Lâm Dược đến Đằng Phong đã một tuần rồi, ngoại trừ việc phân loại dược liệu chỉ có một bệnh nhân là Trương Công mới vừa bị sái cổ cũng là bệnh nhân đầu tiên của cô.
Lâm Dược lật sổ hẹn trước của mình, vẫn như cũ sạch bong không có một ai, xem ra hôm nay cũng là một ngày nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ nhận tiền lương mà không làm việc thật sự khiến người ta hổ thện vô cùng. Lâm Dược vừa thở dài, vừa mở máy vi tính sắp xếp lại tư liệu. Lâm Dược dự định đưa một biểu mẫu "Kiểm tra sức khoẻ" lên hệ thống cộng đồng TOS của công ty.
Biểu mẫu kiểm tra sức khỏe này chủ yếu là khảo sát thói quen sinh hoạt hàng ngày của nhân viên trong công ty thông qua phương thức đặt ra câu hỏi, sau đó thông qua kết quả khảo sát mà phân tích tình trạng cơ thể của nhân viên. Nếu như thân thể khoẻ mạnh hoặc có mầm bệnh, cũng có thể phân tích sơ bộ về mầm bệnh đó.
Dạng biểu mẫu này là Lâm Dược làm chơi khi còn học Đại học, lúc đó cô đã nghĩ, nếu như sau này cô có thể tự mở phòng khám, cho bệnh nhân đến phòng khám khám bệnh điền biểu mẫu này trước, đồng thời có thể sớm phân tích được nguyên nhân bệnh, cũng có thể cho bệnh nhân nhận ra được những thói quen sinh hoạt không lành mạnh của bản thân.
Lâm Dược đang viết lưu loát, bỗng nhiên từ góc dưới bên phải loé nhảy ra một tin nhắn.
"Ngài có một cuộc hẹn trước."
Cuối cùng cũng có bệnh nhân đến cửa, Lâm Dược kích động mở sổ hẹn trước của mình ra, ngay lập tức chấp nhận cuộc hẹn của đối phương.
Bộ Thương mại Quốc tế.
Lưu Binh khoá màn hình máy tính của mình, xoa xoa cánh tay không thể cử động, đứng lên dùng chân đẩy ghế dựa ra.
"Lưu Binh, cậu thật sự không đến bệnh viện khám một chút hay sao?" Đồng nghiệp bên cạnh quan tâm hỏi.
"Buổi chiều còn phải tiếp Lão Mĩ, làm sao có thời gian đi bệnh viện." Đây là dự án mà hắn đã vất vả trong một tháng trời, sao có thể xin nghỉ đến bệnh viện ngay lúc này được chứ.
"Nhưng mà tay của cậu nâng lên còn không nổi, buổi chiều làm sao có thể đến nhà máy giới thiệu sản phẩm được?"
"Tôi vừa mới hẹn với bác sĩ Đông y của công ty." Lưu Binh nói, "Tôi thấy chuyên mục sở trường của cô ấy là châm cứu và xoa bóp."
"Bác sĩ Lâm mới đến ấy à? Tôi đã xem sơ yếu lí lịch của cô ấy, dường như vừa mới tốt nghiệp, y thuật chắc cũng không khá hơn bao là bao."
"Cấp cứu mà thôi, chịu đựng hết hôm nay, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện." Lưu Binh nói xong, hắn dùng tay trái che cánh tay phải đang đau đớn, vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài.
Lâm Dược thu dọn bàn, lại trịnh trọng đặt bản chuẩn mạch lên, đối với bệnh nhân đầu tiền cực kỳ sáng suốt chủ động đặt lịch hẹn này, Lâm Dược thề sẽ khiến người đó như cảm thấy đang ở nhà, không đúng, phải là thuốc đến bệnh trừ mới đúng.
"Bác sĩ Lâm." Lưu Binh nhìn vị bác sĩ trước mặt, trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình nhịn không được có chút thất vọng.
"Anh là Lưu Binh phải không? Mời ngồi." Lâm Dược mỉm cười chỉ vào ghế dựa bên cạnh, chờ đối phương ngồi xuống, Lâm Dược liền hỏi, "Tôi đã xem tin nhắn anh để lại, cánh tay phải của anh không thể cử động à?"
"Ừ, mấy ngày hôm trước chỉ có chút nhức mỏi, nhưng không biết tại sao như vậy, buổi sáng hôm nay đột nhiên không thể cử động được, khi mặc quần áo vô cùng tốn sức." Lưu Binh âu sầu nói.
"Để tôi nhìn xem." Lâm Dược đứng phía sau Lưu Binh, trong lúc giơ tay nhéo nhéo cánh tay Lưu Binh sẽ hỏi hắn nơi nào đau, nơi nào không đau.
"Gần đây có phải anh từng di chuyển đồ vật tương đối nặng hay không?"
"Vật nặng?" Lưu Binh nhớ lại một chút nói, "Hôm thứ bảy có giúp một người bạn chuyển nhà, có nâng tủ lạnh."
"Mấy ngày nay thời tiết tương đối nóng, có phải anh mở điều hoà suốt đêm hay không?" Lâm Dược lại hỏi.
"Đúng vậy." Lưu Binh nghi hoặc hỏi, "Thời tiết nóng nực mở điều hoà không phải bình thường sao? Việc này cùng với cánh tay không thể cử động của tôi có quan hệ gì à?"
"Trong lúc di chuyển vật nặng cơ bắp của anh hẳn là đã bị thương, lại sử dụng máy tính và di dộng trong thời gian dài, thân thể không rèn luyện, vai và cổ cũng không tốt, lúc ngủ lại mở điều hoà quá thấp nên bị cảm lạnh, cho nên cánh tay sẽ đau nhức không thể cử động." Lâm Dược phân tích.
"Nghiêm trọng không?" Lưu Binh hỏi.
"Không sao, tôi giúp anh xoa bóp một chút, sau khi về nhà thì anh chườm nóng một chút, buổi tối chú ý giữ ấm, qua một vài ngày sẽ tự khỏi thôi." Lâm Dược nói.
"Vậy xoa bóp xong tay tôi có thể cử động?" Lưu Binh hỏi.
"Nào có nhanh như vậy, ít nhất phải hai ngày." Lâm Dược trả lời, "Hai ngày này anh nên chú ý nhiều một chút."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Buổi chiều tôi còn phải lái xe đưa khách hàng đến nhà máy tham quan, giới thiệu sản phẩm." Vẻ mặt đau khổ nói.
"Không thể để cho người khác đi thế anh sao?"
"Tôi đã theo dự án này một tháng rồi, vất vả lắm khách hàng ở Mỹ mới đồng ý ký đơn đặt hàng, tôi không thể để người khác đi thay được." Nếu như thành quả làm việc hơn một tháng của mình bị người khác cướp mất, hắn làm sao cam tâm cho được, nếu như bởi vì biểu hiện của bản thân hắn không tốt làm công ty mất đi khách hàng, lãnh đạo cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, vậy phải làm sao?
"Bác sĩ Lâm, có cách làm cho tay của tôi bớt đau hay không? Để cho buổi chiều tôi có thể đến nhà máy ấy."
Cùng làm việc với khách hàng một tháng, chắc hẳn là khách hàng vô cùng quan trọng, Lâm Dược nhìn ánh mắt vô cùng thần khẩn của đối phương, nhất thời mềm lòng, "Thế này nhé, tôi có thể giúp anh châm cứu để giảm bớt đau đớn."
"Bác sĩ Lâm....." Lưu Binh kích động nói.
"Nhưng mà..." Lâm Dược nhắc nhở, "Cánh tay sau khi châm cứu cũng không được phép dùng lực quá mức, nếu như bị thương lần nữa sẽ rất phiền phức."
"Bác sĩ Lâm, cô mau giúp tôi châm cứu đi, chỉ cần qua hết ngày hôm nay thì như thế nà cũng được." Lưu Binh vội vã cam đoan.
Lâm Dược không thể làm gì hơn đành giúp Lưu Binh xoa bóp một lúc, sau đó lấy ra bao châm cứu của mình, bắt đầu châm cứu trên cánh tay của Lưu Binh, chỉ chốc lát cánh tay của Lưu Binh đã ghim đầy kim châm cứu thật nhỏ.
"Bác sĩ Lâm, tôi cứ nghĩ châm cứu rất đau, hoá ra chỉ có chút nhói." Lưu Binh mới lạ nói.
"Nhói là bởi vì kinh lạc* của anh không thông." Lâm Dược trả lời, "Lúc nãy khi tôi xoa bóp vai và cổ anh đặc biệt cứng, bây giờ tuổi còn trẻ thì không sao, chờ đến khi có tuổi, thân thể sẽ đau nhức khắp nơi, bình thường anh nên chú ý nhiều một chút."
(*kinh mạch trong Đông y)
"Tôi biết chứ, nhưng công việc bận rộn, lấy đâu ra thời gian lo mấy việc này."
"Cũng đúng, thanh niên trẻ tuổi hiện nay đều kiếm tiền bằng sức khoẻ, kiếm tiền rồi lại lấy tiền đó đi chữa bệnh." Lâm Dược nhớ đến lời của thầy giáo thường hay nói khi còn đi học.
"Không còn cách nào khác cả, nhà ở Thượng Hải quá mắc, muốn cưới vợ cũng chỉ có thể liều mạng làm việc thôi." Lưu Binh cười nói, "Nếu đơn hàng chiều nay có thể ký cùng khách hàng, thì tiền đặt cọc nhà của tôi có thể gom đủ."
Lâm Dược cười lắc đầu, chờ đến khi hết thời gian liền lấy kim châm ra khỏi cánh tay của Lưu Binh, bảo đối phương thử cử động một chút.
Lưu Binh thử cử động cánh tay, phát hiện cánh tay lúc sáng vừa cử động đã đau muốn rớt nước mắt, thế mà bây giờ có thể hoạt động tự nhiên, ngay lập tức lộ vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Dược khen, "Bác sĩ Lâm, cô thật lợi hại."
"Châm cứu cũng chỉ có thể giảm đau thôi, cánh tay bị thương vẫn còn đó, nhớ kỹ lời tôi nói, không được dùng sức quá mức." Lâm Dược dặn dò, "Buổi tối về nhà phải chườm nóng, còn có....."
"Không được để nhiễm lạnh, tôi biết rồi." Lưu Binh lắc lắc cánh tay vui vẻ nói, "Chờ đơn hàng này ký xong sẽ mời bác sĩ Lâm một bữa cơm."
Lâm Dược cười nói, "Vậy chúc anh thành
công."
Lưu Binh hưng phấn chạy ra ngoài, quay về văn phòng lấy tài liệu, mặc thêm áo khoác, dự định đến khách sạn tiếp Lão Mĩ ăn cơm, sau đó sẽ đi tham quan nhà máy....
- -
Từ khi phát hiện phòng uống nước của bộ R&D, Lâm Dược đã từ bỏ phòng uống nước của tầng 8, ai bảo tầng trên có quá nhiều đồ ăn vặt làm chi, ngay cả chất lượng của cà phê cũng không giống nhau nữa.
Hôm nay sau khi ăn trưa, Lâm Dược đi đến tầng 12 pha cà phê, kết quả không biết máy pha cà phê bị làm sao, đột nhiên không chịu hoạt động, Lâm Dược ngó trái ngó phải không biết nên làm thế nào.
Lúc Ngôn Luật Kỷ bưng ly đến phòng uống nước đã nhìn thấy Lâm Dược đang dùng sức gõ gõ lên máy pha cà phê.
"Cô đang là gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày hỏi.
"Á?" Lâm Dược ngẩng đầu nhìn phát hiện là Ngôn Luật Kỷ sắc mặt cực kỳ kém đang nhìn cô "Không nhìn thấy à? Tôi đang pha cà phê."
"Máy pha cà phê ở nhà cô dùng như thế nào???"
"Anh..." Cái tên này, tại sao mỗi ngày đều nói chuyện như thiếu đòn thế này??? Lâm Dược hít sâu một hơi, nhớ tới buổi sang hắn đưa dù cho cô mượn bèn kiên nhẫn trả lời, "Máy pha cà phê này dường như bị hỏng rồi, tôi ấn chốt mở nhưng nó không hoạt động."
Ngôn Luật Kỷ nhìn thoáng qua Lâm Dược, lại nhìn qua máy pha cà phê, thấy Lâm Dược lại bắt đầu vươn móng vuốt gõ gõ đập đập lên máy pha cà phê thì không nhịn được nữa,
"Tránh ra."
Lâm Dược nhìn hắn một cái, tôi dịch qua bên cạnh là được chứ gì, anh lợi hại thì anh tới đi, hứ.
Ngôn Luật Kỷ kiểm tra trên dưới máy pha cà phê một chút, không phát hiện ra vấn đề gì, cuối cùng lại ngồi xổm xuống kiểm tra nguồn điện một chút mới phát hiện nguồn điện bị lỏng, cắm nguồn điện lại, lần nữa khởi động máy pha cà phê. Chỉ nghe 'ong' một tiếng, máy pha cà phê lập tức hoạt động.
"Sửa được rồi?" Lâm Dược vui vẻ hỏi.
Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược, giống như chưa từng gặp qua cô gái nào ngu ngốc như thế.
Sau khi xay xong cà phê, Ngôn Luật Kỷ đưa Lâm Dược ly cà phê của cô sau đó thay bằng ly của mình.
"Cảm ơn." Lâm Dược vui vẻ nhận lấy.
"Không cần, tôi chỉ sợ móng vuốt của cô phá hỏng máy pha cà phê, hại người khác không có cách nào pha cà phê thì phiền phức."
"Anh.... anh dùng máy pha cà phê có vẻ giỏi đấy!" Lâm Dược tức giận gằn giọng.
"Biết dùng máy pha cà phê chưa chắc đã giỏi, nhưng mà không biết dùng thì chắc chắn là kẻ ngu ngốc." Ngôn Luật Kỷ nói xong câu đó, liền cầm ly cà phê xoay người rời khỏi phòng uống nước.
"Anh......Tôi có biết dùng hay không liên quan cái rắm gì đến anh?" Lâm Dược cũng tự nhận mình là một kẻ nhanh mồm dẻo miệng, chỉ là không biết vì sao mỗi lần đều bị gã đàn ông đáng ghét này hung hăng đánh cho nghẹn họng không phản bác được.
"Cô nói rất đúng, cô có ngu ngốc hay không, đúng là không liên quan đến tôi."
"Anh...anh......." Lâm Dược tức giận dậm chân, "Uống cà phê, anh uống nhiều vào, mất ngủ đáng lắm."
Lâm Dược vừa nói xong, Ngôn Luật Kỷ đã dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Lâm Dược hỏi, "Làm sao cô biết được tôi mất ngủ?"
"Ha....." Lâm Dược vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ nói, "Má trái anh viết mất ngủ, má phải viết thận hư, tôi không có mù!"
"Cô nhìn ra?"
"Thế nào? Cầu xin tôi đi, con người tôi tâm địa lương thiện, nếu anh cầu xin tôi tôi sẽ chữa trị cho anh." Lâm Dược đắc ý nói.
"Ha......" Ngôn Luật Kỷ ban cho Lâm Dược một tiếng cười lạnh, trực tiếp xoay người rời đi.
"Thận hư không tìm được bạn gái." Lâm Dược ở phía sau gào lên.
"Hả? Ai? Ai??Ai thận hư đấy???" Nhóm lập trình viên đang ngủ trưa trong văn phòng lập tức sôi nổi ngẩn đầu hóng chuyện.
Ngôn Luật Kỷ phóng con mắt hình viên đạn bay về phía Lâm Dược.
Lâm Dược nheo mắt lè lưỡi lui về phía phòng uống nước.
Người phụ nữ ngu ngốc lại rộng miệng này! Ngôn Luật Kỷ tức giận xanh cả mặt.
C.K Lưu Hi