cực”.
Thần chú mà Tưởng Quốc đang sử dụng là một câu thần chú kết hợp, nó có khả năng vận dụng thần hộ mệnh. Cậu ta học được từ một quyển sách cổ được cất giấu trong phòng yêu cầu của Hogwarts. Câu thần chú này cho phép chuyển đổi thần hộ mệnh thành một dạng áo giáp bao phủ toàn thân. Thông qua đó, người sử dụng thần chú có thể tự do bay lượn trên không trung, bảo vệ trược hắc ám, thậm chí là tay không tóm lấy và hủy diệt vài loại sinh vật hắc ám như lũ Giám ngục hoặc Âm binh; miễn là họ có đủ khả năng duy trì phép thuật này một cách lâu dài.
Ban đầu khi Tưởng Quốc tìm thấy phép thuật này, cậu ta đã vô cùng ngạc nhiên. Nhưng khi nghĩ tới một việc, đó là tới hiện tại, người ta vẫn chưa thể lý giải hoàn toàn sự tồn tại của các thần hộ mệnh thì Tưởng Quốc bắt đầu bình thường trở lại. Gs Dumbledore dường như còn sáng tạo ra cách làm cho thần hộ mệnh mở miệng nói chuyện và dùng nó làm một phương pháp gửi tin nhắn vô cùng hiệu quả và bảo mật.
Tưởng Quốc nhanh chóng bay vút qua khu rừng, tốc độ của một thần bảo hộ vẫn là vô cùng nhanh chóng khi chúng dùng toàn lực để bay lượn. Hiện tại trời vẫn còn sớm nên không ai phát hiện ra có người vừa mới vọt qua đầu của họ.
Chỉ sau vài phút, Tưởng Quốc đã có mặt tại bầu trời phía trên ngọn núi cực đông. Văn Đoàn và Minh Vương đang nhanh chóng tiến thẳng lên đỉnh núi. Trong tầm cảm ứng của Tưởng Quốc, cậu ta có thể cảm nhận được không ít người cũng đang cố gắng lên đỉnh giống như hai thành viên còn lại trong đội.
Không hề chậm chễ, Tưởng Quốc hạ chân xuốn đỉnh núi. Lá cờ đặc biệt vẫn đang tung bay trong gió. Tưởng Quốc tiến lên, cầm lấy thân cờ và nhổ mạnh nó ra khỏi mặt đất.
Lúc này, trên không trung vang lên một âm thanh to lớn, lan truyền khắp hòn đảo:
- Cờ cực đông đã được chiếm giữ thành công. Người hiện tại đang sở hữu – Trần Tưởng Quốc, VN!
Âm thanh to lớn làm sững sờ tất cả những người trên đảo. Nó như một hòn đá lớn đập vào mặt hồ vắng lặng.
Lý Hạo căm tức đập nát một tảng đá lớn ngay bên cạnh. Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Sau một hồi, hắn lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn về núi cực đông, miệng lẩm bẩm:
- Chờ xem, đồ tạp chủng.
Lý Hạo biến mất trong rừng rậm. Hắn nhanh chóng tiến tới núi cực nam. Đội TQ đã định đây sẽ là nơi hội quân, theo tình báo họ thu được, 3 đội còn lại đã dự định chia đều 3 ngọn núi. Như vậy TQ cũng sẽ tranh thủ chiếm lấy địa lợi để giành một ngọn núi trống. Lý Hạo cần nhanh chóng thu thập thuộc hạ rồi mới có bước hành động tiếp theo.
Trên đường tiến về núi cực bắc, Shishio Makoto cũng nhận được thông tin về Tưởng Quốc. Hắn cười lớn rồi tăng nhanh bước chân tiến về đại điểm đã định
Tư Đồ Tĩnh cau mày, ánh mắt nhìn về phía đông. Hắn làu bàu vài câu rồi nhanh chóng tiến về phía trước. Điều đáng lưu ý, Tư Đồ Tĩnh không giống như những người khác của đội TQ, nhanh chóng hội quân về cực nam, mà tiến thẳng về cực tây, nơi đặt lá cờ được coi là địa bàn của HQ.