Tôi biết không phải là do bản thân tôi đẹp trai mà thu hút sự chú ý của con gái nhà người ta, mà là do hôm qua tôi quá mất mặt nên để lại cho mấy cô nhóc này ấn tượng sâu sắc.
Nhưng lúc hai người rời đi, tôi đã vô tình nghe thấy mấy chữ Đường Bát Giới, đột nhiên khiến tôi liên tưởng đến tên mập Đường Bát Kiệt tôi vừa gặp lúc nãy, chẳng lẽ người mà Thái Phụng bảo tôi đi dạy dỗ là anh ta?
Lúc tôi lại đến chỗ mấy cô gái làm việc, thì bị giật mình bởi một tràng tiếng hoan hô vui mừng phấn khởi.
Những cô gái vốn thường ngày ríu ra ríu rít chưa bao giờ nói hết chuyện, đột nhiên lại vây tên mập Đường Bát Kiệt vào giữa, ai cũng đều muốn chen lên trước.
Còn gấu chó lớn A Uy khoanh hai tay dựa vào góc tường, âm thầm quan sát những động tác điên cuồng của các cô gái, ánh mắt khinh thường và không thích đó giống như ai nợ cậu ta mấy chục ngàn tệ vậy.
Tôi lấy cùi chỏ chọt chọt vào bụng A Uy, thăm dò hỏi: “Mấy bà cô này làm sao vậy? Tự nhiên phát điên cái gì vậy?”
Không ngờ A Uy lại bĩu môi một cái, sau đó dùng cằm chỉ vào Đường Bát Kiệt trong đám người: “Còn không phải là vì tên Trư Bát Giới nghèo kiết xác kia đang lấy lòng người đẹp sao!”
Đúng lúc này, Đường Bát Giới trong đám người hét lên một tiếng thô lỗ: “Chai kem dưỡng da này tặng cho Yến Tử, mỗi ngày đều phải dầm mưa dãi nắng, em phải dưỡng da cho tốt đấy!”
“Chai mascara này tặng cho A Lệ, em nhìn đôi mắt to lấp lánh này xem, đẹp biết bao!”
“Còn bộ váy lụa này là tặng cho Vũ Phi, em nhìn làn da trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một vòng tay này xem, sau khi mặc chiếc váy này vào chắc chắn sẽ như tiên nữ giáng trần!”
Sau đó thì nào là trà giảm cân, kem trị tàn nhang, thuốc nhuận tràng…
Nghe đến tôi líu lưỡi không nói nên lời. Không ngờ tên mập trước mặt này lại nhớ hết tính cách của tất cả các cô gái trong nhà một cách rõ ràng, quả thật là một tên không ra gì mà!
Nhìn thấy cảnh này rồi mà tôi còn không hiểu thì quả thật là ngốc đến hết thuốc chữa rồi. Thì ra tên mập Đường Bát Kiệt dùng quà cáp để lấy lòng người khác, hèn gì mấy cô nhóc này vui đến như vậy.
A Uy xoay người đẩy tôi qua một bên, sốt ruột kêu gào: “Đi thôi anh em, ở đây chẳng có gì đáng xem cả, cũng chỉ là một tên mập chết tiệt đang khoe khoang sự giàu có thôi mà.”
Tôi ngầm hiểu trong lòng mà cười một cái. Người ta thường nói phụ nữ rất hay ghen tị, nhưng đàn ông cũng sẽ có những lúc nhỏ nhen, ví dụ như gấu chó lớn không muốn nhìn thấy tên mập trước mặt vậy.
A Uy vừa lôi vừa kéo tôi đến phòng luyện công, trên đường vẫn không ngừng lải nhải đòi dạy dỗ người khác, nhưng lại không thấy cậu ta có bấy kỳ hành động thực tế nào. Sau đó tôi mới phát hiện Đường Bát Kiệt là người không phải ai cũng có thể chọc vào!
Đẩy cửa phòng ra, tôi nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp đang xen kẽ nhau, tay đấm chân đá, đánh đến vô cùng vui vẻ.
Trong đó, có một người là A Phụng xinh đẹp nhu mì. Tôi không ngờ võ công của cô ấy lại giỏi như vậy, nếu thật sự đánh thì tôi cũng không chắc có thể thắng được.
Còn một cô gái khác thì tôi không quen, có lẽ là sáng hôm nay mới về tới. Da của cô ấy không trắng như Thái Phụng, mà là màu lúa mạch rất thường thấy. Cô ấy có mái tóc ngắn ngang vai, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo như sương, người rất cao, thân hình thon dài, đôi chân dài vô cùng có lực, mang theo đầy sức mạnh hoang dã.
Hai cô ấy đều mặc áo da quần ngắn, thân hình mảnh khảnh được phác hoạ vô cùng rõ ràng, đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn kia, khiến A Uy nhìn đến ngây người xuất thần, cái miệng mở to đến mức có thể ném hai cái bánh bao vào.
Thái Phụng dùng cách đánh mềm mại, lấy yếu thắng mạnh; còn điểm mạnh của cô gái cao kia là các động tác rất thả lỏng, đánh ra đánh vào đều thoải mái, kết hợp giữa kỹ năng và sức mạnh. Hai người đều có thế mạnh riêng của mình, nên trong một chốc không thể làm gì nhau, có lẽ là cả hai đã giao đấu được một lúc rồi, bởi vì rõ ràng họ đều thở hổn hển.
Tôi chú ý đến ánh mắt của A Uy, từ đầu đến cuối đều di chuyển trên người cô gái cao kia. Sao cái ánh mắt lén lút như trộm đó trông giống như có ý với người ta thế này.
Hai người đang giao đấu hiển nhiên cũng thấy chúng tôi đến, nhưng lại không có ý dừng lại, mà ngược lại, Thái Phụng vừa giao đấu vừa cười chế giễu, vẫn không quên trêu đùa cô gái bên cạnh hai câu: “Chị Lệ Hoa, chị đẹp thật đấy! Khiến gấu chó lớn nhìn đến ham muốn, con ngươi sắp rơi ra luôn rồi kìa, hi hi…”
Cô gái cao cũng không yếu thế, trừng mắt trả đũa lại: “Cô nhóc đừng có lắm lời với chị, đợi lát Trư Bát Giới qua đây, xem em còn cười ra tiếng nữa không!”
Vừa nói xong, không ngờ A Phụng nhanh chóng thu tay lại, bước chân lùi về sau hai bước, lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, rồi một tay chống hông thở hổn hển nói: “Chị Lệ Hoa, chị thật đáng ghét! Không đánh nữa, không đánh nữa, vừa nhắc đến cái tên phiền phức kia là em tức rồi!”
Sau đó Thái Phụng nắm lấy tay của người đẹp cao gầy, nhanh chân đi về phía chúng tôi.
“Chị Lệ Hoa, giới thiệu với chị, anh ấy là người ông già tự mình đưa về, tên là Lưu Hổ. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy có phải khá đáng yêu không?”
Tôi chỉ thấy đầu mình đầy vạch đen. Sao lời khen thốt ra từ trong miệng của cô nhóc này lại thay đổi mùi vị rồi vậy?
“Anh Hổ, đây là chị Lệ Hoa, người đẹp mặt lạnh tiếng tăm lừng lẫy của nhóm vớt xác. Hôm nay tôi giới thiệu cho hai người quen nhau, nhưng anh đừng có đánh chủ ý gì lên người chị ấy đấy! Bởi vì kết cục sẽ rất thảm đấy! Có phải không gấu chó lớn?” Thái Phụng nói xong, không có ý tốt mà nhìn A Uy.
Tôi cười mỉa mai một tiếng, mau chóng đưa tay ra, muốn làm quen với cô gái tên Lệ Hoa kia.
Nhưng lại không ngờ người ta đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng qua A Uy, miệng hừ lạnh một tiếng, hơi không hài lòng nói: “Ở bên cạnh gấu chó lớn thì có thể có loại người gì tốt đẹp chứ, không phải là ngốc nghếch thì là khi nhìn thấy con gái thì không đi nổi, tôi đây cũng chẳng thích làm quen?”
Tay tôi đưa ra, ngừng lại trong trong không trung gần một phút, cuối cùng xấu hổ rút về. Lửa giận trong lòng tôi đã xông lên tận não, vừa thầm mắng A Uy không phải thứ gì tốt, vừa nhìn thấy con gái thì giống như cái đầu heo, đến đây rồi còn liên luỵ đến tôi, lại vừa cảm thấy cô gái này thật đáng ghét. Vì vậy tôi cũng không nể mặt nữa, không hề khách khí đáp trả: “Cũng chỉ là dựa vào mình ngực to chân dài thôi, đừng có mà xem tất cả mọi người đều là đồ ngu không thể kéo quần lên!”
“Anh… không muốn sống nữa rồi phải không!” Lệ Hoa trừng mắt một cái, chân dài nhanh chóng đưa lên, định dùng đầu gối thúc vào đũng quần tôi.
“Cô gái độc ác.” Trong lòng tôi thầm mắng một câu, mau chóng lùi người về sau, cùng lúc kéo A Uy qua, để cậu ta chặn trước mặt người phụ nữ điên kia.
“A…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở giữa đôi chân của A Uy bị đầu gối của cô gái thúc vào, lập tức co người lại dưới đất, biến thành một con tôm lớn liên tục la hét.
“Tên nhóc, các người cùng nhau ám sát tôi!” A Uy chỉ nói một câu như thế, rồi bật dậy từ trên mặt đất, sau đó cong eo không ngừng nhảy vòng vòng ở trong phòng.
Cô gái mặt lạnh ra tay không thành công, nên đi lên lần nữa muốn động tay với tôi, lại bị Thái Phụng ôm lại…