Chương 314 HÔN CHƯA ĐÃ
Nhớ em!
Nhớ em!
Trần Ân Tứ nhìn hai chữ nọ trên màn hình, trước mắt chợt hiện ra cảnh tượng vừa nãy trong nhà vệ sinh, Tần Kiết hôn cô đến mức cô không chịu nổi phải quay mặt đi, tránh môi anh.
Anh không giống như lúc trước, mỗi lần cô né tránh, anh sẽ kéo cô lại, thuận thế hôn lên cần cổ cô.
Anh hôn rất nhẹ, còn cảm giác được đầu lưỡi anh liếm nhẹ da cô.
Cảm giác ấy còn giày vò người ta hơn cả hôn lên môi.
Trong hơi thở run rẩy của cô, giọng anh khàn khàn, "Anh nhớ em lắm."
Ngón tay cô cấu nhẹ vào cổ anh, suýt nữa chết chìm trong giọng anh.
Mặt Trần Ân Tứ bất giác nóng bừng, tim cũng đập nhanh hẳn lên.
Cô điên à? Đang ngồi trên máy bay tự dưng lại nghĩ tới mấy chuyện lung tung ấy.
Trần Ân Tứ thận trọng thở hắt ra, để mặt bớt nóng mới nhìn lại di động.
Trên màn hình đã nhảy ra thêm hai tin nhắn.
Tần Kiết: "Muốn hôn em."
Tần Kiết: "Hôn chưa đã."
Má lại nóng bừng, Trần Ân Tứ tức tối ấn nút khóa màn hình, ném di động sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Di động bên cạnh lại rung lên mấy lần nữa, mãi tới khi máy bay sắp cất cánh, Trần Ân Tứ mới cầm lên lại.
Tần Kiết: "Đến nơi nhớ gọi điện cho anh."
Có lẽ anh đang lái xe nên những tin nhắn sau đều là tin nhắn thoại.
Tần Kiết: "Tranh thủ lúc em bay anh ngủ bù vậy."
Tần Kiết: "Nếu có em ngủ cùng có phải hay không."
Tần Kiết: "Nếu ngồi trên máy bay một mình chán quá, em có thể tưởng tượng xem khi nào thì ngủ với anh?"
"..."
Trần Ân Tứ nghiến răng nghiến lợi gõ phím: "Anh nói nhăng cuội gì thế!"
"Ai thèm ngủ với anh!"
"Cả ngày đầu óc anh chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ấy thôi à!"
"Rảnh thế thì mau nghĩ cách làm sao xử lý mớ hỗn độn của anh trên Weibo đi."
Cô tiếp viên hàng không thấy Trần Ân Tứ vẫn đang hí hoáy với điện thoại bèn nhẹ nhàng nhắc cô nên tắt máy.
Trần Ân Tứ đáp "tôi tắt ngay đây" rồi vì không kịp gõ phím, cô đành ấn nút gửi tin nhắn thoại, lại nhanh chóng gửi đi một tin.
...
Tần Kiết đang lái xe, thấy cô bạn gái bé bỏng dồn dập gửi đến một loạt tin nhắn thoại thì cười khẽ.
Anh cầm di động chuẩn bị nhắn lại thì di động lại đổ chuông.
Lần này bạn gái bé bỏng gửi cho anh thêm một tin nhắn thoại, "Em sắp bay rồi, anh để ý xử lý chuyện trên Weibo đi, nếu không xử lý được thì về nhà tìm bạn gái anh nhé."
Bên cạnh cô có người, có lẽ không muốn bị nghe thấy nên cô nói rất khẽ. Không còn vẻ hùng hổ, giọng cô vừa mềm vừa nhẹ, mỗi chữ như một chiếc lông chim làm tim anh ngứa ngáy.
Tần Kiết im lặng giây lát rồi lại ấn vào nút tin nhắn thoại.
Nghe không phải ba thì cũng bốn lần, Tần Kiết lại càng trầm lặng.
Một lúc lâu sau anh mới bật cười khe khẽ.
Vừa rồi chỉ nói chơi, vậy mà giờ... thật sự muốn ngủ cùng bạn gái.
...
Tần Kiết quay về khách sạn, quẹt thở mở cửa phòng, giơ tay tháo cà vạt, cởi bung ba nút áo, đang vén vạt áo định cởϊ áσ qua đầu thì trông thấy một người ngồi trên sofa.
Anh lập tức kéo áo xuống, che kín mảng lưng vừa lộ ra, "Sao cô lại đến đây?"
"Cháu vào nhà một lúc rồi sao cô chẳng nói gì cả?"
Tần Nam dựa vào sofa cười nhạt, "Che cái gì mà che, hồi nhỏ tắm cho cháu cô đã thấy hết rồi."
"Đâu có giống nhau?" Tần Kiết cài lại từng nút áo, "Bấy giờ cùng lắm chỉ là một cục thịt thôi."
Nhìn động tác cài khuy của anh, Tần Nam ngứa cả mắt bèn cầm gối phang anh, "Yên tâm, trong mắt cô, lúc nào cháu cũng là một cục thịt thôi."
"..."
Tần Kiết đỡ lấy cái gối, nhếch môi không đáp.
Tần Nam: "Vừa nãy thấy đồ lót bẩn chưa giặt của cháu trong buồng tắm, cô tiện tay giặt hộ rồi."
"..."
Tần Kiết: "Cháu tự giặt được mà, cô tôn trọng sự riêng tư của cháu được không?"
Tần Nam cười khanh khách, "Riêng tư ấy à? Hồi bé cô thay tã cho cháu, sao cháu không bảo cô tôn trọng sự riêng tư của cháu."
Tần Kiết: "Cô chẳng đã nói đấy thôi, ấy là hồi bé."
Tần Nam: "Giờ cô thấy cháu vẫn chưa lớn đâu, huống hồ cháu tắm xong không tiện tay giặt ngay đi, để đó sẽ sản sinh ra vi trùng biết không hả, cô còn tiệt trùng cho cháu hai lần đấy..."
Tần Kiết nhủ bụng, có điên mới đi bàn cãi với cô về chuyện mình lớn hay chưa.
Giờ thì hay rồi, không chỉ giặt đồ lót, ngay quá trình giặt cũng có nữa.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Tần Kiết ngậm miệng nghe Tần Nam mắng mỏ một hồi rồi hỏi, "Cô đến có việc gì ạ?"
Mắng đã rồi, nghe Tần Kiết hỏi, Tần Nam mới quay về chủ đề chính, "Việc của Dương Linh cô đã nắm trong tay rồi."
Tần Nam cầm di động bên cạnh lên, mở hai video, đặt xuống trước mặt Tần Kiết: "Video quay cảnh cháu ở Vô Tích đều ở đây cả, còn cả đoạn ghi âm Dương Linh từng tìm đến bà giúp việc cũ nhà cháu hỏi mật mã mở cửa nhà cháu nữa."
"Nhưng cháu biết đấy, nếu chỉ đăng tải những thứ này trên mạng, dựa trên tình hình bây giờ, rất nhiều người sẽ nói đó là chứng cứ giả. Đó gọi là tiên hạ thủ vi cường, con người ta sẽ tin vào những việc mà mình đã tin rồi, thật ra cách xử lý hay nhất là để cô bạn gái cũ của cháu ra mặt."
"Nếu cháu không chịu cô đành tìm cách khác vậy, cô đã nói chuyện với người ở đoàn làm phim "Sinh mệnh" rồi, nói rằng hôm ấy cháu tới Vô Tích là họ mời tới nhờ cho ý kiến chuyên môn khi quay phim về trị liệu bằng robot, tới lúc đó người của đoàn làm phim sẽ thanh minh giúp cháu..."
Ngừng giây lát, Tần Nam chợt hỏi, "Cháu thân với Trần Vinh lắm à?"
"Đó là em gái của Trần Hề, cháu không quen lắm." Tần Kiết dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn sang Tần Nam, "Sao lại liên quan tới cô ta?"
"Cô cũng đang định hỏi cháu đây, sao lại liên quan tới cô ta? Cô ta là em gái bạn gái cũ của cháu nhưng cô nghe nói quan hệ giữa hai chị em họ khá nhạt nhẽo, cô ta không lý nào lại giúp cháu vì nể mặt chị gái được." Như nghĩ ra chuyện gì đó, Tần Nam ngờ vực nhìn Tần Kiết, "Liệu có phải cô ta thích cháu không?"
"Phen này gay rồi, có phải bạn gái cũ của cháu và em gái cùng cha khác mẹ sắp trở mặt thành thù vì cháu không?"
Cái gì đây?
Tần Kiết phì cười, "Cô đúng là dân làm phim, suy nghĩ cẩu huyết quá thể."
Tần Nam lườm Tần Kiết, "Cô đang nói chuyện đàng hoàng với cháu đấy, nghiêm túc tý đi."
Tần Kiết ngả người vào sofa, nghiêm túc hếch cằm, "Vậy cô nói thật xem Trần Vinh giúp cháu cái gì đã."