Chương 1225: Ông trời trả lại báo ứng
Khi Chiến Hàn Quân nhìn thấy tai cô đỏ bừng, gương mặt cười toe toét.
“Khi em trêu chọc anh cũng không thấy em xấu hổ đâu. Anh chẳng qua mới chỉ nói mấy câu trêu đùa với Nghiêm Mặc Hàn thôi, em đã liền thấy xấu hổ như vậy rồi?”
Linh Trang nói: “Quan hệ của em và anh, có thể giống với Mặc Hàn sao? Anh là anh trai mưa, anh ấy là anh trai ruột, em nói mấy lời ân ái chỉ có thể để một mình anh nghe thôi”
Chiến Hàn Quân vẻ mặt thụ giáo, “Có lý”
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
€ó lẽ bởi vì tối hôm qua kiệt sức, Linh Trang càng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dứt khoát vươn cánh tay ra, nũng nịu, “Muốn ôm”
Chiến Hàn Quân mỉm cười bế cô lên, thay quần áo, rửa mặt đánh răng cho cô Khi ôm Linh Trang xuống lầu, Linh Trang trở lại hình tượng sáng chói của cô.
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn nhìn vợ chồng Chiến Hàn Quân không nói nên lời, “Chúng tôi đã đợi mấy người một tiếng rì Chiến Hàn Quân miệng lưỡi độc địa nói: *Đối với người sống không màng đến thì giờ, một tiếng đồng hồ cũng có thể xem nhẹ không tính”
Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt chán nản.
Khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang ăn sáng xong, vội vàng đến bệnh viện, đã 11 giờ trưa.
Đàm Bảo Ngọc đã hoàn tất thủ tục xuất viện, đang ngồi trên giường bệnh không thấy người nhà họ Nghiêm đến đón cô, cô trong lòng bỗng trở nên bất an không thể giải thích được.
Trong đầu chợt nhớ đến cảnh bị mẹ bỏ rơi bên thùng rác khi còn nhỏ.
Mẹ dặn rõ ràng là để cô đợi mẹ ở đó, lát nữa mẹ sẽ về. Nhưng cuối cùng, mẹ cô không bao giờ quay lại nữa.
Khi cô được hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi nhặt về, hiệu trưởng mở cặp sách của cô ra, bên trong có giấy tờ liên quan ngày liên quan tháng năm sinh, một vài cái bánh bao.
đã khô cứng, viện trưởng tốt bụng mới đau lòng nói với cô: “Con à, mẹ con đã bỏ rơi con rồi”
Đàm Bảo Ngọc nghĩ tới thân phận vợ chồng của cô với Nghiêm Mặc Hàn đã sắp kết thúc. Và cô và nhà họ Nghiêm không còn chút liên quan gì đến nhau.
Mặc dù Nghiêm Linh Trang đã nói với cô ấy rằng sẽ cho cô ấy một ngôi nhà ấm áp, nhưng bản thân Nghiêm Linh Trang hiện đang bị bệnh tật hành hạ. Có lẽ cô đã quên mất chuyện đó rồi.
Hôm nay, liệu cô ấy có bị bỏ rơi một lần nữa?
Trong lòng Đàm Bảo Ngọc có một sự bất an không thể giải thích được.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, bà cả đẩy Nghiêm Hiểu Như không hề báo trước mà đi vào.
Đàm Bảo Ngọc nhìn thấy Nghiêm Hiểu Như liền run rẩy ngồi trở lại trên giường bệnh. Bàn tay dưới tay áo đã nắm chặt. “Cô tới đây làm gì?”
Nghiêm Hiểu Như nói: “Tôi tới xem xem, người nhà họ Nghiêm rốt cuộc sẽ sắp xếp.
như thế nào đối với một đứa con dâu không hề có chút giá trị lợi dụng nào như cô?”
Đàm Bảo Ngọc tức giận nói: “Linh Trang đã hứa rồi. Nếu hôm nay cô ấy không đến, là do sức khỏe không tốt. Tôi sẽ không trách cô ấy”
Nghiêm Hiểu Như cười khúc khích, “Đàm Bảo Ngọc, Nghiêm Linh Trang đã bảo cô trả lại tình yêu cho Nghiêm Mặc Hàn, cô ta sẽ nhận cô là chị cả. Chỉ có kẻ ngốc như cô mới có thể tin lời cô ta”
Cô ta lại nói tiếp: “Tôi đã sớm nhắc nhở cô rồi, tình bạn của Nghiêm Linh Trang và Anh Nguyệt chính là kiểu tình bạn thần tiên đấy, vì Chiến Anh Nguyệt, cô ta không tiếc hi sinh loại người bình thường không có chỗ dựa vững chắc như cô, đây chính là điểm đáng sợ nhất của cô ta, rõ ràng là đang tính kế cô, lại khiến cô phải mang ơn cô ta”
Đàm Bảo Ngọc không giỏi nói chuyện, nhưng cô ấy vô cùng không thích người khác nói xấu Linh Trang.
Nghiêm Hiểu Như vu khống Nghiêm Linh Trang, Đàm Bảo Ngọc sẽ theo bản năng mà bảo vệ Nghiêm Linh Trang, công kích đối phương.
Nhìn thoáng qua chân của Nghiêm Hiểu Như, Đàm Bảo Ngọc chế nhạo: “Nghiêm Hiểu Như, chân của cô là có chuyện gì sao?
Mấy ngày trước cô không phải là vẫn còn vui sướng chạy nhảy sao?”
Nghiêm Hiểu Như nói: “Xảy ra chút tai nạn, bệnh tình tái phát mà thôi.”
Đàm Bảo Ngọc nói: “Tôi còn tưởng rằng cả ngày cô nghĩ chuyện tính toán người khác, ông trời trả lại báo ứng cho cô rồi, để cả đời này của cô đều không thể đứng lên được”
Nghiêm Hiểu Như cả giận nói: “Đàm Bảo Ngọc, cô là cái thá gì, lại dám trù ẻo tôi?”
Nghiêm Hiểu Như vung tay muốn tát Đàm Bảo Ngọc.
Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau duỗi ra, giữa không trung nằm lấy tay của Nghiêm Hiểu Như.