Chương 330 ĐỂ EM SỜ CHO ĐỦ
Trần Ân Tứ lặng lẽ nuốt khan, thản nhiên nói: "Chắc là gần quê bồn chồn?"
Tần Kiết đến trước mặt nhìn cô: "Gần quê bồn chồn cái gì?"
Trần Ân Tứ "hả", nhận ra mình buột miệng nói ra một câu đầy hàm súc, vội lắc đầu, "Không có gì."
Cô cũng thật là, sao nghĩ cái gì cũng nói ra ngoài miệng thế này.
May mà cô diễn đạt khá uyển chuyển, không nói thẳng ra với anh rằng, nghĩ đến việc ngủ với anh nên hơi căng thẳng.
Trần Ân Tứ bị anh nhìn như vậy thì hơi chột dạ, sợ bị nhìn thấu tâm tư, vội né tránh, ú ớ nói: "Đột nhiên em muốn thể hiện kiến thức văn hóa thôi."
Tần Kiết cười khẩy, gần quê bồn chồn, bốn chữ này mà cũng đáng để em thể hiện à: "Sao em không làm một bài thơ đi?"
"Kệ em." Trần Ân Tứ không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này với anh nữa, hung hăng mắng anh một câu rồi đi vào phòng.
Tần Kiết kéo tay cô lại, ôm người vào lòng, cúi đầu dán bên tai cô hỏi: "Em thể hiện kiến thức văn hóa sao tai lại đỏ?"
Trần Ân Tứ cứng miệng: "Đâu, đâu có?"
Tần Kiết ngậm dái tai cô, giọng khẽ khàng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Thành thật nói cho anh trai biết, có phải đang nghĩ về chuyện tốt gì đó trong đầu không?"
Trần Ân Tứ: "Chuyện tốt gì?"
Tần Kiết để lại một dấu răng trên dái tai trắng trẻo mềm mại của cô: "Tỷ như muốn ngủ với anh trai."
Tay Trần Ân Tứ run lên, chột dạ thật rồi.
Sao anh có thể đoán được suy nghĩ của cô chỉ qua bốn chữ gần quê bồn chồn kia chứ?
Lại còn chuyện tốt… xem anh đắc ý kìa.
Trần Ân Tứ hít thật sâu: "Anh thôi đi, ai muốn ngủ với anh chứ."
"Còn nữa, buông em ra, áo khoác này của em đắt lắm đấy, lại còn không giặt được, em phải treo nó lên."
Tần Kiết phì cười, hôn phớt lên môi cô vài cái rồi buông cô ra.
Trần Ân Tứ cởϊ áσ khoác, mở tủ quần áo lấy móc áo ra.
Móc áo làm bằng vải, hơi mềm, không giữ được áo, vừa treo lên đã rơi xuống đất. Túi áo không sâu, hộp nhỏ bên trong cũng theo đó mà rơi xuống sàn, phát ra tiếng vang giòn giã.
Trần Ân Tứ cúi xuống nhặt áo lên, thấy chiếc hộp sắc màu sặc sỡ rơi cạnh chân Tần Kiết, cảm thấy máu trong người mình đều đông lại.
Cô giữ nguyên tư thế khom người một lúc lâu, thấy Tần Kiết nhặt chiếc hộp kia lên mới cầm áo khoác đứng thẳng dậy.
Tần Kiết quan sát chiếc hộp rồi chậc lưỡi.
Trần Ân Tứ thấy mặt mình nóng hôi hổi, siết chặt áo khoác, gồng mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mặt lạnh tanh nói với Tần Kiết: "Anh có thể trả lại cho em không? Lát em còn định lấy để thổi bong bóng chơi nữa."
"…"
Tần Kiết im lặng hồi lâu, đi đến trước mặt cô, đặt chiếc hộp lên trên áo khoác cô đang ôm trong lòng: "Trước khi thổi nhớ phải rửa qua bằng nước, bằng không miệng em sẽ toàn là dầu."
"…"
Trần Ân Tứ chỉ muốn dùng áo khoác trong tay mình đập đầu Tần Kiết.
Nhìn dáng vẻ nổi điên không thốt nên lời của cô nhóc, Tần Kiết nhếch môi, cúi xuống bên tai cô hỏi nhỏ: "Bạn gái bé nhỏ, em chắc chắn không phải mình đem đến cho anh trai đấy chứ?"
Trần Ân Tử đỏ mặt, ngoảnh đi né tránh: "Anh im đi."
"Cả nhãn hiệu anh trai từng dùng cũng nhớ."
"…"
"Kích thước cũng đúng…"
"…"
Trần Ân Tứ ném áo khoác lên sofa bên cạnh, nhe răng múa vuốt lao về phía Tần Kiết.
Tần Kiết cười khẽ, bắt gọn hai cổ tay trắng trẻo mảnh mai của cô, trước khi cô tức tối nâng chân đá, anh đã ôm eo cô, ngả người kéo cô nằm xuống giường, cô chưa kịp phản ứng lại anh đã trở mình nằm đè lên cô, khóa kín môi cô.
Anh ngậm môi cô dịu dàng liếʍ ɭáρ, cô phản kháng không bao lâu đã dần dần xuôi theo, anh từ từ buông lỏng cổ tay cô, lòng bàn tay men theo cánh tay đi đến bên tai, nhẹ nhàng quấn quýt hôn một lúc lâu mới dời môi xuống cổ cô: "Tưởng hôm nay anh gọi em qua vì muốn ngủ với em à?"
Trần Ân Tứ nghĩ đến hộp nhỏ kia, thẹn thùng vùi mặt lên vai anh.
Tần Kiết hôn lên tóc cô: "Cũng muốn lắm."
"Nhưng không phải ngày mai em phải đi Quảng Châu sao? Còn phải dậy sớm, nếu ngủ rồi, em nhỏ nhắn thế kia, còn đi nổi không?"
Muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì thôi, anh nói mấy lời này để làm gì?
Mặt Trần Ân Tứ nóng bừng chỉ muốn tìm khe nứt chui vào.
"Với lại, trong mắt em anh cầm thú đến thế à?"
Tần Kiết ngồi dậy, kéo bạn gái bé nhỏ ra khỏi lòng mình, nhìn thẳng vào mắt cô, hờ hững nói: "Người có thể lên giường của anh trai, cũng là người trong lòng của anh trai, trong tương lai sẽ người anh trai sẽ nuôi trong nhà."
"Dù trong đầu anh trai toàn nghĩ về chuyện cầm thú, cũng không trở thành cầm thú với cô gái nhỏ nhà anh."
Lời Tần Kiết nói rất loằng ngoằng, như đang đọc vè vậy.
Trần Ân Tứ mơ màng một lúc mới hiểu được ý của anh, hóa ra không cần cô dỗ dành, bạn trai nhà cô cũng thông cảm cho cô rồi.
"Tần Kiết, ý anh là, anh gọi em qua đây chỉ để đắp chăn trò chuyện với em đấy à?"
Khi nói ra câu này, Trần Ân Tứ không tin tưởng chút nào.
"Ừ, muốn trò chuyện với em, nhưng không phải chỉ trò chuyện…" Môi anh lại phủ lên môi cô, so với nụ hôn dịu dàng và nâng niu khi nãy, nụ hôn lần này của Tần Kiết táo bạo hơn nhiều.
…
Tay anh cũng không an phận, ngón tay mang theo dòng điện luồng vào trong quần áo cô.
…
Nụ hôn càng lúc càng sâu, khi lưỡi cô tê rần, sắp ngạt thở đến nơi, anh nắm tay cô di chuyển xuống dưới…
…
Trần Ân Tứ mơ màng nghe thấy tiếng vang rất giòn giã, khi cô nhận ra đó là tiếng cởi thắt lưng, cô thấy lòng bàn tay mình nóng hổi.
Cô sững sờ, đầu óc váng vất trong giây lát, đến khi thứ trong lòng bàn tay khẽ động đậy, cô mới sực tỉnh thầm chửi thề.
Mẹ kiếp. Không ngờ anh lại nhân lúc cô bị hôn đến choáng váng đem tay cô đặt lên chỗ kia của anh…
Cô muốn thu tay về nhưng bị anh đè lại: "Em trốn tránh cái gì, lúc ăn cơm chẳng phải em sờ hăng lắm à?"
Con mẹ nó… Trần Ân Tứ nổi quạu muốn đá Tần Kiết xuống giường.
"Ngoan, lần này không cản em, để em sờ cho đủ."
Cô liều mạng rút tay về phía sau, nhưng thứ đó vẫn nhét được vào lòng bàn tay, đầy ắp.
…
Chuyện gì thế này!
Trần Ân Tứ cảm thấy tay mình sắp gãy đến nơi rồi.
"Tần Kiết, không phải anh đã nói sẽ không làm cầm thú sao? Anh…"
Trần Ân Tứ còn chưa ấm ức xong, Tần Kiết đã kề sát tai cô: "Quên mất một chuyện quan trọng, bạn gái bé nhỏ nhà anh thích tiếng thở hổn hển." Nói đoạn, anh thở thật.
Người cô căng cứng, bàn tay mất kiểm soát tăng lên lực, sau đó cô cảm nhận được tay mình ươn ướt.
…
Trần Ân Tứ nhìn quần áo Tần Kiết xộc xệch, lộ cả mảng lớn da thịt ra ngoài, rồi nhìn lại bản thân quần áo tuy hơi xộc xệch như vẫn còn mặc đàng hoàng trên người.
Không biết sao càng nhìn càng thấy xấu hổ, cô cầm lòng không được mà vùi mặt vào gối.
Nhưng ngay sau đó, cô đã bị Tần Kiết kéo vào lòng, bế xuống giường.
Trần Ân Tứ giật mình: "Anh làm gì đó?"
"Đưa em đi rửa tay, lẽ nào em định cầm nó ngủ suốt đêm?"