Chương 241 SUY NGHĨ BẬY BẠ
Trần Ân Tứ: "..."
Mặt Trần Ân Tứ mãi mới bớt đỏ, vậy mà vì ba chữ này vành tai cô lại dần đỏ ửng.
Đệch...
Trần Ân Tứ né tránh ánh mắt của Tần Kiết, gượng gạo cầm đũa lên, máy móc cắn miếng trứng rán.
Tần Kiết nhìn theo động tác của cô, ánh mắt dừng trên đôi môi cô, nấn ná trong giây lát, rồi lặng lẽ cụp mắt.
Hai người đều nghĩ đến nụ hôn ban nãy, không ai lên tiếng, ai nấy đều vùi đầu vào ăn sáng.
Trần Ân Tứ cứ nghĩ một lát nữa mình sẽ bình tĩnh lại, nhưng thực tế, đúng là một lúc sau tâm trạng cô đã bình thường, nhưng khi nhìn thấy cốc nước bản lam căn đặt cạnh tay mình, tâm trạng vừa mới phục hồi lại sụp đổ.
Tâm trạng hết tốt rồi lại xấu lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Trần Ân Tứ không dằn lòng nổi, cầm cốc nước bản lam căn lên, đưa đến bên miệng uống một hơi cạn sạch.
Tiêu hủy tang chứng vật chứng xong, Trần Ân Tứ tỏ vẻ bình tĩnh ăn mấy miếng bánh mỳ nướng, nhưng vẫn không thể kiểm chế được cảm xúc của mình, cô lại không dằn lòng được cầm điện thoại lên, vào nhóm chat Clang Rose để trút hết nỗi lòng.
Trần Ân Tứ @Lâm Nhiêm, @Lục Tinh, @Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "A a a a a a a a."
Trần Ân Tứ: "A a a a a a a a."
Trần Ân Tứ: "A a a a a a a a."
Sau khi cô ấn hàng trăm chữ "a" như nổi điên, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng xuất hiện: "Điên rồi à?"
Trần Ân Tứ nhìn thấy Lâm Nhiễm như nhìn thấy vị cứu tinh, bắt đầu bắn một tràng: "Nhiễm Nhiễm, mình toi đời rồi."
Trần Ân Tứ liên tục bấm điện thoại, Tần Kiết ngồi đối diện ngước mắt lên nhìn cô. Sau đó, điện thoại trong túi quần anh rung lên tới tấp.
Dường như chợt nhớ ra gì đó, anh lấy điện thoại ra để xuống dưới gầm bàn, lén lút ấn vào nhóm chat Clang Rose như nghịch điện thoại trong giờ học.
Trần Ân Tứ: "Mình không dám nhìn thẳng vào bản lam căn."
Trần Ân Tứ: "Bản lam căn chết tiệt."
Trần Ân Tứ: "Bây giờ cứ nhìn thấy bản lam căn là mình lại suy nghĩ bậy bạ, trong đầu toàn là cảnh xem xong xóa... A a a a a a a!"
Lâm Nhiễm không hiểu gì, gửi hàng loạt dấu hỏi chấm: "??????"
Tần Kiết nhìn mấy chữ "suy nghĩ bậy bạ", "cảnh xem xong xóa", nét mặt cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.
Trần Ân Tứ đang cầm điện thoại gõ chữ, đúng lúc cũng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, sau đó hai người đang "suy nghĩ bậy bạ", "cảnh xem xong xóa"nhanh chóng rời mắt đi.
Trong nhóm chat Clang Rose, Lâm Nhiễm nổi giận gửi hàng loạt icon "đánh chết cậu".
Lâm Nhiễm: "Trần Hề Hề, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, mình chẳng biết sao cậu lại nổi điên nữa."
Trần Ân Tứ gửi một icon "khóc hu hu": "Nhiễm Nhiễm, mình không nổi điên, mình đang hồi xuân."
Lâm Nhiễm: "..."
Tần Kiết: "..."
Ba giây sau, Tần Kiết lại ngước mắt nhìn cô nàng ngồi đối diện. Cô nàng này không hề nhận ra ánh mắt anh, vẫn mải mê bấm điện thoại. Chiếc điện thoại anh dấm dúi giấu dưới gầm bàn lại nhanh chóng rung lên.
Trần Ân Tứ: "Nhiễm Nhiễm, mình nảy sinh suy nghĩ bậy bạ rồi."
Trần Ân Tứ: "Cậu tin nổi không, mình nảy sinh suy nghĩ bậy bạ rồi."
Tin nhắn trong nhóm chat làm Lục Tinh giật mình, cô ấy cũng nhập cuộc: "Ân Ân, câu trước câu sau của em không ăn nhập với nhau, chị đọc mãi mới hiểu được, ý em là em đang có suy nghĩ bậy bạ với một ai đó sao?"
Trần Ân Tứ: "Đúng thế, hơn nữa suy nghĩ bậy bạ ấy không chỉ giới hạn ở ôm hôn nắm tay, mà còn hơn thế nữa cơ, không phải chỉ hơn một xíu đâu, mà là cực kỳ cực kỳ đen tối, tóm lại suy nghĩ bậy bạ ấy đã đến mức vô cùng xấu hổ rồi."
Lâm Nhiễm: "Hai người cứ úp úp mở mở như thế, đập vào mắt mình chỉ có bốn từ ‘suy nghĩ bậy bạ’, mình cũng choáng váng theo luôn rồi. Nói thẳng ra, Trần Hề cậu muốn ngủ với người nào đó đúng không?"
Trần Ân Tứ: "..."
Lục Tinh: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta phải tém tém lại một chút chứ?"
Lục Tinh @Trần Ân Tứ: "Ân Ân, em muốn đè ai ra?"
Lâm Nhiễm @Trần Ân Tứ: "Ân Ân, cậu muốn lột quần áo của ai?"
Trần Ân Tứ: "..."
Hai người này đúng là "tém tém" lại thật.
Trong cơn oanh tạc của Lâm Nhiễm và Lục Tinh, Trần Ân Tứ lại bấm màn hình mấy cái.
Tần Kiết im lặng nuốt miếng trứng gà trong miệng, vừa cầm cốc sữa chua lên uống vừa cúi đầu nhìn điện thoại đặt trên đùi mình.
Trần Ân Tứ: "Bản lam căn."
Trần Ân Tứ: "Mình lại nảy sinh suy nghĩ bậy bạ với bản lam căn."
Trần Ân Tứ: "Chỉ vì bản lam căn mà mình lại cảm thấy buồn phiền và mất mát."
Ngụm sữa chua Tần Kiết vừa uống bị mắc ở cổ họng, anh ho mạnh mấy tiếng. Nguồn : truyendkm.com
Trần Ân Tứ nghe thấy tiếng ho liền ngẩng đầu nhìn Tần Kiết, thấy anh ho đến nỗi cổ đỏ bừng, cô liền lẩm bẩm "vội vàng thế làm gì", sau đó đứng lên ra phía sau rót một cốc nước, đặt xuống trước mặt Tần Kiết.
Sau khi đỡ ho, Tần Kiết uống mấy hớp nước, rồi liếc nhìn điện thoại của Trần Ân Tứ, sau đó lại liếc sang cốc nước bản lam căn cô vừa uống sạch, cuối cùng anh lặng lẽ đứng dậy, giả bộ đã ăn sáng xong rời khỏi phòng ăn.
Sau khi Tần Kiết rời đi, Trần Ân Tứ cầm điện thoại tiếp tục gửi tin nhắn vào nhóm chat.
Mình còn tự tưởng tượng ra nữa…
Gõ xong mấy chữ này, Trần Ân Tứ như sực nhớ ra điều gì đó, bèn ngừng lại. Cô xem lại cuộc trò chuyện một lượt, sau đó mới vô thức nhận ra mình muốn tiến thêm một bước nữa với Tần Kiết.
Như bị sét đánh trúng, mãi một lúc sau mà cô vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cô sao thế này? Cô và anh không có quan hệ gì, anh không hỏi ý kiến đã hôn cô, đáng lẽ ra cô phải thù hằn nổi giận, thậm chí là tức điên lên mới đúng chứ? Sao cô chẳng những không tức giận, ngược lại còn có suy nghĩ này? Thậm chí cô còn tưởng tượng những chuyện chưa xảy ra…
Cô bị điên rồi à? Không, cô không điên, cô chỉ thiếu hơi trai quá lâu thôi, chỉ là du͙ƈ vọиɠ sinh lý bình thường thôi.
Đúng thế, chỉ là vậy thôi.
Trần Ân Tứ thầm khẳng định như thế, nhưng khi nhìn màn hình, ánh mắt cô trở nên hoang mang và sợ hãi.
Tần Kiết bình tĩnh bước vào thư phòng, đóng cửa lại, vội vàng lấy điện thoại ra, đọc một lượt từ đầu đến cuối tin nhắn trong nhóm chat.
Trước mặt cô, anh luôn phải rất kiềm chế, có lẽ là do sáng nay bị ốm, sức kiềm chế của anh hơi kém, cũng có thể do cô còn ghì chặt lấy anh, trong lồng ngực vẫn còn hơi ấm, tóm lại anh mới mất kiểm soát hôn cô như thế.
Dù là quá khứ hay hiện tại, cô luôn có sức hấp dẫn làm anh phải rung động. Hơn nữa mấy năm qua, chỉ cô mới có sức hấp dẫn này.
Thật ra anh rất sợ cô không vui, dù gì cũng đã chia tay, bây giờ lại lâm vào tình cảnh mờ ám thế này. Anh muốn hỏi cô, nhưng không dám, cũng không biết nên hỏi từ đâu. Bây giờ không cần hỏi nữa, vì cô đã gửi đáp án vào nhóm chat Clang Rose, mà đáp án này anh không dám nghĩ tới.
Nảy sinh suy nghĩ bậy bạ với bản lam căn?
Tần Kiết khẽ cười, anh vẫn còn đang sốt mà cảm thấy như trong nháy mắt bệnh tật đã biến mất hơn nửa rồi.
Anh đọc lại từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện một lần nữa, sau đó cầm một chiếc điện thoại khác lên, đăng một dòng trạng thái, để chế độ chỉ mình anh mới xem được.
Bản lam căn: Mau đến chà đạp anh đi.