Chương 254 QUÀ SINH NHẬT
Trong mơ, giọng anh quá chân thật: "Trần Hề, mở cửa."
Cô vẫn ghim thù cả trong giấc mơ, không hề nghĩ ngợi đã đáp trả anh: "Xin lỗi, cửa bị hàn chết rồi."
"Trần Hề, anh đang ở ngoài cửa này." Anh cười khẽ, "Thương lượng một chút, cho anh vào rồi hẵng hàn chết cửa được không?"
Cô bị giọng cười anh trêu chọc, không dằn được sờ vành tai, giận dỗi nói: "Năn nỉ đi!"
"Được, năn nỉ mà, cô Trần Hề, phiền cô mở cửa được không?"
"Anh cho rằng em ngốc à, đêm hôm khuya khoắt dẫn sói vào nhà, em chả đời nào làm đâu!"
"Ngoan, mở cửa nào..."
Cổ họng cô như bị thứ gì đó gãi ngứa. Ba giây sau, cô há miệng, hai tiếng chửi thề còn chưa kịp thốt ra đã bị anh cắt ngang trong điện thoại: "Không được nói tục."
Nửa phút sau, cô vừa lẩm bẩm mắng chửi, vừa dẫn sói vào phòng.
Có lẽ "sói" sợ bị người ta chụp được ảnh nên đeo khẩu trang kín mít, vào phòng xong anh mới kéo xuống cằm, nhướng mắt cười với cô.
Trong mơ, chẳng những giọng nói anh nghe chân thật, mà ngay cả cả nụ cười cũng thật đến lạ. Trần Ân Tứ thầm nghĩ, Tần Kiết đúng là tên yêu nghiệt, ngoài đời thả thính, trong mơ cũng không tha.
Trần Ân Tứ đang nằm mơ xụ mặt, không hề khách sáo gắt giọng với tên đàn ông chết tiệt cả ngày nay không hề chúc mừng sinh nhật mình: "Có chuyện gì không?"
Cô vừa lên tiếng, hàng mày anh đã nhíu lại, "Em say rồi à?"
"Không, em rất tỉnh!" Nói xong cô lảo đảo, suýt ngã xuống đất.
Tần Kiết nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, "Ừ, tỉnh lắm, tỉnh đến mức đứng không vững."
Trần Ân Tứ nghẹn họng. Cho dù trong mơ, cô cũng không quên việc "mất gì chứ không thể mất mặt". Chờ Tần Kiết dìu cô ngồi xuống sofa, cô lập tức gạt tay anh ra, "Anh biết gì chứ, đấy là em đang pha trò thôi."
Không để Tần Kiết có cơ hội cất lời, Trần Ân Tứ lại nói tiếp: "Em cảnh cáo anh, bây giờ anh đang ở trong mơ của em, trong mơ của em thì em là chủ, anh hãy nhớ đừng nói những lời không nên nói, nếu không em sẽ cho anh tan thành mây khói đấy."
Tần Kiết: "Vậy... anh nên nói gì?"
Trần Ân Tứ: "Anh nói thử xem?"
Tần Kiết: "Anh không nói được."
Trần Ân Tứ cảm giác mình rất có lỗi với giấc mơ của mình, ngay cả trong mơ mà Tần Kiết cũng cố ý vặn vẹo lời cô, "Vậy anh tan thành mây khói đi!"
Tần Kiết khẽ cười, đăm đắm nhìn Trần Ân Tứ, nhẹ hỏi: "Em giận hả?"
"..."
Nụ cười nơi khóe môi Tần Kiết càng tươi hơn, "Giận thật rồi hả?"
"..."
Đáy mắt Tần Kiết đong đầy nét cười, "Sinh nhật vui vẻ."
Cô quay đầu đi, ra vẻ không thèm lời chúc mừng của anh.
Tần Kiết vươn tay vuốt tóc cô, "Sinh nhật vui vẻ, Trần Hề."
Mắt Trần Ân Tứ bỗng sáng long lanh dưới ánh đèn khúc xạ.
Tần Kiết lại vuốt tóc cô, dịu giọng dỗ dành: "Tiểu tiên nữ, sinh nhật vui vẻ."
Trần Ân Tứ vẫn không nói câu nào, nhưng lại chìa tay ra với anh.
Tần Kiết biết cô đang tỏ ý đòi quà, chăm chăm nhìn lòng bàn tay nõn nà của cô một lát, mới dùng đầu ngón tay vẽ vài đường trong lòng bàn tay cô.
Trán Trần Ân Tứ hiện lên dấu chấm hỏi, "Gì thế?"
Tần Kiết không nói câu nào, lại vẽ vời trong lòng bàn tay cô.
Cứ thế vẽ đi vẽ lại mấy lần, cuối cùng cô mới hiểu được, "Tần, Kiết?"
"Không phải chứ, em đòi quà anh, anh viết tên anh vào lòng bàn tay em làm gì?"
"Anh keo kiệt vừa thôi, sáu năm trước ít ra còn biết tặng thỏ làm quà sinh nhật, giờ chỉ tặng hai chữ..."
"Ha ha..."
…
Trần Ân Tứ say rượu ngủ thẳng đến chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại. Mở mắt ra, cô tìm điện thoại trước tiên. Thấy anh Tần đầu danh sách đến giờ vẫn trong trạng thái bặt vô âm tín, lòng cô hơi hụt hẫng. Cho dù anh không thấy được bài viết trên trang cá nhân cô, nhưng Dung Dự và Đường Cửu đều đăng bài chúc mừng sinh nhật cô, anh cũng phải biết chứ. Vậy mà đến giờ anh vẫn không có động tĩnh...
Trần Ân Tứ mím môi, ôm ngực nằm một hồi mới chịu bò dậy rửa mặt. Nước lạnh thấm vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn. Giấc mơ tối qua lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Lúc cô ngồi bôi kem dưỡng da, liếc nhìn lòng bàn tay tối qua anh vẽ lên trong mơ. Cảm giác ấy quá chân thật, chân thật đến mức hoàn toàn không giống mơ...
Trần Ân Tứ chưa kịp nghiền ngẫm thì đã bị Lục Tinh chạy đến lôi xuống tầng ăn sáng.
Ngồi trong nhà hàng, Trần Ân Tứ vừa ăn cháo vừa quan sát bàn tay mình đang cầm thìa, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Tinh.
Trần Ân Tứ vừa nhai bánh bao vừa ú ớ hỏi: "Ối a ó ai i ến òng em ông?"
Lục Tinh trố mắt, "Xin lỗi, chị không phiên dịch được lời của em."
Trần Ân Tứ nuốt bánh bao xong, lặp lại lần nữa: "Tối qua có ai đến phòng em không?"
Lục Tinh: "Không, hôm qua em uống nhiều quá, chị đưa em về phòng, lúc chị đi em đã ngủ rồi." Truyen DKM.com
Trần Ân Tứ vẫn chưa từ bỏ ý định, "Chị chắc chứ?"
Lục Tinh: "Dĩ nhiên."
Trần Ân Tứ "à" một tiếng, thấy hơi mất mát.
Lục Tinh: "Sao vậy?"
Trần Ân Tứ lắc đầu: "Không có gì."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy "sói" đã tới thật, nhưng không moi được manh mối gì ở Lục Tinh, đành lấy điện thoại đi tìm "sói".
Tiếng chuông đầu tiên vừa reo, Tần Kiết đã bắt máy, "Sao vậy?"
Nghe giọng nói này đi, hệt như trong mơ vậy, nằm mơ có thể chân thật đến mức độ này sao? Trần Ân Tứ lại nhủ thầm rồi mới nói: "Em bảo này, tối qua em nằm mơ, thấy anh đến tìm em."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em đòi anh quà sinh nhật, còn bắt anh hát chúc mừng sinh nhật em, còn bắt anh chơi trò chơi với em..." Trần Ân Tứ ngừng lại một chốc rồi nói tiếp, "À, trong mơ anh keo phát khϊếp, quà sinh nhật tặng em là viết hai chữ tên anh trong lòng bàn tay em... Tiếp theo em nói đùa với anh, hỏi anh viết tên anh có phải định coi anh là quà tặng em không. Anh nói phải, em nói vậy anh còn chưa đủ thành ý, phải buộc nơ bướm vào nữa chứ..."
Theo lời miêu tả của Trần Ân Tứ, có vài hình ảnh cô không nhớ được đã dần hiện lên trong đầu...
Trong mơ, cô kéo cravat anh, buộc nơ bướm vào cổ tay anh. Cô vốn định trêu chọc anh thôi, kết quả trong mơ anh thật sự đeo cravat đỏ một cách trùng hợp, tôn lên cổ tay trắng ngần đẹp hút hồn của anh.
Cô thoáng chốc ngây dại, sau đó ngẩng đầu ghé đến sát anh, nhỏ giọng nói: "Vậy em đành nhận anh làm quà sinh nhật vậy."