Chương 282 TỪNG ĐÁNH HẮN HAI LẦN
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, trong số những người tôi quen, cô là người yêu đương mù quáng mê muội nhất, tôi không nhìn cô còn nhìn ai.
Nhưng cô chưa kịp nói, cửa chiếc Mercedes đằng kia đã bật mở, cô gái vừa bị đẩy vào xe khi nãy chui ra, quần áo xộc xệch, song lại bị kéo vào ngay.
Dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Ân Tứ vẫn trông thấy cánh tay thò ra ngoài huơ lên của cô gái đầy những vết bầm đen, chẳng biết là bị véo hay bị siết.
Cửa xe sập lại đánh rầm, chẳng biết hai kẻ bên trong làm gì mà thân xe rung cả lên.
Trần Vinh: "Tay cô gái vừa nãy toàn là vết thương à?"
Trần Ân Tứ ừm một tiếng, nhìn chiếc Mercedes đen nọ, chẳng hiểu sao lại có một dự cảm chẳng lành.
Trần Vinh vốn cũng không mấy để tâm vậy mà giờ cũng đâm ra bồn chồn, hai người đều không nói gì, chẳng biết bao lâu sau, Trần Ân Tứ khẽ nói, "Tôi cứ cảm thấy vừa rồi chúng ta nên ngăn lại mới phải."
Trần Vinh nuốt nước bọt, "Đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng thần hồn nát thần tính, chắc không có chuyện gì đâu."
Dứt lời Trần Vinh lại nhìn chiếc xe đen nọ, chẳng hiểu trong xe xảy ra chuyện gì mà cửa sổ xe phát ra tiếng rầm, nghe vậy, tim cô chợt thót lại.
Hầm đỗ xe ngoài từng hàng xe đỗ ngay ngắn, không còn bóng dáng ai khác, Trần Vinh nhìn cả căn hầm vắng tanh, bất giác phát sợ, lùi lại một bước nói, "Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa."
Trần Ân Tứ gật nhẹ song vẫn đứng yên tại chỗ.
Mãi tới khi Trần Vinh đẩy cô một cái, cô mới thôi không nhìn chiếc xe kia nữa mà đi về phía xe mình.
Trần Vinh nhìn ra sự phân vân của Trần Ân Tứ, lo rằng sau khi mình đi rồi, Trần Ân Tứ lại một thân một mình chạy đến chen vào chuyện không đâu, bèn kéo cửa xe chỗ ghế lái phụ ngồi vào, "Vừa hay trên đường ra chị cũng phải đi qua hầm B2, cho tôi đi nhờ nhé."
Trần Ân Tứ không nói, nhìn qua cửa sổ xe về phía chiếc Mercedes kia, nhưng bị mấy hàng xe cản tầm nhìn.
Đợi Trần Vinh thắt dây an toàn xong, Trần Ân Tứ mới đạp ga, xe cô vừa rời chỗ đỗ thì cửa xe kia bật mở, gã đàn ông nọ cởi trần bước ra, vòng ra cốp xe, vừa lấy một chiếc sơ mi mới khoác lên người, vừa đi thẳng về phía thang máy gần đó.
Bước chân hắn hơi loạng choạng, dường như vừa uống không ít rượu.
Đúng lúc hắn bước vào thang máy, Trần Ân Tứ cũng trông thấy mặt hắn, "Ra là hắn à?"
Trần Vinh quay sang, "Chị quen à?"
Đợi bóng gã biến mất sau khoang thang máy, Trần Ân Tứ mới ừm một tiếng, hờ hững nói, "Từng đánh hắn hai lần."
Trần Vinh: "..."
Trần Vinh: "Đó là ai vậy?"
Trần Ân Tứ: "Tống Đào."
Trần Vinh: "Tống Đào? Nghe quen quen nhỉ, con trai Tống Kiến Quốc ấy à? Có phải Tống Đào hễ rượu vào là làm bậy không?"
Xe Trần Ân Tứ vừa hay phải chạy qua cửa trước chiếc Mercedes kia, cô vừa nói chuyện với Trần Vinh vừa chầm chậm lái xe.
Nghe hết loạt câu hỏi của Trần Vinh, đang định trả lời thì Trần Ân Tứ thấy cửa xe kia lại mở ra, cô gái nọ từ trên xe lăn xuống.