Chương 265 Ý TRÊN MẶT CHỮ
Giọng anh rất nhẹ, môi anh gần như dán sát vành tai cô, mỗi chữ thốt ra đều khiến màng nhĩ cô run lên, mang cơn dư chấn đến tận trái tim.
Chờ Trần Ân Tứ hoàn hồn trở lại, Tần Kiết đã không còn ở trong phòng nữa. Cánh cửa sau lưng cô đang khép hờ, chìa khóa bị anh rút ra đã cắm lại vào ổ khóa.
Trần Ân Tứ thở hắt, phát hiện mặt mình nóng rẫy, cô quay sang nhìn vào tấm gương bên cạnh theo phản xạ, thấy mặt đỏ đến tận mang tai.
"Trêu là em, ghẹo cũng là em, trong bát là em, trong nồi cũng là em…"
Trêu ong ghẹo bướm, ăn trong bát nhìn trong nồi…
Anh đang nói với cô rằng, anh chưa bao giờ thay lòng, từ đầu đến cuối đều là cô đó ư?
Tim Trần Ân Tứ lại bắt đầu đập rộn rã như mất kiểm soát. Cô thoáng liếc sang chiếc gương bên cạnh, phát hiện vành tai mình đỏ bừng hệt như bị rét cóng trong tuyết lạnh.
Trong lúc tức giận, Trần Ân Tứ không hề cảm thấy mình đã làm chuyện mất mặt thế nào. Bây giờ hết giận rồi, lí trí đã quay trở lại, cô nghĩ đến cảnh mình vừa nổi giận vừa khóc lóc là lại thấy khó chịu vì xấu hổ, chỉ muốn tìm một căn phòng tối để nhốt quách mình vào trong.
Mất mặt quá đi thôi! Không ngờ cô lại khóc nức nở như một đứa trẻ trước mặt anh…
Trần Ân Tứ càng nghĩ càng thấy ngượng, nhưng một mình cô ở trong phòng ngủ thật buồn tẻ, cô đắn đo một lúc rồi rón rén mở cửa ra, khẽ bước xuống cầu thang, đi vòng ra phòng khách, thầm tìm một cái cớ cho mình xuống tầng.
Kết quả… Chẳng cần dùng đến lí do đó.
Căn phòng rộng lớn trống hươ trống hoác nào còn bóng dáng Tần Kiết. Nhưng dễ thấy, sofa và bàn trà đã được anh dọn dẹp, gối tựa và cả tấm thảm lót dưới sofa cũng bị đem đi đâu mất. Bên cạnh còn có thêm một máy lọc không khí đang bật công suất tối đa, phát ra tiếng ù ù. Trần Ân Tứ đi đến chỗ máy lọc không khí, chọc nhẹ một ngón tay vào nó, thầm tỏ ý hài lòng giống như nữ vương đi thị sát tình hình.
Cô chợt nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện trong phòng ăn, bèn đi đến nơi phát ra âm thanh đó.
Tần Kiết đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, quay lưng về phía cửa phòng ăn: "Cô ta vẫn đang ở trước cửa nhà tôi, cậu mau gọi hai bảo vệ đến đưa cô ta đi đi."
"Cậu thôi đi, cô ta muốn ở đó thì ở, lát nữa cô nàng trên tầng mà nhìn thấy thì liệu tôi còn sống được nữa không?"
"Đủ rồi, xin lỗi á, cô ta làm thế kia mà là xin lỗi ư? Cô ta đang ném bom thì có? Hôm nay tôi suýt bị cô ta hại chết rồi, còn xin lỗi nữa thì tôi chết thật đấy."
"Cậu nói cho cô ta biết, tôi đã cắt tài trợ cho cô ta rồi. Cậu cũng bảo cô ta đừng đến chỗ chị Lam và Tái Tái làm gia sư nữa, cảnh cáo cô ta tự biết thân biết phận đi…"
Trần Ân Tứ hiểu ý của Tần Kiết. Cô đi đến cạnh cửa sổ phòng khách, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy Dương Linh đang đợi ngoài cổng.
Không bao lâu sau, bảo vệ đến.
Cổng chính cách biệt thự hơi xa, cửa lớn và cửa sổ lại đang đóng nên Trần Ân Tứ không nghe thấy âm thanh, chỉ biết Dương Linh đang khóc lóc giằng co với bảo vệ. Nhưng suy cho cùng Dương Linh cũng là con gái, phản kháng thế nào cũng không thể chống lại được hai người bảo vệ, cho nên chẳng mấy chốc đã bị đưa đi.
Hết trò vui để xem rồi, Trần Ân Tứ mất hứng quay lại cửa phòng ăn.
Tần Kiết đã cất điện thoại, ánh mắt của Trần Ân Tứ và anh vô tình chạm nhau, cô vội vã chỉ vào máy uống nước ở bên cạnh: "Em khát."
Cô vừa định làm bộ làm tịch đi rót nước uống thì Tần Kiết hô lên: "Cẩn thận dưới chân."
Trần Ân Tứ dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Hai miếng khoai tây được cắt rất xấu đang nằm cách chân cô không xa. Dọc theo hai miếng khoai tây kia, Trần Ân Tứ nhìn thấy những vệt nước rải rác, bên cạnh là thùng rác nằm lăn lốc và rác la liệt trên sàn. Nhìn những kiệt tác vĩ đại và nhớ lại hành động giận đùng đùng của mình trước đó, Trần Ân Tứ càng ngượng hơn.
Tần Kiết lại cực thản nhiên đi đến bàn bếp rót cho cô một cốc nước ấm. Trần Ân Tứ nhận lấy cốc nước, uống hai hớp cho có rồi lại quan sát kiệt tác của mình. Dù sao đây cũng không phải nhà của mình mà lại bày bừa thế này, cô ngại chết mất.
Trần Ấn Tứ uống thêm một hớp nước rồi áy náy hắng giọng đề nghị: "Hay là… em quét dọn phụ anh một tay nhé."
Truy๖enDKM.com
Sớm biết thế thì lúc nãy cô đã không ném rồi, vì ném xong cô cũng là người thu dọn bãi chiến trường thôi.
Trần Âm Tứ thầm thở dài, đặt cốc nước xuống, đang định mượn Tần Kiết lấy một đôi găng tay thì thấy anh lấy di động ra, giơ lên chụp hai miếng khoai tây nằm cạnh chân cô.
Một dấu chấm hỏi chầm chậm hiện ra trong đầu Trần Ân Tứ. Cô đang định hỏi Tần Kiết "Anh phải lòng hai miếng khoai tây này rồi hả?" thì anh lại cầm di động chụp liên tục dọc theo những vệt nước rải rác kia.
Trong đầu Trần Ân Tứ càng có nhiều dấu chấm hỏi hơn, và tiếp theo là một chuỗi dấu chấm lửng.
Tần Kiết đã vào bếp, chụp lại hết tất cả, nào là rau bị cô đổ vào bồn nước, chảo bị cô vứt dưới đất, chiếc xẻng bị cô ném bay.
Khi Trần Ân Tứ đang ngơ ngác không hiểu được Tần Kiết có ý gì thì di động của cô vang lên loạt chuông thông báo.
Cô lấy di động ra, thấy Tần Kiết gửi cho cô cả đống ảnh.
"Xem thử thích những tấm nào, chọn xong nói cho anh biết."
Trần Ân Tứ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Kiết đã mặc tạp dề, đeo bao tay bắt đầu thu dọn bãi chiến trường ngay sau khi gửi ảnh xong: "Anh có ý gì?"
Tần Kiết: "Ý trên mặt chữ."
Ý trên mặt chữ là ý gì?
Còn nữa, chọn ảnh đẹp thì nghe rồi chứ chưa nghe chọn ảnh chụp đống rác bao giờ cả.
Trần Ân Tứ bĩu môi: "Muốn chọn thì anh đi mà chọn, em không chọn."
"Vậy được, để lát nữa anh tự chọn."
Trần Ân Tứ: "…"
Trần Ân Tứ tưởng Tần Kiết chỉ nói vậy thôi, nào ngờ anh quét dọn và nấu hai bát mì thịt cua xong, sau đó ngồi đối diện với cô rồi bắt đầu chọn ảnh thật.
Tần Kiết: "Em thấy tấm này thế nào?"
Tần Kiết: "Còn tấm này nữa."
Tần Kiết: "Anh thấy tấm này được hơn, chọn hai tấm này đi, nếu em không có ý kiến, vậy thì chọn nó…"
Nhìn di động của mình liên tục nhận được ảnh của Tần Kiết gửi sang, Trần Ân Tứ buộc phải đặt chiếc nĩa đang cuộn mì xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh chọn mấy tấm ảnh này để làm gì?"
Tần Kiết vẫn mải mê chọn ảnh, còn tiếp tục gửi ảnh sang di động của Trần Ân Tứ: "Đem ảnh đi rửa, đóng vào khung, treo ngay huyền quan, cảnh cáo tất cả những người ra vào nhà anh."