Một giấc này tôi cũng không biết đã ngủ bao lâu, cuối cùng vẫn là do mắc tiểu mà tỉnh lại.
Tôi mở đôi mắt có hơi khô khốc ra, nhìn núi rừng hoang vắng xung quanh, cùng hai ngôi mộ lẻ loi của chú hai và em họ, lúc này mạch suy nghĩ mới từ từ rõ nét trở lại, nhớ tới bản thân đã chạy đến sau núi rồi.
Tôi thử loạng choạng đứng lên, định đi đến vũng nước trước mặt rửa mặt cho tỉnh táo chút, thuận tiện đi giải quyết nỗi buồn luôn thể.
Mãi đến dưới một gốc cây nghiêng ngã tôi mới đứng lại, bởi vì nếu đi tiếp nữa chính là một sườn dốc dài mười mấy mét, phía trên là những cỏ dại và cây có gai mọc thành cụm, phía dưới còn có một gò đất được nhà trưởng thôn xây một vườn đào, ở giữa có một hố nước không lớn hàng năm đều tích nước, trước giờ chưa từng khô cạn, tiện cho việc tưới nước cho vườn trái cây, cũng là nơi tôi và Mạnh Tam Quỷ thường đến chơi lúc nhỏ.
Đến tận lúc tôi cởi thắt lưng ra mới phát hiện là trong tay mình còn đang cầm vỏ chai rượu lúc trước. Xem ra lần này mình thật sự uống nhiều quá rồi.
Ngay lúc tôi đang giải quyết nỗi buồn thì thoáng nghe bên phía rừng đào có tiếng sột soạt truyền đến. Mới đầu tiếng động cũng không tính là to lắm, nhưng dần dần tiếng động đó càng ngày càng gần, trong đêm tối như vậy càng hết sức rõ rệt.
Tôi thò đầu từ sau cái cây ra, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, phát hiện dưới sườn núi cao hơn mười mét có một bóng đen mơ hồ đứng bên rừng đào. Mặc dù tối nay có ánh trăng mờ, nhưng vì khoảng cách quá xa lại thêm nhành cây cỏ dại che chắn mất, khiến tôi căn bản là nhìn không rõ mặt mày của bóng đen đó.
Ngay khi tôi đeo thắt lưng xong định đi xuống đó xem thử rốt cuộc là cái gì, thì có một tiếng nói vừa lạnh lùng vừa quen thuộc truyền đến tai tôi.
"Cậu đến rồi."
Ba chữ không hề có chút tình cảm nào lọt vào tai tôi giống như là tiếng sét đánh ngang tai, bởi vì tôi nghe được giọng nói này rõ ràng chính là của Kha Phàm đã nhảy giếng tự tử nói ra.
Trong nháy mắt, một trận rét lạnh từ bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu tôi. Thật đúng là sợ cái gì, cái đó đến. Tôi vẫn luôn sợ hồn ma của Kha Phàm sẽ đến tìm tôi lấy mạng, nhưng làm sao cũng không ngờ được lại đến bất ngờ như vậy.
Ngay khi tôi gần như hít thở không thông, cho rằng mình lập tức chết đi, thì trong vườn đào lại xuất hiện một bóng dáng gầy gò, ước chừng cao hơn Kha Phàm nửa cái đầu, nhìn thân hình thì chắc là con trai.
"Tiểu Phàm, hơn nửa đêm rồi cậu không nghỉ ngơi mà còn chạy ra đây làm gì?"
Bóng đen nói xong làm bộ đến kéo cánh tay của Kha Phàm, nhưng lại bị cô ấy lui về sau tránh khỏi.
Lúc này tôi không khỏi hơi há hốc mồm. Sao ma nữ cũng cần phải nghỉ ngơi buổi tối chứ, càng đáng sợ hơn là còn tìm thêm người đến giúp, xem ra nói gì thì hôm nay tôi cũng trốn không thoát rồi.
Hai cẳng chân của tôi giống như là bị ngâm trong chì cắm ngay tại chỗ, trái tim thình thịch đập loạn, gần như là muốn vọt ra khỏi cổ họng vậy...
"Hai ngày nay đã trải qua quá nhiều việc, cơ bản là khiến tôi không cách nào an tĩnh lại được. Bây giờ tôi rất muốn về nhà, tôi không muốn ở lại cái nơi rách nát này thêm một phút nào nữa!" Ma nữ Kha Phàm oán hận nói.
"Tiểu Phàm cậu yên tâm, đợi tôi giết chết cái tên Lưu Hổ kia rồi, nhất định sẽ dẫn cậu về nhà!" Lời nói hung tợn của bóng đen lại truyền đến.
"Được rồi, tôi không muốn truy cứu những chuyện đã xảy ra lúc trước nữa, cậu cũng đừng làm hại người khác nữa được không? Tôi sẽ xem như gặp một cơn ác mộng, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra." Ma nữ Kha Phàm khẽ xoay người đối diện với bóng đen, giọng nói không còn rét lạnh như trước đó nữa, mà còn mang theo chút cầu xin.
"Đủ rồi Tiểu Phàm, không thể dễ dàng tha cho bọn chúng như vậy được. Chẳng lẽ cậu đã quên lúc đó bọn chúng đã làm nhục cậu như thế nào rồi sao? Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào làm cậu tổn thương, cho dù là một lần cũng không được!" Lời nói của bóng đen có chút cuồng loạn lên.
"Liêu Kiệt, tôi biết là cậu muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn trả thù, cũng không muốn làm hại đến ai nữa, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi!" Ma nữ Kha Phàm nói xong liền không để ý tới bóng đen đó nữa, xoay người đi về phía sâu của rừng đào.
"Tiểu Phàm, cậu đợi chút, tôi làm như vậy đều là muốn tốt cho cậu thôi, sao cậu lại không hiểu tâm ý của tôi chứ?" Bóng đen có chút không cam lòng, vội vã đuổi theo Kha Phàm.
Đợi một chút, sao tôi càng nghe những lời này càng thấy không hợp lý vậy nè? Vừa rồi Kha Phàm và bóng người cao gầy kia tôi một câu cậu một lời, giống hồn ma chỗ nào chứ, rõ ràng là giống hai người sống đang cãi nhau y đúc.
Không được, tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, hình như bên trong còn có chuyện tình gì đó mà tôi không biết. Nếu đã không phải đến tìm tôi lấy mạng, vậy thì tôi nhất định phải làm rõ chuyện này, không chừng còn có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của chú hai.
Nghĩ đến đây lá gan của tôi cũng to hơn, bước một bước ra khỏi thân cây, cúi người rón ra rón rén trượt xuống sườn núi theo sau...
Khi tôi đuổi theo vào rừng đào, người đàn ông cao gầy đã cản Kha Phàm lại, một tay anh tay còn nắm chặt cánh tay của cô ấy.
"Cậu biết không Tiểu Phàm? Tôi thật sự thích cậu, những tháng ngày trong bốn năm đại học tôi đã tỏ tình với cậu vô số lần, nhưng lúc nào cậu cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối. Lần này ra ngoài du lịch chẳng những tôi đã cứu cậu, mà còn có cơ hội trả thù cho cậu, những điều này đều là vinh hạnh của tôi. Cậu hãy đồng ý làm bạn gái tôi đi!"
"Câm miệng, cậu đừng có lấy chuyện trả thù cho tôi để làm cớ nữa, cậu không cảm thấy chuyện cậu làm rất quá đáng sao? Không sai, lúc đầu ông già đó đã cưỡng ép tôi sinh con cho ông ta, hại tôi nhảy giếng tự tử. Nhưng lúc đó tôi chỉ là vì muốn bảo vệ sự trong sạch của tôi, cho nên tôi hận ông ta, vô cùng hận ông ta..." Cảm xúc của Kha Phàm trở nên kích động, cô ấy vẫn canh cánh trong lòng những chuyện đã xảy ra lúc trước.
"Vậy cho nên, mọi thứ tôi làm đều là để trút giận cho cậu!" Người đàn ông gầy gò nhân cơ hội tiếp lời.
Kha Phàm kìm nén sự kích động trong lòng, chuyển hướng đề tài nói: "Đúng, tôi nhảy vào giếng là cậu đã cứu tôi ra, tôi cũng rất biết ơn cậu, nhưng đây chỉ là biết ơn, xuất phát từ tình bạn giữa bạn học cùng lớp với nhau, chứ không hề đồng nghĩa với tình yêu, càng không có khả năng khiến tôi lập tức phải gả cho cậu, cậu có hiểu hay không?"
"Tôi..."
Không đợi người đàn ông gầy gò nói xong lời, Kha Phàm đã nói tiếp: "Đối với ông già đáng hận kia, chẳng qua là tôi chỉ muốn nói cậu giúp tôi dạy dỗ một tý mà thôi, chứ không hề thật sự muốn hại chết ông ta. Nhưng cậu lại tự mình quyết định, không chỉ bỏ thuốc vào thức ăn của ông ta, khiến cho tinh thần ông ta thất thường trở nên điên điên khùng khùng, cuối cùng vậy mà còn đẩy ông ta xuống giếng, khiến người đang sống thành người chết đuối."
"Chẳng qua chỉ là thứ dân miền núi, mạng sống rẻ tiền, cùng lắm thì tùy tiện ném cho nhà ông ta chút tiền, cũng không đến nỗi khiến cậu phản cảm đến vậy, không đúng sao?" Giọng điệu của người đàn ông gầy gò chứa đầy sự khinh thường, giống như là ở trong mắt cậu ta mạng sống của người trong núi còn không bằng heo chó.
Thì ra tinh thần chú hai thất thường, chết đuối trong giếng đều là do tên súc vật trước mắt này gây nên. Còn có Mạnh Tam Quỷ và Nhị Cẩu Tử trở thành bộ dáng đần độn như thế, e rằng cũng có mối quan hệ không rõ ràng với anh ta.
Tôi siết chặt nắm đấm, kìm nén lửa giận trong lòng. Nếu tên rác rưởi này đã không xem mạng người ra gì, vậy thì tôi phải khiến cho anh ta trả giá giống vậy, nhất định phải tìm cơ hội báo thù cho chú hai..