Chương 352 CÔ CŨNG LÀ ƯỚC MƠ CỦA ANH
Trần Ân Tứ cảm giác như có một quả trứng kẹt lại trong cuống họng, một chữ cũng không thốt ra được. Cô vô thức rụt tay, nhưng lại bị Tần Kiết giữ chặt không buông.
Còn táo tợn điều khiển ngón tay của cô cọ lên người anh vài cái.
Ngón tay cọ xát làn da của anh tê dại, làm cho hơi thở của cô hơi rối loạn.
Cô chỉ đơn thuần muốn dỗ bạn trai vui, sao đến cuối cùng lại dỗ cho bản thân mình lọt xuống hố thế này.
Chơi không lại, chơi không lại, chơi không lại...
Trần Ân Tứ ngoảnh đi vùi khuôn mặt nóng hôi hổi của mình vào gối, hậm hực nói: "Đáng lẽ không nên gọi anh là Tần Kiết, phải gọi anh là Kiết Ngả Ngớn mới phải."
Tần Kiết cười rất khẽ, rút tay bạn gái bé nhỏ ra khỏi áo.
Sao anh lại không biết ý của những lời cô vừa nói cho được.
Cô không phải sợ nhát dao kia của Dương Linh phế bỏ cánh tay của anh, cô sợ Dương Linh sẽ phá hủy ước mơ của anh.
Nhưng cô không biết rằng, cô cũng là ước mơ của anh.
…
Ngày hôm sau các chị em trong nhóm Clang Rose mới biết chuyện, chưa đến nửa tiếng, Lục Tinh, Trần Vinh và Lâm Nhiễm đã lục tục chạy đến.
Ba người như đã bàn bạc với nhau từ trước, vừa mở cửa phòng bệnh câu đầu tiên đều là: "Mẹ kiếp, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
May mà Trần Ân Tứ đã đoán trước được, khi hai người đến trước vào, cô chọn im lặng không đáp, đến khi đã đông đủ cô mới kể lại vắn tắt sự việc.
Thật ra cô còn muốn tô vẽ thêm hai nghìn chữ về sự tích anh hùng của mình, nhưng cả quá trình bạn trai đều ngồi trong phòng bệnh, cô không dám.
Nghe cô kể xong, mỗi người nhóm Lục Tinh phải mắng chửi Dương Linh tới hơn hai mươi nghìn chữ.
Nhưng trong hai mươi nghìn chữ này thành phần nước khá lớn, tóm tắt ý chính lại là, nông dân và rắn, Dương Linh cặn bã, không biết có ơn phải trả, nhân phẩm quá nát.
Đến lần thứ tư Lục Tinh mở đầu bằng câu "ả Dương Linh đê tiện này", đang chuẩn bị dùng một cách khác để diễn đạt lại những gì mình vừa mới diễn đạt xong, chợt nghe Trần Ân Tứ đang gật gù sắp ngủ đến nơi hắng giọng nói: "Lục Tinh, chị nói cái gì đó khác đi được không?"
Lục Tinh: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như chuyện của chị và Ảnh đế Mục." Trần Vinh thích nhất là hóng chuyện.
Có thể nói đây là một lời đánh thức người trong mộng, Lâm Nhiễm và Trần Ân Tứ đồng loạt nhìn Lục Tinh.
Trần Vinh không nhắc thì thôi, vừa nhắc Trần Ân Tứ liền nổi nóng: "Lục Tinh, chị giỏi thật đấy, bí mật kết hôn hai năm, đã nói là cùng FA mà chị lại giấu em nuôi sói."
"Bảo sao lúc trước em đánh người ở đài Hạt Dẻ, bị nhà đài chỉ đích danh cấm lên sóng, về sau lại chịu để em tham giam chương trình truyền hình thực tế, có phải nhờ phước của Ảnh đế Mục nhà chị không… Còn nữa, lúc quay ‘Sinh Mệnh’ tại sao Ảnh đế Mục lại giúp em, phỏng vấn tại phim trường sao em nhất định phải tham gia… Xin hỏi em có được ngày hôm nay, không phải dựa vào thực lực, mà nhờ vào quan hệ ư?"
"Nhắc đến ‘Sinh Mệnh’ em lại càng giận hơn, lúc ở đoàn làm phim Ảnh đế Mục không mời em ăn cơm thì tặng em trà sữa cà phê, em còn tưởng anh ấy nhìn trúng em rồi…"
Tần Kiết vốn không có hứng thú mấy với bốn cô gái đứng tựa bên khung cửa sổ, giờ lại ngoảnh đầu nhìn bạn gái bé nhỏ trên giường bệnh.
Bạn gái bé nhỏ vẫn không nhận ra lời mình nói có vấn đề gì: "Hóa ra người anh ấy nhìn trúng không phải em."
"Lục Tinh Tinh, em mặc kệ, chuyện này chị phải cho em một lời giải thích, chị mà không nói rõ ràng thì hai chúng ta không xong đâu."
"Chị biết bây giờ em có cảm giác gì không? Chồng đi nɠɵạı ŧìиɦ, em lại biết chuyện cùng lúc với người trên khắp thế giới…"
Đọc truyện tại truyendkm.com
Tần Kiết lại ngoảnh đầu nhìn bạn gái bé nhỏ đang thao thao bất tuyệt.
Khi quyết định công khai, Lục Tinh đã chuẩn bị tâm lí thú nhận với Trần Ân Tứ rồi: "Ân Ân, chị thật sự không lừa em, chị theo chủ nghĩa độc thân thật."
"Chị và Mục Sở Từ là tai nạn, tai nạn!"
Trần Ân Tứ xụ mặt, nhìn chằm chằm Lục Tinh với vẻ để em xem tai nạn này của chị nằm ngoài ý muốn đến mức nào.
"Hai năm trước, khi em bị người ta chơi xấu, cư dân mạng đều mắng chửi em, tâm trạng chị cũng không được tốt nên chạy đến quán bar uống rượu. Uống say rồi lên nhầm xe, cũng không phải lên nhầm xe, mà xe đưa đón Mục Sở Từ giống y hệt xe đưa đón em, chị mở cửa rồi lên xe luôn, chị tưởng đó là xe của chúng ta." Lục Tinh nói, "Lúc đó để giảm áp lực, ngày nào chị cũng lên mạng đọc tiểu thuyết, nữ chính trong truyện cũng lên nhầm xe như thế rồi mơ mơ màng màng xảy ra quan hệ với nam chính, chị uống đến ngu người rồi, không phân biệt rõ đâu là hiện thực, tưởng mình đang tưởng tượng tình tiết trong tiểu thuyết, nên chị ôm chặt Ảnh đế Mục không buông, chị không biết anh ấy là Ảnh đế Mục, chị tưởng anh ta là nam chính trong tiểu thuyết, chị học theo nữ chính gọi anh ta là anh Quân Lẫm…"
Hễ nhớ lại chuyện đó Lục Tinh lại đau đầu, cô vỗ mạnh lên trán mình: "Chị cứ nghĩ sự việc chỉ đến đó rồi thôi, Mục Sở Từ cũng không thiệt thòi gì, người thiệt thòi là chị, chị nói với anh ta chỉ là hiểu lầm, kết quả anh ta chẳng nói chẳng rằng, gọi đội pháp lí đến, hỏi chị một đống câu hỏi, hỏi xong anh ta nói, đã thu thập đủ chứng cứ, chị đi được rồi."
"Chị nghe xong cũng ngơ ngác, nghĩ bụng nói vậy là sao, thu thập đủ chứng cứ là cái gì, chị bèn thuận miệng hỏi thử, người dẫn đầu đội pháp lí của anh ta nói với chị, đó là chứng cứ chị đã cưỡиɠ ɦϊếp anh ta."
Trần Vinh: "…"
Lâm Nhiễm: "…"
Trần Ân Tứ: "…"