Editor: Táo đỏ phố núi
"Viêm dạ dày cấp tính?"
"Vâng." Tôi gật đầu.
"Liêm Di! Lập tức đi đón Vũ Thần trở về đi!"
"Mẹ..." Tôi do dự. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Sao vậy? Không muốn quan tâm tới Vũ Thần sao? Đây chính là em trai con đó, sao con lại trở nên độc ác như vậy chứ! Nhanh đi!” Mẹ lấy một cái áo của Giang Vũ Thần ném vào trong lòng tôi, “Lúc tới thì kêu thằng bé mặc vào, buổi tối mà bị lạnh lần nữa thì không tốt đâu.”
“Mẹ, bây giờ đang là mùa hè, hơn nữa, con...”
“Con cái gì? Nhanh đi!” Nói xong thì mẹ đẩy người tôi đi ra khỏi nhà.
Đi vào trong thang máy, nhìn cánh cửa từ từ khép lại, mây đen phủ đầy trên khuôn mặt của tôi. Bọn họ không ai biết được, bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong.
“Tinh...” Thang máy tới.
Vừa mở cửa ra tôi liền nhìn thấy cửa nhà Giang Vũ Thần đang mở rộng. Bị ăn trộm hay là cậu ta cố ý mở? Tôi lặng lẽ thò đầu đi vào. Bên trong phòng khách không có ai, cũng không bị người ta lục tung đồ đạc lên, nhưng mà nhìn một chút cũng biết ngay là đã mấy ngày rồi Giang Vũ Thần không hề quét dọn.
"Loảng xoảng." Trong phòng của Giang Vũ Thần vang lên tiếng động lật tung đồ đạc lên.
Cậu ta đang tìm cái gì ở trong phòng? Tôi khẽ khàng đi tới, cửa phòng của cậu ta cũng mở banh ra, còn cậu ta thì đang ngồi chồm hổm ở dưới đất để lục tung quần áo lên.
“Cái áo màu trắng kia rốt cục mất đi đâu rồi?! Sao không thấy ở đây?!” Cậu ta lảm nhảm.
Nhìn Giang Vũ Thần ở trước mắt, trong lòng của tôi đột nhiên có một loại cảm động, không biết là có phải vì mấy ngày nay không có gặp cậu ta hay không mà nhìn cậu ta không giống như bị bệnh.
Hít một hơi, tôi đi lên đưa cái áo trên tay tới trước mặt của cậu ta, “Là cái này sao?”
Cậu ta lấy cái áo xuống, đột nhiên quay đầu lại, khi tầm mắt của cậu ta và tôi giao nhau thì dưới đáy mắt của cậu ta thoáng hiện lên một ánh sáng khác thường. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
“Đứng lên đi, về nhà với chị.” Tôi cố gắng hết sức để cười thật tự nhiên.
Giang Vũ Thần từ dưới đất đứng lên, vẫn im lặng nhìn tôi, chẳng qua là vẻ mặt của cậu ta càng lúc càng giống đứa bé khoảng bảy tám tuổi gì đó.
“Sao vậy?” Tôi thấy được ánh mắt của cậu ta đỏ hoe.
Bỗng dưng Giang Vũ Thần ôm lấy tôi, ôm rất chặt.
Vũ Thần... Suy nghĩ của tôi giống như bị thứ gì đó hút đi, không có cách nào nghĩ được điều gì cả.
Ôm thật chặt, cậu ta yên tĩnh dựa vào cổ của tôi. Đột nhiên có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào cổ của tôi.
Tôi giật mình. Vũ Thần, cậu ta khóc...
“Em cho là sau này chị sẽ không thèm để ý đến em nữa.” Một lúc lâu, lời nói của cậu ta vang lên bên tai của tôi. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
Nghẹn ngào, nước mắt của tôi tràn ra hốc mắt, nhưng mà tôi vẫn cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống. Tôi giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cậu ta, “Chị không có dễ giận như vậy, chắc chắn vẫn quan tâm tới em, chị là... Chị là chị gái của em mà!”
“...” Cậu ta im lặng.
“Vũ Thần,” Tôi cảm thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất để nói ra suy nghĩ của mình, “Chị hiểu chuyện này, nhưng mà chúng ta là quan hệ chị gái em trai, hơn nữa chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể đi với nhau lâu dài được.”
Giang Vũ Thần do dự mấy giây, cuối cùng cậu ta mở miệng hỏi tôi. “Chị có cảm giác với em không?”
“...”
Cậu ta buông tôi ra, cẩn thận quan sát ánh mắt của tôi, chỉ sợ không bắt được ánh mắt mờ ám của tôi lúc tôi nói láo.
“Chị là chị gái, em là em trai.” Không trả lời thẳng vào vấn đề của cậu ta, tôi trả lời như vậy, tôi cũng có thể né tránh được sự mờ ám của mình khi nói láo.
Vẻ thất vọng xẹt qua ánh mắt của cậu ta, Vũ Thần giống như bóng cao xu bị xì hơi, "Hic —— em bị từ chối."
Nhìn bộ dạng ngã xuống giường một cách vô lực, trong lòng tôi hơi đau nhói, nhưng mà tôi làm như vậy cũng là vì muốn giảm sự tổn thương xuống mức thấp nhất, so với việc khiến cho những người bên cạnh cũng bị buồn phiền và khổ sở, vậy thì nỗi đau này hãy để hai chúng tôi chịu đựng thôi.
Không muốn không khí trong phòng trầm xuống, tôi cúi người thu dọn phòng giúp cậu ta, vừa dọn dẹp vừa học theo mẹ tôi càu nhàu.
“Đã lớn như vậy rồi, mà không biết dọn dẹp phòng, sau này trưởng thành rồi, cái phòng trở thành cái chuồng heo luôn à?”
"Hứ......" Dien_dan l3_quy1don^. Giang Vũ Thần ở trên giường liếc mắt nhìn tôi một cái, "Nếu như không yên tâm, vậy thì sau này em lớn lên chị tới ở cùng với em."
"Bớt nói đi."
“Da! Chị... Liêm Di!”
Nghe thấy Vũ Thần cắn răng nghiến lợi nói ra chữ kia, tôi hiểu, cậu ta đã thỏa hiệp. Trưởng thành, biết suy nghĩ thay cho người khác...
“Ôi… Á á!” Đột nhiên những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, cắt ngang suy nghĩ của tôi. Nằm ở trên giường, Giang Vũ Thần co người lại, cậu ta ôm lấy bụng kêu lên.
“Đau dạ dày rồi hả?”
Cái trán rỉ ra mồ hôi, ngũ quan nhăn nhó lại, cậu ta gật đầu một cái, “Chị đi lấy quần áo, chuẩn bị đi bệnh viện.”
“Biết rồi, bây giờ chị dẫn em đi bệnh viện, mặc quần áo vào nhanh lên.” Tôi lấy cái áo khoác màu trắng giúp cậu ta mặc vào, không biết là lấy hơi sức từ đâu, mà lại cõng Vũ Thần ở trên lưng.
Nằm ở trên lưng tôi, giọng nói của Giang Vũ Thần rất nhẹ nhàng nói một câu, “Em thật sự hối hận vì đã thỏa hiệp.” Mặc dù giọng nói nhẹ hơn cả vải lụa mỏng, nhưng mà tôi lại nghe thấy.
“Nhưng mà chị lại cảm ơn em đã thỏa hiệp."
...
“Mẹ không cần phải đến nữa. Bọn con truyền nước xong sẽ về nhà.” Tôi hạ thấp giọng sợ đánh thức Vũ Thần.
“Thật sự không cần à? Dien_dan l3_quy1don^. Con mang tiền có đủ không?”
“Đủ ạ, thực sự không cần phải đến. Bố mẹ đi ngủ trước đi, con cúp đây ạ.”
“Vậy cũng được.”
Tôi cất điện thoại di động, cúi xuống nhìn Vũ Thần đang tựa vào đùi tôi ngủ, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu. Viên dạ dày lại phát sốt, đây chính là kết quả của việc tự chăm sóc mình. Tôi lau mồ hôi giúp cậu ta, rồi lại lau mồ hôi cho mình. Giường bệnh ở trong bệnh viện kín cả rồi, bác sĩ đã sắp xếp cho chúng tôi ở bên ngoài hành lang thông gió, nhưng mà tôi lại không có cảm giác mình bị gió lạnh thổi vào.
“Ưm...” Hình như dạ dày lại bị đau, chân mày Vũ Thần cau lại.
Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu ta, trong đầu của tôi lại không khỏi nhớ lại năm cậu ta học cấp hai, cũng là mùa hè, bởi vì tranh đồ ăn lạnh với Giang Linh, cho nên cậu ta đã bị đau bụng, cả người như bị mất hết sức sống, khuôn mặt thì tái xanh đi, lúc ấy ba mẹ cậu ta cũng không có ở bên cạnh, ở trong bệnh viện, tôi cũng để cho cậu ta dựa vào chân tôi như bây giờ, chẳng qua là khi đó tôi vừa phải chăm sóc cậu ta, vừa phải an ủi Giang Linh vì sợ hãi mà khóc mãi không thôi.
Vũ Thần, thời gian trôi qua thật vui vẻ. dienndnle,qu.y don,
Hình như Giang Vũ Thần cảm nhận được có người đưa tay lên xoa chỗ dạ dày của cậu ta, cho nên chân mày từ từ giãn ra.
Lòng của tôi lúc này cũng khẽ run giống như lông mi của cậu ta, nhìn cậu ta đang nhắm mắt, tôi nghĩ.
Tất cả điều này, hình như thật sự đã quay trở lại như lúc ban đầu của chúng tôi, tôi sẽ giúp cậu ta giống như là chị gái của cậu ta, còn cậu ta thì chính là một đứa em trai nghịch ngợm, nhưng mà hình như chỉ là hình như, chứ không phải là chắc chắn. Trong lòng chúng tôi đều trốn tránh cái gì đó rất nguy hiểm, vẫn cố đè nén, thật sự sợ một ngày nào đó sẽ không tránh né nổi nữa...
Vũ Thần nhẹ nhàng nghiêng người qua một chút, tôi không nhìn thấy mặt của cậu ta.
Cứ chờ như vậy một lúc lâu, rốt cuộc trong hành lang yên tình cũng thổi qua một cơn gió nhẹ, rất nhẹ.
“Nếu như, em không đồng ý trở lại như trước kia, có phải là sẽ không thể nhìn thấy chị nữa không...”
Cậu ta đã tỉnh chưa? Tôi ngó đầu lên phía trước, nhưng vẫn không thấy mặt của cậu ta.
Dựa vào lưng ghế trở lại, tôi nói nhẹ nhàng giống như muốn cho cậu ta biết, “Đúng vậy...”
“Ừ...” dienndnle,qu.y don,
Sau đó hai chúng tôi không ai nói gì thêm, chỉ là trên đùi tôi bị nước mắt rơi làm ướt một phần nhỏ. Gương mặt của tôi cũng có một giọt nước mắt rơi xuống...