Chương 121:
Rõ ràng Lạc Thanh Tùng xuất hiện suy nghĩ chống cự, cậu bé đưa ánh mắt đáng thương nhìn bố mình, nhỏ giọng nói: “Bố ơi, con muốn về nhà, trở về Phong Vân”
Chiến Hàn Quân nhìn ánh mắt khao khát của Lạc Thanh Tùng, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng anh cố nén lại, dụ dỗ cậu bé: “Lạc Thanh Tùng, cụ và các ông đến đón con vi nhà, con về biệt thự của nhà họ Chiến ở mấy ngày trước, được không nào?”
Trong lòng Lạc Thanh Tùng không vui, nhưng cậu bé lại không muốn để lại ấn tượng xấu là một đứa không biết lễ phép trong lòng ông cụ nên cậu bé đành phải ấm ức gật đầu.
Nhưng cậu bé lại mặc cả với bố mình: “Nhiều nhất là hai ngày thôi nhé. Bố, hai ngày sao, cho dù có thế nào thì con cũng phải trở về Phong Vân, nếu không thì mẹ sẽ rất lo lắng đó”
Chiến Hàn Quân gật đầu đồng ý: “Ừ” Sau đó, Lạc Thanh Tùng được dàn siêu xe của nhà họ Chiến đón về biệt thự Ngọc Bích ở ngoại thành.
Diện tích của biệt thự Ngọc Bích rộng đến mấy nhìn héc-ta, kiến trúc dùng đá tự nhiên để trang trí chứng tỏ sự giàu có, xa hoa.
Điêu khắc tinh xảo theo phong cách châu u, có thể nói là tài nghệ vô cùng điêu luyện. Nội thất bên trong uy nga, tráng lệ, giống hệt như hoàng cung.
Trong khuôn viên biệt thự có sân bay tư nhân, hồ bơi, phòng tập thể dục, còn có cả trường tư thục quốc tế. Cơ sở vật chất hoàn chỉnh, hơn nữa kỹ thuật bên trong có thể nói là hàng đầu thế giới.
Ông cụ thích kiến trúc cân đối của kiến trúc sư La Notre người Pháp nên cây cối trước nhà đều được cắt tỉa gọn gàng, lộ ra vẻ trang nghiêm.
Khác hẳn với bên trong, phong cách sân vườn theo kiểu truyền thống, mang nét nhẹ nhàng hút gió theo kiểu những khu vườn truyền thống của Đà Lạt, có những lối đi quanh co và cảnh vật khác lạ.
Cảnh vật nhân tạo nhưng lại tạo ra một cảnh sắc rất thiên nhiên. Đá Thái Hồ mỏng, khóm trúc đung đưa các loại cây cảnh, còn có cả ao sen cầu nhỏ nước chảy, có thể nói là ý tưởng vô cùng độc đáo.
Ông hai và ông ba thì sính ngoại, thích những loại cây cối được cắt tỉa thành hình thù độc đáo, khắp nơi đều là sân cỏ.
Còn ông trẻ thì rất phong lưu đa tình.
Vườn hoa của anh ta được thiết kế theo phong cách Anh quốc, một hàng rào tường vi và hoa hồng lớn, quấn quanh một hành lang có mái vòm xanh mướt, trăm hoa đua nở, vô cùng sống động.
Chiến Quốc Việt vừa bước vào đến biệt thự đã ôm chặt lấy Chiến Hàn Quân không rời, cơ thể nhỏ bé vì lo lắng mà cứng ngắc. Chiến Hàn Quân thì trăn trở giữ mâu thuẫn với việc đưa Lạc Thanh Tùng về nhà nên trong lòng rất khó chịu, lúc này anh cau mày lại.
Cũng may là Anh Nguyệt rất hiểu anh, chủ động chạy đến bế Lạc Thanh Tùng, còn hết lời tìm cách phân tán sự chú ý của cậu bé: “Lạc Thanh Tùng, cô nói với con rồi, hôm nay ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, con có muốn gói về cho mẹ và em gái không nhỉ?”
Nhắc tới mẹ và em gái, Lạc Thanh Tùng càng nhớ mẹ và em gái hơn, nước mắt liên chảy giàn giụa.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy Anh Nguyệt lỡ miệng liền ném cho cô ấy một ánh mắt sắc lạnh.
Nhìn thấy ông cụ vào trong phòng khách của nhà họ Chiến, những người khác cũng vội vàng đi vào trong. Diện tích bên trong phòng khách rất lớn, bốn phía đều là bốn cột nhà làm băng đá cẩm thạch trắng.
Trên đầu là đèn đóm trang trí lộng lẫy như cung đình, còn có một hình vòng cung khắc trăng sao trên nóc nhà, nhà cửa trang hoàng, đẹp không tả xiết.
Ông cụ vừa ngồi vào vị trí của chủ nhân trong gia đình đã lập tức ra lệnh cho người hầu đứng bên cạnh: “Lấy bao lì xì mà tôi chuẩn bị cho cậu chủ nhỏ ra đây”
Vừa dứt lời đã thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp, mặc bộ đồng phục màu đỏ được gia công cao cấp của nhà họ Chiến bưng một chiếc khay ngọc rất lộng lẫy đi ra. Trên khay ngọc ấy để một xấp tiền, bên cạnh còn có một thẻ ngân hàng kim cương.
Ánh mắt của ông cụ lại nhìn Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt, trên mặt lại nổi lên nghỉ hoặc: “Ai ui da, cái trí nhớ này của cụ, cụ lại quên mất ai là Lạc Thanh Tùng rồi”
Quốc Việt ôm chặt lấy cổ Chiến Hàn Quân, dường như cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng trước tình huống như vậy.
Lạc Thanh Tùng ôm lấy cổ của cô, bởi vì rất muốn về nhà nên cũng không đáp lại ông cụ.