Chương 230 NĂM MỚI VUI VẺ (1)
"Chuồn thật à? Cậu chuồn đi đâu? Về nhà à? Mới chưa đến chín giờ mà, đêm Giao thừa, một mình cậu diễn vai người đàn ông cô đơn à?"
"Không về nhà." Tần Kiết vừa cho điện thoại vào túi, vừa đi về phía cửa: "Tìm một nơi, chờ người ta đến nhặt xác."
Chờ cô bạn gái trước đây và tương lai của anh đến nhặt xác.
Hôm nay là Ba mươi Tết, nhân viên trong tổ chương trình đều muốn tan làm về nhà sớm một chút nên lịch trình cả ngày đều dày đặc. Tám giờ sáng Trần Ân Tứ rời giường, trang điểm xong thì đến trường quay diễn tập, một giờ chiều bắt đầu ghi hình chính thức, đến khi ghi hình xong đã gần bảy giờ tối.
Cả ngày không có thời gian chạm vào điện thoại, đến khi rảnh rỗi cô cũng không vào WeChat, mà quay về khách sạn lấy hành lý ra sân bay.
Qua cửa an ninh, Trần Ân Tứ ngồi trong phòng nghỉ vắng tanh, lúc này mới lấy điện thoại ra.
Tin nhắn chưa đọc trong WeChat rất nhiều, hàng loạt đều là tin chúc mừng năm mới, Tần Kiết ở phía trên đầu cũng có ký hiệu ba tin nhắn chưa đọc, ở màn hình trò chuyện cô nhìn thấy tin nhắn cuối cùng anh gửi đến: "Đón Ba mươi Tết thế nào?"
Lời chúc mừng rất thật lòng, câu hỏi rất đỗi bình thường... Nhưng đối với cô và đặt vào trong đêm nay, những câu này rõ ràng không thích hợp lắm.
Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn phòng nghỉ khoang hạng nhất lác đác người, nghe tiếng pháo râm ran, cuối cùng vẫn không ấn vào khung trò chuyện của bất kỳ ai, cất điện thoại đi.
Năm mới vui vẻ...
Đối với cô, năm mới và vui vẻ chưa bao giờ có duyên phận.
Cô lên máy bay, máy bay trước đây luôn kín chỗ, giờ đây hầu như đều là ghế trống, ngay cả nhân viên hàng không cũng ít hơn bình thường, nhưng Trần Ân Tứ vẫn rất hài lòng, đón Giao thừa trên máy bay và sân bay còn dễ chịu hơn nằm lì ở nhà một mình, khi tất cả cùng ngược xuôi, cảm giác cô đơn sẽ vơi đi nhiều.
Mười một giờ đêm, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thủ Đô Bắc Kinh, Trần Ân Tứ nhẩm tính thời gian, thầm nghĩ lấy xong hành lý rồi mới gọi cho tài xế, năm nay chắc phải đón Giao thừa trên đường về nhà, nếu thế cô còn có tài xế đón năm mới cùng, không phải thui thủi một mình...
Tài xế đang chờ ở cửa ra số tám, Trần Ân Tứ kéo vali đến tầng một.
Sân bay sắp sang năm mới cực kỳ vắng vẻ, thỉnh thoảng có một hai người qua lại như con thoi, ai ấy đều vội vã.
Trần Ân Tứ không vội, thong thả ra khỏi cửa số tám, trong cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, cô vừa liếc mắt liền thấy chiếc xe đa dụng đỗ ở làn đường bên ngoài nháy đèn xe hai lần, cô đi qua làn đường đi bộ tới chỗ đó, nhưng vừa tới chỗ chiếc xe đa dụng mà tài xế nói thì một tiếng còi ngắn ngủi vang lên bên tai cô, cô quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, đang lẳng lặng đỗ trên con đường phía sau cô.
Nhờ ánh đèn ở sân bay, cô nhìn thấy người ngồi trong xe.
Trần Ân Tứ nhìn mấy giây, rồi mới ngạc nhiên chớp mắt.
Đêm Giao thừa, sao... anh lại ở đây?
Nghĩ kỹ lại, ngoài lần đó vào thành phố quay ngoại cảnh, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đến cao ốc Ngân Hà thăm anh ra, đã mấy ngày rồi họ chưa gặp nhau.
Cách một cánh cửa xe, Tần Kiết lặng lẽ nhìn cô, anh không hề có ý định xuống xe, cũng không có ý định gọi điện cho cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy... hình như anh đang chờ cô vậy.