Từ sau khi nhận phim "Sinh Mệnh", Trần Ân Tứ kén chọn kịch bản đến nỗi khiến người khác phát điên.
"Sinh Mệnh" nổi đình nổi đám, không ít các hợp đồng đến tìm Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ vất vả lắm mới trở mình được, Lục Tinh không muốn để cô tiếp tục đi theo con đường nổi nhờ thị phi hay mánh khóe, nên mỗi kế hoạch đều rất cẩn thận, dạo gần đây Trần Ân Tứ chú trọng nghỉ ngơi lấy lại trạng thái, chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, không muốn rời khỏi Bắc Kinh, do vậy chọn tới chọn lui cũng chọn được hai công việc.
Hai công việc này đều ở Bắc Kinh, dù bận đến tối muộn nhưng không ảnh hưởng đến việc Lục Tinh phải về nhà ngay trong đêm.
Từ hôm Ảnh đế Mục nói sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài thì quả nhiên anh nghỉ ngơi thật, ngày nào cũng ở lì trong nhà. Sáng sớm ngủ dậy tập thể dục, ăn sáng, đọc sách, xem chương trình kinh tế tài chính, sau đó ăn trưa, nghỉ trưa, uống trà chiều, xem phim, ăn tối, uống rượu, cuối cùng… kéo cô đi tạo em bé.
Ngoài hai ngày đó ra, những ngày còn lại Lục Tinh chỉ ở nhà Mục Sở Từ. Thỉnh thoảng cô muốn ra ngoài hóng gió sẽ lấy cớ đi dạo phố hay đi siêu thị, Mục Sở Từ đều đi cùng cô.
Lục Tinh muốn tránh mặt Mục Sở Từ, nhưng thấy mục đích của mình không thành, dần dần cô cũng thôi không phản kháng. Ở nhà cảm thấy buồn chán quá, cô còn đặc biệt quan sát Ảnh đế Mục mấy ngày, phát hiện ra anh không khác gì người máy, thời gian lặp lại công việc của ngày hôm trước không bao giờ chênh lệch quá năm phút.
Ảnh đế Mục sống như vậy tròn nửa tháng, nói thật, Lục Tinh rất khâm phục anh, nửa tháng mà ngày nào cũng giống ngày nào, thế mà anh cũng không thấy chán.
Lục Tinh và Ảnh đế Mục ở nhà trợn mắt nhìn nhau thêm một tuần nữa, đến nỗi Lục Tinh cảm thấy sắp chết đến nơi, cuối cùng Ảnh đế Mục cũng ra khỏi nhà.
Cuộc điện thoại của Trương Dã đã kéo Mục Sở Từ ra khỏi nhà, lúc anh nhận điện thoại, Lục Tinh đang ngồi đối diện anh ăn cơm tối. Khi ấy phòng ăn vô cùng yên tĩnh, giọng nói của Trương Dã tuy không cao, nhưng Lục Tinh vẫn tóm được mấy từ.
Hình như là cục gì đó, có nhà đầu tư quan trọng, Trương Dã nói dạo này Mục Sở Từ đã từ chối rất nhiều lời mời rồi, cũng nên ra ngoài làm gì đó thôi.
Lục Tinh dựng tai lên nghe, thoạt nhìn có vẻ đang tập trung ăn cơm, nhưng thật ra sự chú ý đều đổ dồn vào Mục Sở Từ.
Cô vừa thầm cổ vũ Trương Dã, vừa không ngừng cầu nguyện Mục Sở Từ nhanh chóng đồng ý yêu cầu của anh ta.
Có lẽ lòng thành của cô đã làm trời xanh cảm động, sau năm sáu phút Trương Dã nói hết nước hết cái, cuối cùng Mục Sở Từ cũng thở dài: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Lục Tinh suýt nữa vui sướng hét ầm lên.
Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng phải đối mặt với Mục Sở Từ, ngày nào cũng phải tươi cười gọi "ông xã", cô thật sự bí bách đến phát điên rồi.
Thật ra cô là người rất dễ làm quen với người khác, nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao khi gặp Mục Sở Từ thì lại trở nên xa lạ, mất tự nhiên như thế này, chỉ cần ngồi chung phòng với anh không quá mười phút, cô liền thấy gò bó. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dù tối nay anh chỉ ra ngoài ngồi với người ta mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng cô cũng thỏa mãn rồi.
Tốt xấu gì cũng làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Mục Sở Từ đặt điện thoại xuống, nhìn cô nàng đang dịu dàng ngồi ăn cơm đối diện, im lặng ba giây rồi nói: "Lát nữa anh có chút chuyện, phải ra ngoài một lát."
Lục Tinh biết tỏng nhưng vẫn ngẩng đầu lên đáp "ồ", sau đó mới đờ đẫn hoàn hồn: "Ồ, được."
Mục Sở Từ khẽ đáp "ừ", thong thả ăn nốt chỗ bít tết còn lại, rồi chậm rãi đặt dao nĩa xuống: "Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."
Lục Tinh thầm nghĩ, quý ngài không cần cố gắng về sớm nhất có thể đâu, nếu có thể qua đêm bên ngoài thì ngủ ở bên ngoài luôn đi, nhưng cô chỉ dám nghĩ thế thôi, nếu cô nói thế thật, không chừng nửa cái mạng cũng chẳng còn mất. Lục Tinh cười híp mắt gật đầu với Mục Sở Từ: "Được, ông xã."
Mục Sở Từ không nói gì thêm, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính thay quần áo. Khi anh ra khỏi phòng, Lục Tinh cũng đã ăn xong, cô cố gắng diễn tốt vai người vợ đảm, tranh trước chạy đến huyền quan chuẩn bị giày, chìa khóa xe và ví tiền cho Mục Sở Từ.
Chờ Mục Sở Từ thay xong giày, cô còn giúp anh mở cửa ra: "Ông xã, anh lái xe cẩn thận nhé."
Mục Sở Từ liếc mắt nhìn cô.
Lục Tinh cười rạng rỡ hơn: "Ông xã, nếu có thể thì đừng uống rượu, nếu uống rượu thì nhớ để Trương Dã đưa anh về nhà đấy."
Mục Sở Từ chỉnh lại cúc áo, vừa cất ví tiền vào túi vừa nhìn Lục Tinh.
Lục Tinh kiễng chân lên, thơm một cái vào má Mục Sở Từ: "Ông xã, tạm biệt."
Mục Sở Từ khẽ hừ mũi một cái, không nói gì, sải bước ra khỏi nhà, đi vào thang máy.
Như thường lệ, sau khi nhìn thấy biển led trên thang máy của Mục Sở Từ chuyển thành B1 Lục Tinh liền đá cửa cái rầm, lấy điện thoại ra kết nối với bluetooth, tìm nhạc sàn, sau đó đứng trên sofa, cầm dép lê nhún nhảy quẩy cực sung.