Chương 312 CÔ BẠN GÁI BÉ BỎNG
Dường như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tim Tần Kiết, đau tới mức đầu anh bất giác trống rỗng.
Anh chưa xin lỗi, em làm sao tha lỗi cho anh được.
Có phải bấy nhiêu năm nay cô vẫn luôn đợi lời xin lỗi của anh, đợi anh nói chúng mình đừng chia tay nữa được không?
Tần Kiết mấp máy môi mấy lần, lần nào cũng nghẹn lại, hồi lâu anh mới thốt được nên lời, vừa run vừa khàn, "Anh xin lỗi."
Trần Ân Tứ ngượng không nói ra nổi chữ "được", nên mới vòng vèo viện cớ như vậy.
Cô vốn không để tâm chuyện xin lỗi cho lắm, nhưng nghe Tần Kiết xin lỗi, mũi cô bất giác cay cay.
Chẳng phải chỉ là xin lỗi thôi sao?
Vừa rồi anh bày tỏ dài như vậy, cô cũng đâu xúc động đến thế.
Trần Ân Tứ lờ mờ cảm giác bấy nhiêu năm qua mình không bắt đầu một cuộc sống mới, không chịu chấp nhận một câu chuyện mới, hình như là vì đợi ba tiếng này.
Đợi ba tiếng này của anh.
Trần Ân Tứ hít một hơi, không giấu nổi giọng nghẹn ngào, "Còn nữa, chưa được em cho phép mà lúc trước anh đã lấy em ra để tung tin đồn rằng chúng ta hình như sắp tái hợp, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của em, anh cũng phải xin lỗi em."
Tần Kiết vừa qua cơn xúc động, giơ ngón tay lên lau nước mắt trên khóe mắt Trần Ân Tứ, "Xin lỗi."
Trần Ân Tứ không muốn thừa nhận rằng mình khóc, ưỡn ngực cười nhạt đáp, "Đây là em... là lần đầu em vào nhà vệ sinh nam đấy, anh cũng phải xin lỗi em."
Tần Kiết cười khẽ, giọng dịu đến không thể dịu hơn, "Anh xin lỗi."
Có lẽ thấy anh ngoan quá nên gương mặt cố đanh lại của Trần Ân Tứ cũng dịu hẳn xuống, cô ngừng giây lát rồi lại mở miệng: "..."
Chẳng đợi cô lên tiếng, Tần Kiết đã tranh nói trước: "Anh xin lỗi."
Trần Ân Tứ: "..."
Trần Ân Tứ mấp máy môi lần nữa.
"Anh xin lỗi."
"..."
"Anh xin lỗi."
"..."
"Anh xin lỗi."
Trần Ân Tứ không nhịn được mà phì cười.
Thấy cô cười, Tần Kiết cũng cười theo, nắm chặt tay cô, "Giờ anh đổi cách xưng hô được chưa?"
Trần Ân Tứ hiểu ý Tần Kiết muốn nói gì, bèn giằng ra khỏi tay anh, "Không được."
Tần Kiết lại nắm lấy tay cô, "Bạn gái bé bỏng ơi?"
Giọng điệu đã lâu không nghe, cách xưng hô đã lâu không nghe khiến tim Trần Ân Tứ đập mạnh, muốn giãy ra khỏi tay anh lần nữa nhưng đã chẳng còn sức.
Cô ngẩng cao đầu, ngạo nghễ ngoảnh đi, cố nói cứng, "Thiếu một chữ rồi, là bạn gái cũ bé bỏng."
Tần Kiết: "Không thiếu."
Trần Ân Tứ: "Thiếu rồi."
Tần Kiết: "Bạn gái bé bỏng ơi."
Trần Ân Tứ vẫn cố cứng, "Bé bỏng cái búa ấy."
Tần Kiết: "Bạn gái vậy."
Trần Ân Tứ nghẹn họng trừng mắt nhìn Tần Kiết.
Tần Kiết chớp mắt nhìn cô, ánh đèn trong nhà vệ sinh hắt lên mặt anh, tạo thành bóng đen lờ mờ dưới mắt, dẫu anh đang nhịn cười mà trông cũng đầy vẻ chiều chuộng dịu dàng.
Trần Ân Tứ cố diễn cho ra ánh mắt hung tợn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã xẹp lép.
Tần Kiết chăm chú nhìn cô, thấy ánh mắt cô nhóc dần trở nên bối rối thì không kìm nổi, ý cười lan ra từ đáy mắt, "Em chọn đi, bạn gái bé bỏng hay là bạn gái."
Cô không nói gì.
Giọng anh rất khẽ, khiến người ta nghe mà tim đập thình thịch, "Vậy anh chọn cho em nhé."
Cô vẫn không nói gì nhưng vành tai đã đỏ đến nhỏ ra máu.
Anh xòe tay đan vào tay cô, thấy cô không giãy ra bèn siết chặt lấy tay cô, mười ngón đan nhau rồi nghiêng đầu ghé sát tai cô, gọi khẽ, như đang thủ thỉ, "Bạn gái bé bỏng."
Trần Ân Tứ mặt đỏ tim đập, hơi thở rối loạn, cô nhìn quanh quất, một lúc lâu sau mới ừm một tiếng rất khẽ.
Tần Kiết cười thành tiếng, ôm Trần Ân Tứ vào lòng.
Bàn tay nắm tay cô vẫn giữ chặt không buông.
Trần Ân Tứ cảm giác được anh siết rất chặt, đến nỗi ngón tay cô hơi đau, nhưng cô lại thấy thích.
Cô bất giác giơ tay kia lên vòng quanh lưng anh.
Thấy vậy, cổ họng anh bật ra tiếng cười khe khẽ.
Trần Ân Tứ nóng bừng mặt, không kìm được cấu mạnh vào eo anh, rồi lại túm chặt lấy vạt áo anh.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu, Trần Ân Tứ mới chọc vào thắt lưng Tần Kiết, "Câu kia của anh, nửa câu trước thì được, nửa câu sau thì không."
Tần Kiết ngớ ra, "Câu nào?"
"Anh bảo là câu nào?" Thấy Tần Kiết còn không kịp phản ứng, Trần Ân Tứ làu bàu, "Lời mình nói ra mà còn không nhớ à?"
Tần Kiết: "Bạn gái bé bỏng à, từ khi anh bước vào nhà vệ sinh này nói không đến một trăm câu thì cũng gần một trăm câu rồi."
Trần Ân Tứ à một tiếng, không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Mấy giây sau, cô lại véo vào eo anh nói, "Chính là câu đó, hẹn hò không ấy? Việc lên hot-search...."
Tần Kiết à một tiếng, rồi lại hở một tiếng, "Ý em là, chúng mình phải hẹn hò bí mật à?"
Trần Ân Tứ đợi mãi mới được câu này, không hề nể nang mà véo Tần Kiết một cái, "Đúng, anh không xứng được công khai."
"Nhìn em giẫm anh vui vẻ như thế cơ mà."
Trần Ân Tứ miễn cưỡng đáp, "Cũng được."
Tần Kiết cười, "Giẫm thêm hai cái nhé?"
Trần Ân Tứ ra vẻ rộng lượng, "Thôi đi, giữ thể diện cho anh một chút."
"Cảm ơn bạn gái bé bỏng."
Trần Ân Tứ cười, cắn vào vai Tần Kiết rồi gỡ tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói, "Em nói nghiêm túc đấy, giờ vẫn chưa thể công khai được, em phải bàn với Lục Tinh đã, huống hồ đâu phải anh không biết, lúc trước chúng mình ầm ĩ trên mạng như vậy, Weibo mắng mỏ em vẫn còn đấy, thỉnh thoảng lại bị người ta chụp ảnh màn hình lại để bôi bác, giờ nếu công khai, em sẽ bị chế nhạo chết mất."
"Tóm lại chuyện này em phải hỏi ý Lục Tinh đã, em tôn trọng ý kiến của chị ấy nên chúng mình hẹn hò thì được, nhưng lúc qua lại phải cẩn thận, tóm lại anh phải nghe em sắp xếp, việc gì cũng phải được em phê duyệt, bằng không bị chụp trộm là tiêu đời."
Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết, sợ anh không vui lại bổ sung một câu, "Chỉ là hiện tại thôi, anh yên tâm, em sẽ bảo Lục Tinh tranh thủ thời gian nghĩ cách, không để anh phải yêu đương lén lút cả đời đâu."
Nghe câu quả quyết cuối cùng của cô bạn gái bé bỏng, Tần Kiết phì cười, đăm đăm nhìn vào mắt cô, "Việc gì cũng phải được em phê duyệt à?"
"Ừm." Trần Ân Tứ gật đầu, tỏ vẻ cứ tin vào em, "Đúng, việc gì anh cũng phải được em phê duyệt, em có kinh nghiệm đối phó với paparazzi hơn anh."
"Giờ anh đang có việc cần em phê duyệt đây."
"Việc gì?"
"Hôn một cá được không? Hôn kiểu Pháp ấy."