Nghiêm Mặc Hàn thấy Linh Trang rất lâu không phản ứng gì, liền khéo léo kéo tay Linh Trang qua, vòng qua cổ anh ta, sau đó cống Linh Trang trên lưng chạy đến bệnh viện.
Anh ta cõng Nghiêm Linh Trang trên lưng chạy vào thang máy của khoa y tế Sau đó anh ta đặt Linh Trang xuống, vẫn cẩn thận lấy dìu cô. “Linh Trang, em không sao chứ?”
Linh Trang mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, con ngươi đen láy lại hồi phục lại chuyển động, nói: “Anh, em không sao”
Nghiêm Mặc Hàn lau từng giọt mồ hôi trên trán, khi nghe thấy câu này của cô, nhất thời tức giận vô cùng.
“Nghiêm Linh Trang, sao em không nói sớm? Anh cống em từ tòa nhà văn phòng đến bệnh viện. Em có biết dọc đường anh đã lo lắng như thế nào không? Em nhìn xem anh chạy đến mồ hôi nhễ nhại rồi đây.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em cũng không có nói em bị làm sao!”
Nghiêm Mặc Hàn rống lên: “Vậy khi nấy em ở công ty sau khi nghe điện thoại, làm sao lại phải thể hiện biểu cảm thất thần như thế? Rất dọa người đấy em biết không?”
Khí chất của người đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, khiến cho người có tật giật mình như Nghiêm Hiểu Như cả người bỗng run lên, đáy mắt lướt qua một tia chột dạ do dự.
Nhưng vẫn nghiến chặt răng không chịu thừa nhận: “Tôi không biết. Lúc chuyện xảy ra, chị dâu ở ban công, còn tôi ở trong bếp.
Tôi không nhìn thấy chị ấy rơi xuống như thế nào. Tại sao các người lại phải nghi ngờ tôi chứ?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Bởi vì ban công có lan can, nếu không có ai đẩy chị ấy, chị dâu sẽ không ngã xuống.”
Nghiêm Hiểu Như khẽ giật mình.
“Vậy ngộ nhỡ là bản thân chị ta nghĩ quẩn rồi tự nhảy xuống thì sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Vậy thì chị ấy đáng lẽ ra cũng phải chọn một nơi cao hơn để nhảy”
Nghiêm Hiểu Như sờ sờ cái cổ đang đau đớn, lúc này có chút sợ hãi. Nếu nhà họ Bạch thất bại, cô ta rơi vào tay anh em Nghiêm Mặc Hàn, vậy thì thực sự là sống không bằng chết rồi.
Cho nên, cô ta chỉ có thế dùng bất cứ giá nào cũng phải thành công.
Sau ca mổ, bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ.
Nghiêm Linh Trang lập tức tiến lên hỏi: “Tình hình của chị dâu tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ vẻ mặt ngưng trọng, thành thật báo cáo: “Tổng giám đốc, tình hình bệnh nhân không lạc quan lắm.”
Nghiêm Linh Trang tức giận, “Chỉ là một cú ngã thôi mà, tình hình sao có thể tệ như vậy?”