Anh ta nhớ ngày này của cô làm cái quái gì?!
Trần Ân Tứ càng nghĩ, bên tai càng nóng. Chờ tới khi cô rời khỏi nhà vệ sinh, đi ngang gương nhìn sơ qua mặt mình thì cô nhịn không được cầm điện thoại lên, giữ mic tạo tin nhắn thoại, bắt đầu mắng Tần Kiết té tát.
"Anh biếи ŧɦái à?"
"Trong đầu anh ngày ngày nghĩ cái gì thế hả?"
"Anh đúng là có bệnh, cái đồ thần kinh! Anh tuyệt đối biếи ŧɦái, trùm biếи ŧɦái!"
...
Tần Kiết nghe được đoạn này của Trần Ân Tứ, lông mày hơi giật giật. Liên tục dùng điện thoại trong sáu tiếng, điện thoại nóng lan tới tay nên anh ném lên trên tủ đầu giường.
Lúc trưa nhận được lời mời kết bạn của cô gái nhỏ, anh thật sự có cảm giác rất ngoài ý muốn.
Trong suy nghĩ của anh, cô gái nhỏ chủ động tìm tới chắc chắn có vấn đề, càng thêm không thể nhắn hai cái tin vừa dễ thương lại vừa làm nũng cho anh.
Việc đầu tiên anh nghĩ đây không phải nick phụ của cô gái nhỏ, ai mà biết được sau khi đồng ý, xem vòng bạn bè cùng id Wechat mới biết thật sự là cô.
Trong nháy mắt anh ăn một quả kinh ngạc, vô cùng bất ngờ.
Anh cứ nghĩ cô gái nhỏ tìm anh chắc chắn có chuyện, chờ một hồi vẫn không thấy tin nhắn đến. Anh chủ động nhắn đại cho cô một cái, kết quả cô gái giả ngốc, chơi trò gửi lại mấy dấu chấm hỏi.
Anh hiểu cô quá mà, hiểu cô tới nỗi biết cô thêm mấy cái dấu chấm hỏi ấy là do vô tình bấm kết bạn.
Quả nhiên, cô gái nhỏ bắt đầu phá trời, phá đất, phá Tần Kiết.
Cô gái nhỏ thế mà có thể viết ra cái quảng cáo kia lưu loát như vậy...còn 90 phút hai lần.
Lúc gõ mấy chữ này cô không biết tính toán sao?
Anh đang muốn đùa cô nên mới quay lại màn hình, vạch trần cô giở trò, sau đó chờ cô tức hộc máu bay ra mắng anh.
Một lần chờ, chờ tới nửa tiếng.
Cô bé bên ấy vẫn im lặng...
Sự khác thường này làm cho anh hiểu cô gái nhỏ tâm trạng đang không tốt. Việc đầu tiên, anh giở lịch ra xem. Được rồi...vậy mà đụng phải ngày dâu rụng của cô ấy.
Không thể không nói, xa cách năm năm, cô gái nhỏ trưởng thành hơn, cũng khó chọc lắm.
Anh nhìn màn hình, chờ hết ba tiếng đồng hồ, mới thấy "Đối phương đang nhập tin...".
Nghĩ đến đây, Tần Kiết lại lần nữa nhấn nghe lời Trần Ân Tứ mắng mình.
"Anh biếи ŧɦái à!"
"Trong đầu anh ngày ngày nghĩ cái gì thế hả?"
"Anh đúng là có bệnh, cái đồ thần kinh! Anh tuyệt đối biếи ŧɦái, trùm biếи ŧɦái!"
Có thể hùng hổ mắng người thế này tức là không sao rồi.
Tần Kiết xoa xoa cái gáy vì một thời gian dài dùng điện thoại có chút nhức mỏi.
Khó khăn lắm mới có thời gian để ngủ, anh lại cứ như thế lo lắng cho cô bạn nhỏ kia.
Tần Kiết lười biếng dựa vào đầu giường, khóe môi nâng lên, nhấn mở bàn phím.
"Anh chỉ nhớ mỗi ngày này của em mà thôi..."
Sau khi gõ xong, Tần Kiết nghĩ nghĩ, nụ cười bên môi dần phai nhạt, anh xóa đi từng chữ một.
Hình như có chút lỗi thời, cũng hơi nhanh quá thì phải. Đối phó với cô gái nhỏ này phải có trình tự, từ từ mưu tính.
Ôm chặt trong lòng không được, theo đuổi chậm quá cũng không được. Bề ngoài cô gái nhỏ khá tùy tiện, nhưng thật ra nội tâm lại rối một nùi.
Anh vẫn nên chờ đợi thời cơ bắt cá.
Tần Kiết quẳng điện thoại di động sang bên cạnh, sau đó nằm xuống, đắp chăn rồi đi vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ mơ màng, anh cười khe khẽ.
Tại sao anh lại biến mình thành kiểu người khó ở thế này.