Bốn dòng đơn giản, mỗi từ Trần Ân Tứ đều quen thuộc, tới khi cô ghép lại có hơi hoảng.
Cô ngơ ngẩn hết ba phút, mới lờ mờ hiểu ra.
Lúc nãy cô mắt mù lướt trên màn hình điện thoại, lướt ra số của Tần Kiết, lại dùng số điện thoại của Tần Kiết để tìm trên Wechat, còn chủ động kết bạn với anh ta.
Chủ động thì thôi đi, còn gửi hai lần lời mời kết bạn.
Gửi hai lần lời mời kết bạn cũng thôi đi, tin nhắn chào kết bạn không dùng tin mặc định lại đi dùng câu khác.
"Hê hê hê hê hê hê hê."
"Lêu lêu lêu lêu lêu lêu lêu."
Trong đầu Trần Ân Tứ thầm nghĩ tới cảnh Tần Kiết nhìn thấy hai tin nhắn ngu ngốc của mình, lập tức đôi mắt phàm tục của cô thấy được tình hình sụp đổ trước mặt.
Cái tay này cuối cùng có phải của cô hay không mà lại hại cô như thế?
Trần Ân Tứ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình bị chà đạp, thật là mất hết mặt mũi.
Đối với việc cảm ơn Tần Kiết, Trần Ân Tứ ném ra sau đầu.
Bây giờ cả đầu cô chỉ còn quan tâm tới việc cùng Tần Kiết kết bạn, quên sạch toàn bộ chuyện kia.
Đời không như là mơ, cứ tưởng chuyện này đã qua, thế mà năm phút sau khi Tần Kiết kết bạn với cô, nội tâm cô vừa bớt căng thẳng chút xíu, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
Tần Kiết: "? "
Anh giả chết một lần không được à?
Trần Ân Tứ nhìn con dấu chấm hỏi, tâm trạng khó khăn lắm mới vơi được một ít lại lần nữa bừng lên.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Ân Tứ có một cái bệnh đó là rất sĩ diện, mặc dù hiện tại cô đã mất hết mặt mũi nhưng vẫn phải giả ngu để tự an ủi cái tôi của mình.
Mặc dù cô và Tần Kiết cách nhau qua điện thoại nhưng cô vẫn bất tri bất giác ngồi thẳng lưng, bày ra tư thế cao quý, chậm rãi nhấn hai cái, gửi tin nhắn đi.
Trần Ân Tứ: "??"
Tần Kiết lần nữa trả lời tin vô cùng nhanh: "???"
Trần Ân Tứ để tim mình đóng băng, giả ngu nhấn thêm: "????"
Tần Kiết: "?????"
Trần Ân Tứ: "??????"
Có lẽ Tần Kiết không muốn chơi tiếp trò chấm hỏi nữa nên dừng trả lời.
Trần Ân Tứ cứ ngỡ đã qua, thở phù một hơi. Cô vừa muốn khom lưng dựa vào ghế sofa, bỗng điện thoại "ong" lên một cái.
Cách có một phút, sau đó Tần Kiết gửi tin nhắn trả lời cô.
Còn là hai tin.
Tin đầu là tấm chụp màn hình anh và cô nhắn tin.
Anh còn đặc biệt khoanh tròn màu đỏ vào hai tin cô yêu cầu kết bạn: "Hê hê hê hê hê hê hê" và "Lêu lêu lêu lêu lêu lêu."
Tin thứ hai không phải dấu chấm hỏi nữa: "Em chủ động làm nũng bán manh* gửi lời mời kết bạn cho tôi, có chuyện gì à?"
(*Bán manh: tỏ ra dễ thương.)
Làm nũng, bán manh, chủ động...
Mấy chữ này bay vào trong mắt Trần Ân Tứ khiến tay cô hơi run, trạng thái như chưa nhìn thấy gì trên điện thoại, vùi di động vào sofa.
May mắn là bên cạnh không có người, có điều bên tai cô hơi hồng hồng.
Cô biết mà, tên cẩu này làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội khịa người tốt như vậy.
Aaaa, tức quá đi!
Trần Ân Tứ mò mò sofa, giây sâu nắm được điện thoại, ngồi thằng lưng, gõ vài chữ.
Trần Ân Tứ: "Tiên sinh, anh cô đơn không?"