Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 300: Lấy mạng



Chương 300 LẤY MẠNG

Bản tính Trần Ân Tứ nóng nảy, lại thiếu kiên nhẫn, cô nói với Lục Tinh mãi, lại bắt đầu nổi cáu. Định giở di động ra xem nhưng sờ túi mới nhớ ra di động ở chỗ Lục Tinh, bèn đi đến trước bàn làm việc cầm iPad lên.

"Ân Ân, dù những lời em nói đều là thật, dù những lời em nói sắp thuyết phục được chị rồi, nhưng chị không thể phối hợp với em mở họp báo được, với chị thì em là quan trọng nhất, mục đích chính của chị là bảo vệ em, chị không thể biết rõ phía trước là hầm lửa vẫn dung túng để em nhảy vào được."

"Ân Ân, nghe lời chị đi, chúng ta đợi thêm, đợi thêm nữa được không..."

Lục Tinh quay lưng về phía Trần Ân Tứ, nhìn ra bên ngoài nói rất dài, thấy Trần Ân Tứ vẫn một mực lặng thinh, mới quay lại nhìn.

Chị trông thấy Trần Ân Tứ chẳng biết đã tới trước bàn làm việc tự lúc nào, đang gõ iPad.
Lục Tinh chợt thấy tim thót lên tận cổ họng, vội vã chạy tới trước mặt Trần Ân Tứ, "Ân Ân, em không được nói lung tung trên mạng, em..."

Tới nơi chị mới thấy Trần Ân Tứ ấn nút đăng bài, cùng một câu "đệt mẹ" thoáng qua.

Huyết áp của chị thoắt chốc vọt lên tới mức cao nhất, cần ngay mấy viên thuốc trợ tim, chị run rẩy giật lấy iPad khỏi tay Trần Ân Tứ.

"Bà cô tổ ơi, em đừng bất chấp hậu quả như thế chứ..."

Lục Tinh ấn vào trang chủ Weibo, vừa định xóa bài của Trần Ân Tứ, chợt nhận ra đó là nick ảo, bấy giờ mới ôm ngực ném iPad xuống trước mặt Trần Ân Tứ, vừa ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh vừa mắng, "Em phải nói sớm là nick ảo chứ, dọa chị sợ đến phát bệnh tim rồi đây này."

Trần Ân Tứ vừa tiếp tục ấn màn hình iPad gặp ai chửi nấy, vừa nhướng mắt nhìn Lục Tinh đang nhắm mắt thở hổn hển, "Tinh Tinh, em nói thật đấy, chị giúp em sắp xếp buổi họp báo đi."
Lục Tinh: "Không được, đừng hòng nài nỉ."

Trần Ân Tứ dừng gõ iPad, nhìn thẳng vào Lục Tinh.

Trước ánh mắt cô, Lục Tinh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn lại cô rồi lại lắc đầu, "Không được thật mà."

Trần Ân Tứ không nói gì, Lục Tinh cũng không nói, hai bên cứ giằng co như vậy, chẳng biết bao lâu sau, Lục Tinh lên tiếng trước, "Nói thật với em vậy, Ân Ân à, thực ra chị không định để em biết đâu, chị cũng bị áp lực lắm, công ty đã buông em từ lâu rồi, chị cố gồng gánh đến bây giờ, em muốn nhận ‘Sinh mệnh’, chị giúp em nhận, em muốn dừng tất cả quảng cáo, chị giúp em dừng. Em không nhận thù lao‘Sinh mệnh’, nên em nghĩ mà xem, đã bảy tám tháng nay em chẳng đem lại tý doanh thu nào cho công ty cả, công ty rất bất mãn với em đấy, họ tìm tới chị mấy lần rồi, hoặc là em phải nhận mấy bộ phim rác rưởi kia hoặc quảng cáo, hoặc họ sẽ làm theo hợp đồng kiện em đòi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng và hủy hợp đồng."
"Ân Ân à, chị rất coi trọng ‘Sinh mệnh’, chị đã đổ tất cả vốn liếng của cả hai chúng ta vào bộ phim đó rồi, may mà làm hậu kỳ nhanh, tháng sau là phát được rồi. Chị có linh cảm ‘Sinh mệnh’ sẽ nổi tiếng, em sẽ lại hot lên, mà ngôi sao chủ yếu dựa vào tác phẩm, bất luận hiện giờ em vướng phải bao nhiêu tai tiếng, bị bao nhiêu người bôi nhọ, chỉ cần tác phẩm của em xuất sắc, chỉ cần em không vi phạm pháp luật thì những chuyện kia chẳng là gì hết."

"Ân Ân, coi như chị xin em đấy, em đợi thêm đi, đợi thêm đi..."

Trần Ân Tứ chỉ cúi đầu nhìn iPad, như một người câm.

Câu chửi đang gõ dở trên màn hình vẫn ở nguyên đó.

Cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, tới khi màn hình tự tắt tối thui, vẫn không hề phản ứng.

Nhìn Trần Ân Tứ như vậy, Lục Tinh đâm lo, cũng hối hận vì vừa rồi mình đã nói quá nhiều, "Ân Ân à..."
"Tinh Tinh."

Chẳng đợi Lục Tinh nói hết, Trần Ân Tứ đã cụp mắt ngắt lời chị, "Ở quán ăn gia đình, Chu Đồng bị Tống Đào ức hϊếp, em không kiềm chế nổi đã đứng ra bênh vực, lúc quay show ‘Học làm nông dân’, thằng bé nọ bị ngất, em lập tức đưa nó tới bệnh viện... Lên máy bay, thấy một bà cụ đi lại chậm chạp, em còn cố tình làm rơi túi xách để người đằng sau khỏi chen lên."

"Với người dưng em còn làm được như vậy, vì sao giờ đến lượt Tần Kiết, em lại không thể?"

"Vì Chu Đồng, em đã gây ra sóng gió báo án giả, là anh ấy ở bên cạnh em."

"Chẳng có ai dỗ dành em, anh ấy dỗ."

"Năm hết Tết đến em lủi thủi một mình, anh ấy cùng em đón Tết."

"Thế nên em không thể khoanh tay ngồi nhìn... Em không thể đối xử với anh ấy như thế được..."

Trần Ân Tứ ngẩng lên nhìn Lục Tinh, "Chỉ cần chị đồng ý để em mở hợp báo, sau này công ty bảo em làm gì cũng được, bảo em quay mấy bộ phim rác ấy cũng được, nữ phụ thứ hai, thứ ba em cũng đồng ý, bảo em tham gia mấy show thực tế dở hơi ấy cũng được, thậm chí bảo em đi dự tiệc cũng được..."
Lục Tinh nghẹn lời.

Hai người lại im lặng giằng co hồi lâu, cuối cùng Lục Tinh nói, "Thế này đi, mỗi người lùi một bước, em nghe lời chị, đợi thêm một chút, được không?"

"Nếu ngày mai vẫn không có động tĩnh gì, chị sẽ cùng em về nước, được chưa nào?"

"Được."

...

Trần Ân Tứ thật lòng nói ra tiếng "được" này, cũng thật sự muốn đợi xem.

Nhưng đợi đến tám giờ tối, cô liên lạc với Lâm Nhiễm mấy lần, Lâm Nhiễm cũng chẳng có tin tức gì, cô gửi rất nhiều tin nhắn cho Tần Kiết mà không thấy anh đáp, mở Weibo ra, nhìn những lời chửi rủa càng lúc càng nhiều càng khó nghe, cô không thể "được" nữa.

Cô nghĩ tới lúc bị tất cả cư dân mạng chửi rủa, nghĩ tới cảm xúc của mình lúc đêm khuya một mình ngồi đọc những bình luận đó.

Cô cố tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nửa đêm đang ngủ cô sẽ mở bừng mắt rồi thức trắng.
Dù như Lục Tinh nói, Tần Kiết có thể xử lý, Tần Nam cũng có thể xử lý, nhưng những lời chửi rủa đó đã tồn tại, dù tất cả sự thật phơi bày thì Tần Kiết hẳn vẫn rất đau buồn.

Khi đáp máy bay vào mười một giờ năm mươi lăm phút giờ Milan, bay về Bắc Kinh, Trần Ân Tứ thầm nghĩ mình đúng là điên, không ngờ lại làm ra chuyện điên rồ như thế này.

Trần Ân Tứ nghĩ, khi trông thấy tin nhắn mình để lại, Lục Tinh chắc chắn sẽ tức điên lên.

Tới Bắc Kinh, Trần Ân Tứ không rời sân bay, bay thẳng đến Vô Tích, từ Vô Tích quay lại Bắc Kinh thì đã là mười một giờ đêm.

Cô thử gọi cho Tần Kiết, song điện thoại anh vẫn tắt máy.

Cô tới nhà Tần Kiết trước, thấy cả đám phóng viên xúm đông xúm đỏ trước cửa, lại thấy cả căn biệt thự cao ngất tối đen, biết rằng anh không có nhà, nên cũng không cho tài xế đỗ lại, mà yêu cầu anh ta chạy thẳng đến tòa nhà Ngân Hà.
Cửa chính của Ngân Hà cũng có mấy phóng viên chực sẵn, Trần Ân Tứ phải chạy xuống hầm để xe bên dưới rồi đi thang máy lên tầng cao nhất.

Hôm nay là cuối tuần, qua mười hai giờ, cả tầng cao nhất của Ngân Hà chỉ có phòng thí nghiệm sáng đèn.

Tần Kiết uể oải cuộn tròn trên chỗ ngồi của mình, đeo tai nghe, đang gõ phím.

Anh quá chăm chú, chẳng hề nhận ra cô đến gần.

Cô đứng sau anh, nhìn màn hình máy tính của anh.

Vẫn như sáu năm trước, chi chít những ký tự tiếng Anh.

Giờ là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng ngồi code?

Trần Ân Tứ nhìn những dòng code không ngừng nhảy ra trên màn hình một lúc lâu mới nhìn xuống Tần Kiết.

Có lẽ vì cô nhìn anh không chớp mắt quá lâu, khiến anh nhận ra gì đó, bèn ngẩng lên ngoái ra sau.

Trông thấy cô, tim anh đập mạnh.

Một lúc lâu sau, anh mới gỡ tai nghe trên đầu quàng vào cổ, nhìn chằm chằm vào mắt cô, khàn khàn nói, "Nhóc à, em thế này là muốn lấy mạng anh đấy..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv