Chương 485:
Trong mắt Chiến Hàn Quân lộ ra ý cười.
Quan Minh Vũ thấy thế cũng không dám nhiều lời, cầm lấy túi thuốc rồi đẩy tổng giám đốc rời đi.
Lạc Thanh Du đuổi tổng giám đốc ra khỏi phòng bệnh, giải quyết được vấn đề giường năm cho bệnh nhân nghèo.
Chuyện này rất nhanh được bàn tán sôi nổi trong bệnh viện Lạc Thanh Du trở thành y tá nổi tiếng trong bệnh viện, các bệnh nhân vì lòng nhiệt tình của cô mà đối xử với cô cũng đặc biệt thân thiết.
Rất nhiều bệnh nhân nảy sinh lòng sùng bái với cô, chỉ đích danh cô đến chăm sóc phòng bệnh của bọn họ.
Thế là Lạc Thanh Du bận đến tối tăm mặt mũi Buổi tối.
Lúc Chiến Anh Nguyệt mở màn hình máy tính ra, Đế quốc mặt trời đã online từ sớm.
Chiến Anh Nguyệt trêu chọc anh: “Rất đúng giờ nha!” Đế quốc mặt trời đánh một dấu hỏi chấm tới Chiến Anh Nguyệt lại đánh một hàng chữ: “Móa, nói chuyện với em thì tích chữ như vàng, nói chuyện với chị ấy thì lắm lời nhiều chuyện thế, đối đãi thế này sao mà khác biệt quát”
Đế quốc mặt trời: “Cô ấy đâu?”
Chiến Anh Nguyệt: “Tăng ca.”
Đế quốc mặt trời: “?”
Chiến Anh Nguyệt: “Chị ấy đuối tổng giám đốc Á Châu ra khỏi phòng bệnh, bây giờ chính là y tá nổi tiếng, rất nhiều bệnh nhân chỉ mặt điểm danh muốn chị ấy làm y tá cho mình”
Đế quốc mặt trời liền xám mặt lại.
Không bao lâu sau, Lạc Thanh Du kéo lê cơ thể mệt mỏi rã rời trở về nhà.
Nằm trên giường, giang tay giang chân bày thế chữ đại.
Chiến Anh Nguyệt nhắn tin cho Đế quốc mặt trời: “Chị ấy về rồi” Đế quốc mặt trời: “Bảo cô ấy online đi” Chiến Anh Nguyệt quay đầu nhìn Lạc Thanh Du: “Đế quốc mặt trời rủ chị chơi game với anh ta”
Lạc Thanh Du mệt mỏi vô cùng: “Hàng ngày anh ta không làm gì à?”
Chiến Anh Nguyệt thuật lại cho Đế quốc mặt trời: “Chị ấy nói hàng ngày anh đều không làm việc đàng hoàng!”
Đế quốc mặt trời: “Nói cho cô ấy, chơi game chính là nghề nghiệp của anh.”
Chiến Anh Nguyệt nói với Lạc Thanh Du: “Anh ta chính là dựa vào chơi game mà sống, không tính là không làm việc đàng hoàng”
Lạc Thanh Du “ừ” một tiếng.
Đứng dậy khỏi giường, ngồi vào bàn máy tính.
Hai tay đặt trên bàn phím lạch cạnh gõ mấy chữ qua.
*Ngày mai tôi phải tiêm thuốc cho bệnh nhân, hôm nay tôi đã luyện rất lâu, hi vọng ngày mai có thể thành công.
Sau này có lẽ tôi sẽ càng ngày càng bận, không có thời gian lên mạng, nếu anh muốn tìm người theo luyện thì tìm người khác đi” Đế quốc mặt trời nhìn tin nhần mà kinh ngạc ngẩn người.
Dường như có thể nhìn thấy được cặp mắt rạng rỡ, sinh động hoạt bát của cô đang chờ mong thời khắc quan trọng của ngày mai tới thông qua màn hình.
Đế quốc mặt trời: “Đúng rồi, hôm nay cô được nhìn thấy người mà mình quan tâm chưa?”
Lạc Thanh Du: “Cảm ơn anh đã chúc phúc, hôm nay tôi không những nhìn thấy mà còn được cùng người đó nói chuyện”
Đế quốc mặt trời: “Vui vẻ không?”
Lạc Thanh Du: “Vui vẻ” *Nhưng mà…
Đế quốc mặt trời: “Sao vậy?”
Lạc Thanh Du vô cùng đau lòng: “Người đó không nhận ra tôi”
Đế quốc mặt trời: “..”
Sao anh lại không nhận ra cô chứ?
Anh chỉ sợ sẽ hù dọa đến cô, nên mới không dám cùng cô tùy tiện làm quen.
Đế quốc mặt trời: “Người đó thật xấu xa, chọc cô không vui.”