Gói Thuốc Nhỏ

Chương 41



Lúc Gói Thuốc đang xách túi quà đổi lấy từ hai bình rượu thuốc quay lại phòng y tế tầng 8, liền thấy Phỉ Phỉ đang nôn nóng chờ mình.

"Cô đi đâu vậy Gói Thuốc?" Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Lâm Dược lập tức kéo tay cô chạy ra ngoài, "Đi, đi theo tôi nhanh lên!"

"Chờ, từ từ đã....." Lâm dược níu lấy khung cửa bất động, "Muốn cứu người cũng phải chờ tôi lấy đồ đã."

"Cứu ai, cô nên cứu chính mình trước đi!" Phỉ Phỉ sốt ruột nói.

"Cô có ý gì?" Lâm Dược hoang mang hỏi.

"Bạn gái cũ của Ngôn tổng tới." Phỉ Phỉ thấy Lâm Dược cứ đứng bất động bèn dứt khoát buông tay.

"......" Lâm Dược chớp chớp mắt, sau nửa ngày mới phản ứng lại, "Lúc nào?"

"Mới nãy, lúc ở trên lầu, tôi nhìn thấy cô gái đó vào phòng làm việc của giám đốc, nói chùng chừng bây giờ vẫn......" Phỉ Phỉ nhìn Lâm Dược nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình, yên lặng nuốt xuống hai chữ "Chưa đi" chưa kịp nói ra.

Bộ R&D.

Trợ lý Trương bưng trà an thần vào phòng làm việc của Ngôn Luật Kỷ.

"Cảm ơn." Ngôn Luật Kỷ tiếp tục công việc bị gián đoạn vì tiếp Hoa Vũ.

"BOSS ơi." Trợ lý Trương ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Hử?" Ngôn Luật Kỷ thấy hắn đứng nửa ngày nhưng lại không nói lời nào, có chút kỳ quái ngẩng đầu hỏi, "Sao vậy?"

"Vừa rồi vì khách kia....."

"Thân ái ơi, em....." Lâm Dược vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng làm việc của Ngôn Luật Kỷ, vốn định rãi một chầu cơm chó nhân tiện tuyên thệ chủ quyền, nhưng không ngờ là lúc chạy đến nơi, người bên trong lại là trợ lý Trương, vì vậy đành nghẹn câu nói kế tiếp trong cổ không thể nói ra.

Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược đột ngột xuất hiện ở cửa phòng làm việc, sau lại nhìn trợ lý Trương đang chột dạ, hắn cảm thấy có chút vi diệu...

Trợ lý Trương biết BOSS nhà mình nhất định đã hiểu lầm mình, tuy rằng trước kia hắn thường xuyên mật báo cho bác sĩ Lâm, nhưng lần này hắn là người trong sạch a! Trợ lý Trương liều mạng lắc đầu xua tay với BOSS nhà ình, kiên quyết tỏ vẻ lần này không phải là do hắn mật báo.

"Cậu ra ngoài đi." Ngôn Luật Kỷ phất tay giải thoát cho trợ lý Trương.

"Vâng, tôi đi ngay." Trợ lý Trương nhanh chóng chạy khỏi phòng làm việc, tốc độ nhanh đến nổi không kịp chào hỏi Lâm Dược.

Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược đứng ở cửa không vào, đôi mắt xoay tròn xem xét khắp nới, dường như đang tìm cái gì đó. Hắn có chút buồn cười, "Đứng ở cửa làm gì?"

"Ồ..." Lâm Dược hồi phục tinh thần, cô vừa đi vào trong vừa lạy ông tôi ở bụi này hỏi, "Phòng làm việc chỉ có một mình anh thôi à?"

"Vừa rồi còn có người khác."

"Ai???" Đôi mắt Lâm Dược toát ra sát khí.

"Trợ lý Trương đấy, không phải em cũng thấy hay sao?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày cố ý nói.

"Không phải anh ấy mà." Lâm Dược gấp đến nổi dậm chân.

"Vậy thì là ai?" Ngôn Luật Kỷ hỏi ngược lại cô.

"Thì.... Thì là....." Lâm Dược cắn răng dậm chân một cái, đi thẳng đến chỗ Ngôn Luật Kỷ, cô chống tay trên bàn làm việc của hắn, vẻ mặt hung dữ nói, "Nói đi, có phải bạn gái cũ của anh vừa đến đây hay không?"

"Tin tức nhạy nhỉ?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày.

"Anh....... Anh thừa nhận? " Ngón tay Lâm Dược chỉ vào Ngôn Luật Kỷ có chút run rẩy.

"Chẳng lẽ không thừa nhận? Em hi vọng tôi lừa em sao?" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày nói.

"Nhưng..... Nhưng mà....." Lâm Dược cũng không biết bản thân đang nhưng nhưng cái gì nữa, chỉ là cô thấy lòng mình vô cùng bất an.

"Lúc nãy mới vào cửa em định làm gì vậy?" Vừa rồi Ngôn Luật Kỷ chỉ kịp nghe người nào đó lớn tiếng gọi hắn là thân ái.

"Tuyên thệ chủ quyền!" Lâm Dược hùng hồn nói.

"Tuyên thệ chủ quyền như thế nào?" Ngôn Luật Kỷ hứng thú hỏi.

"Em định giả vờ như không biết bạn gái cũ của anh bên trong, sau đó nhào đến tặng cho anh một cái...." Lâm Dược ngượng ngùng nói, "...hôn nồng nhiệt."

"Phì....." Ngôn Luật Kỷ bật cười.

"Không cho cười!" Lâm Dược dỗi nói.

Ngôn Luật Kỷ thật sự càng ngày càng thích Lâm Dược, càng hiểu rõ cô, thì càng thấy cô đáng yêu. Trong thế giới của cô, không có sự mập mờ không phân rõ trắng đen, mà chỉ có thích và không thích, vui và không vui, ở trên giường cũng vậy!

"Rồi sao? Em không tuyên thệ chủ quyền nữa?" Ngôn Luật Kỷ dựa vào ghế, nhìn Lâm Dược không chớp mắt, như một lời mời không nói thành lời.

"Khụ, hehe..." Lâm Dực cười hehe hai tiếng, đi đến phía sau bàn làm việc, cùng Ngôn Luật Kỷ hôn một nụ hôn kiểu Pháp thật nồng nhiệt.

"Chị ấy tới tìm anh để làm gì?" Sau khi nụ hôn kết thúc, tuy quá trình rất mỹ diệu, nhưng Lâm Dược vẫn không quên mục đích của mình khi đến đây, cô chống tay lên ghế của Ngôn Luật Kỷ truy hỏi.

"Em đúng là kẻ chuyên phá hỏng bầu không khí mà." Ngôn Luật Kỷ trợn mắt bất lực nói.

"Muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc em ư?" Lâm Dược thiết cốt tranh tranh* nói, "Em không bị lừa đâu!"

(*Một thành ngữ của TQ có nghĩa là ngay thẳng và kiên định.)

Ngôn Luật Kỷ nghe xong nhịn không được lại tiếp tục trợn mắt.

"Cô ấy đến để đưa thư mời, muốn mời tôi đến tham gia triển lãm tranh của cô ấy." Ngôn Luật Kỷ chỉ vào thư mời mình tuỳ tiện để trên bàn làm việc nói.

"Chị ấy là hoạ sĩ?" Hoá ra là hoạ sĩ, con gái vẽ tranh vừa lãng mạn lại xinh đẹp, chẳng trách Ngôn Luật Kỷ lại nhớ mãi không quên, "Vậy anh có đi không?"

"Tôi đã đồng ý với cô ấy rồi." Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, vẫn nói sự thật.

"Anh..... Em muốn đi cùng anh đến đó." Lâm Dược cao giọng yêu cầu.

Ngôn Luật Kỷ sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên cúi đầu thấp giọng cười thành tiếng, hắn nhìn Lâm Dược đang khó hiểu, cười vô cùng sung sướng.

"Anh cười gì chứ?" Lâm Dược khó hiểu hỏi.

"Tôi vốn nghĩ rằng, nếu như em kiên quyết phản đối thì tôi sẽ không đi." Ngôn Luật Kỷ nói.

"Vậy em phản đối, kiên quyết phản đối." Lâm Dược vội vàng vói.

Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ cơm trưa, vì vậy hắn đứng lên nắm tay Lâm Dược rời khỏi phòng làm việc, mặc kệ Lâm Dược đang léo nhéo phía sau, cô nói gì hắn cũng không thèm đáp lại.

Thế nên, đối với vấn đề đi hay không đi, cứ như vậy đã được quyết định. Cho nên cả buổi trưa hôm ấy Lâm Dược vô cùng ảo não, vì sao sáng này cô không kiên trì thêm một chút chứ? Tại sao lúc bắt đầu không nói là không cho anh ấy đi, mà lại yêu cầu đi cùng anh ấy chứ??

Đằng Phong có nửa giờ để uống trà chiều, nhưng hầu hết các nhân viên đều bận rộn với công việc nên hay bỏ quan phần thời gian này. Với tư cách là giám đốc bộ phận nhân sự, Tiêu Đông sẽ không uỷ khuất chính mình làm việc mà bỏ qua thời gian nghỉ ngơi như vậy.

Chỉ là trước đây hắn thường đi uống cà phê với các người đẹp của bộ phận nhân sự trong phòng uống nước, nhưng hôm nay hắn lại bưng cà phê nhảy nhót chạy đến phòng làm việc Ngôn Luật Kỷ.

"Hoa Vũ đến tìm cậu?" Tiêu Đông vào thẳng vấn đề.

"Còn có việc gì trong công ty mà cậu không biết không?" Ngôn Luật Kỷ liếc mắt nhìn hắn.

"Không phải do tớ nhiều chuyện, cô ta cũng gửi tớ một thư mời nữa." Tiêu Đông lấy di động ra để trước mặt Ngôn Luật Kỷ cho hắn xem, "Chẳng qua là cậu nhận được thư mời bằng giấy, còn tớ là thư điện tử, rõ ràng chúng ta chỉ cách nhau một tầng lầu thôi mà."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Ngôn Luật Kỷ bực bội nói.

"Tớ nghĩ..... Gói Thuốc hẳn là nên biết chuyện này." Tiêu Đông nói.

"Cuối cùng các cậu thu từ em ấy thứ gì tốt vậy hả? Hết người này đến người kia, hết từ trong tối đến ra ngoài sáng, tất tấn tật mọi chuyện đều đi mật báo với em ấy vậy!" Ngôn Luật Kỷ cảm thấy cmn rất là khó hiểu, hễ là người trong công ty cùng quen hắn và Gói Thuốc thì đều ở sau lưng hắn giúp đỡ cho cô!

"Này, tớ đây là đang giúp cậu đó." Tiêu Đông nói, "Lấy kinh nghiệm làm bên bộ nhân sự nhiều năm của tớ, Gói Thuốc là cô gái có cá tính vô cùng mạnh mẽ, nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra với em ấy thì sẽ không sao, nhưng nếu cậu lừa dối em ấy, nói không chừng em ấy liền từ gói thuốc biến thành ** đấy!"

"......" Ngôn Luật Kỷ sửng sốt, nghĩ đến tính cách thẳng thắn bộc trực của Lâm Dược, sâu trong nội tâm vẫn đồng ý với quan điểm này của Tiêu Đông, "Cậu muốn nói đến....Chuyện nào?"

"Thái độ của cậu đối với Hoa Vũ." Tiêu Đông do dự nói, "Tớ biết là tớ không nên quản nhiều chuyện của cậu, nhưng cậu và Gói Thuốc cũng coi như là do tớ tác hợp. Tuy rằng ngay từ đầu tớ chỉ muốn nhìn cậu bị bẽ mặt, căn bản không nghĩ tới việc Gói Thuốc lại có thể theo đuổi cậu thành công."

Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên nhìn Tiêu Đông.

"Nhưng xem ra khoảng thời gian này, hai người các cậu ở chung vô cùng tốt." Tiêu Đông ám chỉ, "Thích một người cùng với được người ta thích, có phải không giống nhau hay không?"

Cảm giác có phải là không giống nhau hay không? Đương nhiên là không giống nhau!

Lúc Ngôn Luật Kỷ và Hoa Vũ ở bên nhau, Hoa Vũ cả ngày không vẽ tranh thì cũng tìm kiếm linh cảm, cơm ngày ba bữa, ngay cả màu vẽ cũng do hắn đi mua giúp cô. Lúc ấy hắn vô cùng yêu Hoa Vũ, lúc cô nhận đồ từ hắn chỉ nói một câu cảm ơn đơn giản cũng làm hắn sung sướng cả ngày.

Tựa như cô nhóc ngốc kia, chỉ cần hắn ở cạnh cô thôi, trong mắt cô liền loé lên sự hạnh phúc.

- ----

"A, phải rẽ phải chứ ạ?" Lâm Dược thấy không giống hướng về nhà của mình, nhịn không được nhắc nhở ai kia.

"Tôi muốn đến phía trước mua một ít đồ ăn cho mèo, đã lâu không đến công viên thăm bọn nó." Ngôn Luật Kỷ nói xong liền ngừng xe trước cửa hàng thú cưng thường đến, hai người cùng nhau đi vào mua một túi lớn đồ ăn cho mèo, sau đó mới lái xe đến công viên nhỏ bên cạnh.

Lâm Dược theo sau Ngôn Luật Kỷ, cô nắm lấy đồ ăn cho mèo bỏ từng nhúm từng nhúm xuống đất liền thấy hơn mười con mèo hoang chui ra từ những bụi cây.

"Hoá ra công viên nhỏ này lại có nhiều mèo hoang như vậy!" Lâm Dược ngạc nhiên nói.

"Đây chỉ là một phần nhỏ thôi, bên trong còn nhiều lắm." Ngôn Luật Kỷ vừa nói vừa xoa đầu bé mèo hoang đang ăn vui vẻ đến quên trời đất.

"Bọn nó một chút cũng không sợ anh, có phải anh thườn hay cho bọn nó ăn không?" Lâm Dược hỏi.

"Ừ, lúc tôi không bận việc sẽ đến công viên chạy bộ, thuận tiện cho mèo ăn luôn." Ngôn Luật Kỷ đáp.

"Thật ra em cũng có một khoảng thời gian thường xuyên chăm sóc mèo hoang nữa." Lâm Dược cười hihi nói, "Lúc đó em có qua bên Tây y tìm hiểu về môn giải phẫu, em quen được một đàn chị, đêm khuya chị ấy thường xuyên chạy đến công viên làm phẫu thuật triệt sản cho mấy con mèo hoang, em cũng có đi theo học một chút nữa."

"......." Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên cảm thấy trứng đau đau, vẻ mặt hắn khó coi một chút.

"Khă năng sinh sản của mèo quá lớn, nếu không em cũng giúp bọn nó triệt sản luôn?" Lâm Dược đề nghị, "Đã lâu em không làm việc này, không biết có ngượng tay hay không nữa?"

"Đi thôi." Ngôn Luật Kỷ xụ mặt đứng lên.

"Sao vậy ạ? Từ từ, anh đừng đi nhanh như vậy.... " Lâm Dược cầm túi đồ ăn cho mèo đã hết một nửa đuổi theo hắn.

Ngôn Luật Kỷ nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Vốn hắn định tìm một hoàn cảnh ấm áp, tự nhiên nói với Lâm Dược những việc trước kia, sau đó chậm rãi nói đến việc của Hoa Vũ.

Chỉ là, CMN tại sao nói đi nói lại lại tới chuyện giải phẫu triệt sản vậy???

Ngôn Luật Kỷ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ưu thương, sao hắn lại cảm thấy cứ như Lâm Dược đang có ý muốn cảnh cáo hắn thế này....

Vì vậy đêm nay Ngôn Luật Kỷ mơ thấy lúc hắn cùng với Hoa Vũ đang ngồi nói chuyện phiếm, Lâm Dược một thân mặc áo blouse trắng xông vào, một tay xách con mèo hoang, một tay cầm dao phẫu thuật, đứng trước mặt bọn họ, ánh dao chợt loé thiến rớt hòn bi của con mèo đó.

Ngôn Luật Kỷ hoảng hốt tỉnh dậy trong giọng cười phát rồ của Lâm Dược, hắn run rẩy lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán.....

C.K Lưu Hi

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv