Chương 350 BÀ MỤC
Tần Một Phút: "Lục Tinh, đúng là chị giỏi quá rồi, miệng thì nói mình theo chủ nghĩa độc thân, nhưng sau lưng lại lén lút lấy chồng sớm hơn cả đám chị em."
Tần Một Phút: "Em bảo chị là xử nữ già hai mươi bảy tuổi, sao lại ngây thơ thế cơ chứ, hóa ra chị mới là tay lái lão luyện giấu tài."
Tần Một Phút: "Mọi người nhìn người này đi, nhìn kỹ người này đi, cô ấy bề ngoài là Lục Tinh, nhưng thực tế là bà Mục, giỏi lắm, giỏi lắm, bà – Mục – à!"
…
Mục Sở Từ công khai chuyện đã âm thầm kết hôn hai năm, tin tức này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ bùng nổ hơn cả tin đồn Trần Ân Tứ ngủ với anh ta.
Lục Tinh nói không hề sai, đêm nay báo trước là một đêm mất ngủ, dù là cư dân mạng hóng hớt, fan của Mục Sở Từ hay là nhân viên kỹ thuật của Weibo.
Cho đến ba giờ sáng, khắp nơi trên mạng vẫn sôi sục như đón Giao thừa.
Mục Sở Từ ra mắt năm mười tám tuổi, đến bây giờ đã kiếm sống trong giới giải trí gần mười ba năm. Từ một ngôi sao trẻ đi theo con đường mỳ ăn liền, mất tám năm anh ta mới chuyển mình thành diễn viên phái thực lực.
Ngay lúc mới ra mắt anh ta đã không phải là người dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, những fan đồng hành với Mục Sở Từ ngay từ đầu, cho đến hôm nay vẫn yêu quý anh ta thật lòng, khi đọc được tin tức anh ta âm thầm kết hôn, phần lớn họ đều chúc phúc. Còn những fan sau này mới thích anh ta thì om sòm đòi rời khỏi fandom, kêu la thất tình. Tóm lại so với tin đồn Trần Ân Tứ ngủ với Mục Sở Từ, bình luận của cư dân mạng trong vụ này ôn hòa hơn nhiều.
Chỉ trong ba tiếng, bình luận dưới bài viết của Mục Sở Từ đã hơn một trăm nghìn, những bình luận nhận được nhiều tương tác nhất từ "Thật hay đùa đấy?", "Anh trai, anh bị hack tài khoản à?", "Trời ơi, tôi không thể tin nổi", dần dần trở thành "Anh trai nhà tôi già thật rồi, nên cưới vợ rồi", "Dù lời chúc này đến muộn nhưng tân hôn hạnh phúc."
Còn về Lục Tinh, từ "người đại diện của Trần Ân Tứ" trở thành "chị dâu", nhờ Mục Sở Từ mà chỉ trong một đêm, tài khoản Weibo @Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm của cô ấy tăng lượng theo dõi vùn vụt.
…
Cư dân mạng ầm ĩ một ngày một đêm rồi dần dần chấp nhận chuyện Mục Sở Từ và Lục Tinh kết hôn, nhưng Trần Ân Tứ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cô không nén được tiếng thở dài.
Tần Kiết thấy bạn gái nhà mình buồn phiền, buổi tối còn đưa cô ra ngoài ăn một bữa ngon.
Từ khi Trần Ân Tứ trở về Bắc Kinh, khoảng thời gian đó Tần Kiết luôn ở khu Ngô Đồng, thời tiết dần dần chuyển nóng, Tần Kiết định về nhà lấy mấy bộ quần áo mùa Hè, vừa hay chỗ họ ăn cơm tối cách nhà anh không xa, ăn xong cơm thì rẽ vào lấy cũng được. Nghĩ vậy Tần Kiết liền đến nhà mình, anh không lái xe xuống hầm để xe, mà dừng xe trước cổng lớn, rồi nắm tay Trần Ân Tứ đi vào sân. Cây trong sân đã nở hoa, trong làn gió đêm đầu Hè, hương hoa thoang thoảng.
Tần Kiết ấn vân tay mở cửa, giúp Trần Ân Tứ lấy dép thay, rót nước cho cô, sau đó đi lên tầng thu dọn đồ.
Trần Ân Tứ chờ đến buồn chán, một mình cô ngồi trên sofa nghịch điện thoại, đến khi Tần Kiết xuống tầng, cô lập tức chạy lạch bạch tới chỗ anh như đứa trẻ tìm người lớn để mách tội, cái miệng nhỏ tố cáo một tràng dài.
"Chuyện em tái hợp với anh, vừa đến Milan là em liền kể lại cho Lục Tinh biết, nhưng chị ấy thì sao, kết hôn là chuyện lớn như thế mà cứ giấu em mãi, đúng là quá đáng quá."
"Em quyết định rồi, sau này chị ấy và Mục Sở Từ tổ chức hôn lễ, em không gửi tiền mừng cho chị ấy nữa."
"Lúc nào chị ấy cũng nói với em là mình không có hứng thú với đàn ông, là người theo chủ nghĩa độc thân, hừ hừ, hay cho chủ nghĩa độc thân, kết hôn rồi cơ đấy, chẳng lẽ muốn kết hôn lần nữa, kết hôn lần nữa là tội trùng hôn đấy."
"Còn nữa, vừa nãy em lên mạng xem Weibo của chị ấy, hóa ra lượng fan còn nhiều hơn em một nghìn, lượng like và bình luận bài viết mới nhất của chị ấy gấp đôi em, gấp đôi em đấy..."
"..."
Tần Kiết đang nắm tay Trần Ân Tứ ra ngoài bỗng nhiên bật cười, mối quan tâm của bạn gái nhỏ nhà anh luôn luôn đáng yêu như thế.
Ra khỏi cổng chính, Trần Ân Tứ đứng bên nhìn Tần Kiết khóa cổng: "Anh nói xem, chị ấy là người đại diện của em, cần nhiều fan như thế để làm gì chứ?"
"Nói ra chị ấy không sợ mất mặt à? Nhiều fan hơn cả nghệ sĩ của mình, không biết ai mới là người đại diện của ai."
"Hừ hừ, rõ ràng trước đây mọi người nhìn thấy chị ấy đều gọi là người đại diện của Trần Ân Tứ, bây giờ thì hay rồi, chị ấy trở thành cô vợ nhỏ của Mục Sở Từ..."
Tần Kiết khẽ cười mở cốp sau của ô tô ra, đặt chiếc túi đang cầm vào trong đó, sau đó ôm eo Trần Ân Tứ, đè cô lên nắp cốp, đặt một nụ hôn lên đôi môi cô: "Ừm... mùi chua lòm."
"Tần Kiết, rốt cuộc anh đứng về phía nào hả? Anh không giúp em thì thôi, lại còn có tâm trạng đùa em nữa, quả nhiên anh không yêu em mà, quả nhiên anh chỉ thèm khát cơ thể em..." Trần Ân Tứ vẫn chưa nói hết nửa câu sau thì đột nhiên đẩy mạnh Tần Kiết ra.
Tần Kiết chưa kịp đứng vững thì nghe thấy một tiếng "cộp" vang lên, một bóng người bị Trần Ân Tứ đè lên xe.
Không chờ bóng hình đó giãy giụa, Trần Ân Tứ liền cướp con dao găm trong tay cô ta trước, rồi giật tóc cô ta, áp chặt nửa khuôn mặt cô ta vào thân xe, dùng con dao găm vỗ nhẹ vào gò má cô ta: "Mẹ kiếp, cô nổi điên cái quái gì vậy? Dám làm bị thương người của bà ngay trước mặt bà à?"
Nhờ ánh đèn bên đường, Tần Kiết nhìn thấy vết máu loang loáng trên con dao đó. Anh bặm môi, đầu óc trống rỗng mấy giây mới di chuyển ánh mắt lên vai Trần Ân Tứ.
Trên vai trái của Trần Ân Tứ có một vết thương rất dài, máu chảy ào ạt, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc.
Dường như Trần Ân Tứ không hề cảm thấy đau, tay trái túm chặt mái tóc của cô ta, vì tức giận nên cô dùng sức đến nỗi khớp xương hiện lên rõ ràng.
"Chuyện lần trước chưa kéo anh ấy xuống bùn được, nên cô vẫn chưa vui đúng không?"
Từ sau chuyện của Đường An Dật lần trước, đã rất lâu rồi Trần Ân Tứ chưa nổi giận. Bây giờ cô giận đến nỗi người run lên, nếu không phải cô kịp thời nhìn thấy Dương Linh, mũi dao này của cô ta chắc chắn sẽ đâm vào tay phải của Tần Kiết, e rằng cánh tay của anh sẽ tàn phế mất.
Đối với Tần Kiết quanh năm suốt tháng phải dùng bàn phím, cánh tay đó của anh vô cùng quan trọng.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trần Ân Tứ càng nghĩ càng thấy tức giận, cô sợ mình đánh mất lý trí chém một nhát lên khuôn mặt của Dương Linh, liền đè nén lồng ngực của mình, ném mạnh con dao xuống đất: "Vậy tôi thông báo cho cô một chuyện không vui hơn nữa, ở cổng có camera, cố ý cầm dao đả thương người khác, tự tiện xông vào nhà dân, cô chờ cảnh sát đến mời đi uống trà đá đi."
Tần Kiết hoàn hồn, cầm điện thoại gọi cho bảo vệ của khu nhà. Không bao lâu sau, cảnh sát cũng đến
Phòng bảo vệ có sẵn video camera, cảnh sát tìm hiểu sơ qua tình huống, chia thành hai nhóm, một nhóm dẫn Dương Linh đi, một nhóm đến phòng bảo vệ lấy chứng cứ.
Chờ mọi người đi hết, Tần Kiết thẳng thừng bế Trần Ân Tứ lên nhét cô vào trong xe, không nói không rằng đóng cửa xe lại, chiếc xe lao với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tần Kiết không nói nửa câu, Trần Ân Tứ lén nhìn trộm anh hai lần, không cần nhìn rõ nét mặt anh, cô cũng nhận ra anh không vui.