Chương 340 EM MUỐN ÔM ANH
Trần Ân Tứ thoáng sửng sốt, chợt nhớ ra di động của mình và Tần Kiết giống nhau, lúc ra khỏi nhà Mạc Lam cô không để ý đã lấy nhầm.
Nhưng dòng thời gian của Tần Kiết từ bao giờ lại có nhiều bài viết thế này.
Trần Ân Tứ nhìn kỹ mới phát hiện, toàn bộ đều ở chế độ chỉ bản thân đọc được.
"Muốn dạy dỗ bạn gái bé nhỏ một trận ra trò, nghịch ngợm quá."
"Yêu nhau không? Dạng lên hot-search ấy."
"Đau lòng."
"Bản Lam Căn: Mau đến vô lại với anh đi."
"Muốn bị đập."
"Cuối cùng mình cũng có thể đi tìm cô ấy rồi."
"Trần Hề, sinh nhật vui vẻ."
"Muốn hát cho em nghe một bài, bài hát mang tên ‘Thật ra’."
"Trần Hề, năm mới vui vẻ."
"Thích nhất là câu đã lâu không gặp, muốn nói cho em nghe."
"Murakami Haruki nói, nếu không ngừng muốn gặp một người, chắc chắn sớm muộn cũng gặp được. Anh muốn gặp em."
"Lại mơ thấy em rồi."
"Em dám quay về, anh sẽ dám quỳ xuống nhận lỗi với em."
"Mẹ kiếp, em có dám quay về không?"
"Em phải cần anh."
"Anh đánh rơi trái tim mình ở chỗ em rồi, em không thể không cần anh được."
"Kể em nghe một chuyện cười, anh nghe thấy tiếng em gọi anh rồi."
"Anh hận em."
"Rốt cuộc em đang ở đâu?"
"Trần Hề, em nợ anh một tương lai."
"Anh hối hận rồi."
"Ông đây đi yêu người khác thật đấy, em đừng hối hận."
"Em đi rồi thì đừng quay về, ông đi yêu người khác đây."
Trần Ân Tứ xem từ trên xuống, ngược chiều thời gian.
Xem đến dòng cuối, cổ họng cô như bị một bàn tay bóp chặt, khiến cô rất khó chịu.
Gió đêm dìu dịu, Trần Ân Tứ bị gió thổi, mắt hơi cay.
Cô quay về, vừa ngồi xuống sofa, Tần Kiết đã từ phòng sách đi ra.
Tần Kiết nhìn ba người đang đánh bài ở bên kia, đi một vòng không tìm thấy Mạc Lam, bèn đến trước mặt Trần Ân Tứ: "Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Trần Ân Tứ "hả", đặt di động của mình xuống, ngước lên cười: "Đâu có, mới ngồi một chút thôi."
"Chán à?"
Trần Ân Tứ lắc đầu, dùng hai ngón tay trắng ngần của mình móc lấy một ngón tay của Tần Kiết.
Sao đột nhiên bạn gái bé nhỏ lại ngoan thế này?
Tần Kiết nhớ lại cảnh cô ra vẻ ngoan ngoãn tối qua, mí mắt chợt co giật, đầu đau âm ỉ: "Nói đi, em lại muốn giở trò gì?"
Trần Ân Tứ lắc đầu: "Không có."
Chỉ hai chữ đơn giản, Tần Kiết nhận ra ngay bạn gái nhà mình có điều khác thường.
Theo tính cách của cô, anh mà nói thế kia, nhẹ thì mắng cho anh một trận, nặng thì bẻ gãy ngón tay anh rồi mắng cho anh một trận.
Thế mà cô chẳng làm gì cả, chỉ nói không có.
Anh mới đi kiểm tra bài cho Tái Tái một lúc, sao cô lại không vui rồi?
Đang ở nhà người khác, trong nhà đông người, hỏi cũng không hỏi ra được gì.
Tần Kiết trở tay kéo Trần Ân Tứ dậy: "Đi, về nhà thôi."
Ra khỏi nhà Mạc Lam, cả chặng đường Trần Ân Tứ đều giữ chặt ngón tay của anh không buông ra.
Đến khi lên xe, Trần Ân Tứ mới bỏ tay ra, khi Tần Kiết chồm người qua thắt dây an toàn giúp cô, cô nói: "Em muốn nghe nhạc."
Tần Kiết mở ứng dụng nghe nhạc trên di động lên, "Em nói đi."
"Thật ra."
Tần Kiết liếc nhìn cô.
"Không được sao?"
"Được." Tần Kiết tìm được bài hát kia rồi phát lên.
"Em muốn để chế độ phát một bài."
Tần Kiết làm theo.
Trên đường về nhà, hai người đều không nói gì.
Bài hát kia phát đi phát lại mãi.
"Thật ra anh chẳng có ai đế nói."
"Thật ra thiếu em anh không thể sống."
"Thật ra tình yêu anh dành cho em nhiều hơn em nghĩ."
"Thật ra tình yêu anh dành cho em nhiều hơn em nghĩ."
Xe đi vào biệt thự Ngô Đồng, khi xe dừng hẳn, Tần Kiết ngồi thêm một lúc, đến khi bài hát không biết đã phát đến lần thứ bao nhiêu kết thúc anh mới mở cửa xe: "Đi thôi."
Trần Ân Tứ vẫn không lên tiếng, cô đi theo Tần Kiết vào thang máy, nhìn Tần Kiết nhập mật mã nhà mình.
Thay dép lê vào, Tần Kiết rót một cốc nước cho Trần Ân Tứ, đặt xuống trước mặt cô: "Bây giờ có thể nói cho anh biết có chuyện gì rồi chứ?"
Trần Ân Tứ biết Tần Kiết dẫn cô về là vì nhìn ra được sự khác thường của cô. Cô cũng biết về đến nhà rồi anh nhất định sẽ hỏi.
Trên đường về, cô từng nghĩ phải nói sao với Tần Kiết, nhưng đến lúc này, cô chỉ muốn nói một câu: "Tần Kiết, em cảm thấy mình chưa đủ tốt với anh."
Câu nói chọc cho Tần Kiết phải bật cười: "Thế nào? Giấu anh nuôi người khác ở bên ngoài rồi à?"
Đọc truyện tại truyendkm.com
Trần Ân Tứ bĩu môi.
"Được rồi, đừng bĩu môi nữa, có chuyện gì chúng ta cứ nói thẳng ra, được không?"
"Được." Trần Ân Tứ im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Di động của anh đâu?"
Tần Kiết lấy di động ra đưa cho cô.
Trần Ân Tứ không nhận lấy, mà cầm tay anh quét trước mặt mình, màn hình tự động mở khóa.
Trần Ân Tứ ngước lên nhìn Tần Kiết: "Anh cài đặt lúc nào vậy?"
"Đêm ở Thượng Hải à?"
Tần Kiết: "Đúng vậy."
"Tại sao?"
Tần Kiết nhìn vẻ mặt nghiêm túc gặng hỏi của bạn gái mình, khẽ bật cười: "Để cho em giám sát."
Trần Ân Tứ nhớ đến lúc trước ở khu chung cư Hoa Viên, lần Lâm Nhiễm đến tìm anh, cô tìm đủ mọi lí do gõ cửa tìm anh mượn đồ.
Về sau anh nhận ra chiêu trò của cô, cô bèn trốn trong phòng không dám ra ngoài nữa.
Sau đó anh gửi yêu cầu video call cho cô, sau khi cô đồng ý, màn hình lại nhảy ra dòng tin nhắn của anh: Cho em giám sát.
Anh luôn dùng cách riêng của mình để tạo cảm giác an toàn cho cô.
Nhận ra điều này khiến Trần Ân Tứ càng cảm thấy bản thân chưa đủ tốt với Tần Kiết.
Năm xưa nếu cô tự tin hơn, nếu cô không bỏ đi vội càng như thế, nếu cô chừa lại đường lui, không bẻ gãy thẻ sim một cách dứt khoát, có phải anh sẽ không cần chịu nhiều đau khổ như thế không?
Nếu không phải anh liều mạng đuổi theo cô, có thể anh và cô sẽ không có ngày hôm nay.
Trần Ân Tứ càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng đau lòng, cô nhớ đến cảm xúc của mình khi bay suốt đêm từ Milan quay về, nhìn anh ở trong bệnh viện bệnh rộn trong khi đang bị cư dân mạng mắng chửi không ngừng.
Cô cắn khóe môi, đứng dậy dang tay về phía Tần Kiết: "Tần Kiết, em muốn ôm anh."
Một câu nói làm cho tim Tần Kiết tan chảy.
Đêm nay bạn gái bé nhỏ ngoan ngoãn quá, ngoan đến mức khiến anh hơi đau lòng.
Anh tiến về trước một bước, để cho cô vòng tay qua eo mình.
Cô vùi mặt vào ngực anh, sau khi bình tĩnh lại mới rầu rĩ nói: "Tần Kiết, lúc nãy em cầm nhầm di động, em đọc được dòng thời gian của anh rồi."
Thảo nào cô lại đột nhiên nói muốn nghe "Thật ra".
Thảo nào cô lại trở nên kì lạ.
Những gì viết trên dòng thời gian là anh viết cho bản thân xem, không ngờ lại có một ngày bị cô đọc được, Tần Kiết bỗng chốc trở nên im lặng.
Trần Ân Tứ biết Tần Kiết không nói cho mình biết chuyện xảy ra trong những năm đó là vì không muốn để mình áy náy, nên cô không nhắc đến chuyện Mạc Lam tìm mình nói chuyện, chỉ lặng lẽ siết chặt cánh tay đang ôm eo anh: "Tần Kiết, anh yên tâm, sau này em sẽ đối xử tốt với anh."
Bạn gái nói một cách trịnh trọng như vậy khiến Tần Kiết bật cười: "Em định tốt với anh như thế nào?"
Trần Ân Tứ không trả lời.
Cô ôm thêm một lúc rồi ngước lên nhìn anh, cô còn chưa nói gì, vành tai đã từ từ đỏ lên.
Cô nhìn anh hồi lâu, đến khi mặt đỏ lửng mới chớp mắt, "Anh trai, chọn ngày không bằng gặp ngày, em thấy tối nay chính là ngày hoàng đạo."
Tần Kiết hơi ngơ ngác, nhất thời không hiểu cô có ý gì, chỉ "Hử" một tiếng rất khẽ.
Tai cô càng đỏ hơn, cổ cũng hồng hồng, cô nhón chân, kề sát tai anh: "Vậy, anh trai muốn ngủ không?"