Chương 205 ĐẶT CÂU VỚI NHỮNG TỪ CÓ SẴN
Đêm trước khi trở về Bắc Kinh, người của Ngân Hà tụ họp liên hoan. Họ chọn một nhà hàng nổi tiếng nhất ăn món gà hầm quả dừa, sau đó cả nhóm chia nhau bắt taxi chạy đến chỗ Karaoke Dung Dự đã đặt trước.
Tần Kiết phải thanh toán tiền ăn nên đến sau một chút. Lúc đẩy cửa phòng karaoke to bằng cỡ sân bóng rổ ra, ập vào mặt là cảnh tượng cả đám con trai suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào máy đang mạnh ai nấy ôm điện thoại, trong đó có hai người đang nói chuyện công việc, nổi bật nhất là Hà Thường soi đèn pin điện thoại đọc sách.
"Mọi người đang làm gì vậy? Chúng ta ra ngoài giải trí không phải để mọi người chuyển địa điểm tiếp tục làm việc..." Dung Dự tựa vào cửa, gọi phục vụ mang thực đơn đến, không hề nể nang mà vạch khuyết điểm từng người: "Cậu xem cậu đi, sao đây đại tài tử, tròng mắt kính đã dày như cái đít chai rồi còn ôm sách đọc tiếp thì chắc không thể so độ dày với đít chai mà phải so với độ dài của chai đấy...
Còn cậu nữa, rõ ràng thông minh là thế, vậy mà bạn gái còn chưa có. Quan tâm đến cuộc sống riêng của mình đi, có cần giờ tôi gọi hai em đến phục vụ cậu không? Kiến gia trả...
Cậu, cậu, cậu, cậu uống cà phê gì chứ, uống bia cho tôi, uống say thì về ngủ một giấc, mỗi ngày bán mạng thức đêm thức hôm, coi chừng đột..."
Nói đến đây, Dung Dự biết không nên nói tiếp cái gì, vội im bặt.
Vẻ mặt Tần Kiết, Dung Dự và Giang Noãn rõ ràng sượng cứng, tuy vậy Dung Dự nhanh chóng đi đến trước máy chỉnh nhạc, vui vẻ chuyển đề tài: "Nói tóm lại, tối nay đi chơi không say không về, bọn cậu không quý trọng cơ hội lần này, về Bắc Kinh chính là ra chiến trường, chỉ có chuỗi ngày tăng ca chờ đón các cậu thôi."
Trong tiếng la lối của Dung Dự, cả nhóm cất di động đi, gập sách lại, phục vụ bưng bia lên, tiếng bật bia tanh tách.
Dung Dự bưng cốc đầu tiên, "Nào, cạn ly."
Trong cảnh người người nâng cốc, Dung Dự tinh mắt phát hiện một người đang uống nước, "Sao đây, cậu làm gì thế, đổi bia cho tôi."
Hà Thường đẩy mắt kính, "Anh Dự, em uống yếu lắm, nồng độ cồn của bia này em chỉ có thể uống được 200ml thôi."
Trần Ân Tứ buồn cười trước lời giải thích mới lạ của Hà Thường, "Vậy anh uống 199,9ml là được rồi đúng không?"
"Đúng vậy, nghe nữ thần của tôi đi, uống 199,9ml." Dung Dự rót cốc bia, nhét vào tay Hà Thường, bắt cậu ta uống cạn với mọi người.
Cốc bia kia có quá 200ml không thì không ai biết, nhưng Hà Thường uống xong đã say chuếnh choáng, sau đó nằm ngay đơ trên sofa khi buổi tiệc tưng bừng còn chưa bắt đầu.
Dưới ảnh hưởng của bia, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi, người thì ca hát, người chơi đổ xúc xắc... ai ngủ thì vẫn ngủ. Cả phòng kêu thét ỏm tỏi, không chỉ có tiếng nhạc, còn xen lẫn cả tiếng cười, vô cùng náo nhiệt.
Chờ mọi người hát thỏa thích, uống cũng ngà ngà, không biết ai gợi đề tài, cả nhóm bắt đầu nói đến cuộc đời.
Người uống say sẽ khó tránh được cảnh nói tuột ra điều mình nghĩ, có người tiếc nuối mộng ước chưa thực hiện được, có người hoài niệm người đã để lỡ, có người phiền muộn đã làm việc hối hận, có người tưởng niệm người thân đã khuất... Sau đó, cũng có người say rượu bạo gan hỏi thẳng: "Hôm qua sếp đánh nhau với người ta thật hả?"
Vừa nhắc đến đề tài này, mọi người lập tức nhao nhao.
"Không biết, chỉ nghe nói hôm qua sếp đánh nhau trong khách sạn, đánh ai vậy?'
"Lên đồn cảnh sát luôn hả? Nghe nói anh Dự đi nộp tiền bảo lãnh nữa..."
"Thật hay giả vậy? Sếp đánh nhau sao không gọi tôi?"
"Cái tướng của cậu á? Tay chân gầy còm, nhào vào chỉ cản tay cản chân cho địch đánh thôi."
Trong câu hỏi xôn xao của mọi người, Trần Ân Tứ quay đầu nhìn về phía Tần Kiết, Tần Kiết quay đầu nhìn Dung Dự, Dung Dự quay đầu nhìn Đường Cửu, Đường Cửu ôm ngực giả bộ nôn ọe, sau đó chuồn đến phòng vệ sinh như sắp ói đến nơi.
Dung Dự không còn ai để trừng mắt, bèn dời mắt khỏi vị trí trống quay trở lại, thấy Tần Kiết vẫn còn đang nhìn mình chòng chọc, anh ta giơ tay xoa chóp mũi, "À... hôm qua khi cậu gọi cho tôi, Tiểu Cửu đang ở bên cạnh, nghe được việc này."
Tần Kiết không nói lời nào, vẫn nhìn chằm chằm Dung Dự.
Dung Dự lại xoa mũi, "Được rồi, do hôm qua tôi nghe được tin cậu bị đưa đến đồn cảnh sát, không dằn lòng được nên vội vã chia sẻ với Tiểu Cửu cười cợt một phen."
Tần Kiết mặt vô cảm.
Dung Dự: "Vậy đấy, chỉ thế thôi, đừng quên hôm qua là ai đưa Cố Quân Phùng đến bệnh viện, ở đó đến nửa đêm mới về khách sạn."
Nét mặt Tần Kiết cứng nhắc.
Dung Dự lập tức biết mình đã lỡ lời. Trong phòng vẫn náo nhiệt vui vẻ, nhưng xung quanh Trần Ân Tứ, Tần Kiết và Dung Dự như tăng thêm một lớp màng ngăn cách, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Dung Dự cười gượng, tiếp theo làm ra vẻ nôn ọe, bắt chước dáng vẻ Đường Cửu chạy thẳng đến phòng vệ sinh, đập cửa ầm ầm.
Tần Kiết hờ hững nhìn lướt qua từng người một khi nãy vừa bàn tán đề tài này, cuối cùng ánh mắt nhìn đến cửa phòng vệ sinh. Cách cánh cửa, anh như thấy được Dung Dự và Đường Cửu đang nấp bên trong, anh giận quá hóa cười.
Rốt cuộc anh đã tạo nghiệp gì mà lại đi rước cái nhóm chuyên nhiều chuyện, bóc phốt ông chủ thế này.
Tần Kiết dời mắt khỏi phòng vệ sinh, nhác thấy Trần Ân Tứ vẫn đang chăm chăm nhìn mình. Tần Kiết giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, bưng cốc bia lên uống cạn, đến khi bỏ cốc xuống, khóe mắt lại thấy được cô vẫn quan sát anh.
Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Tần Kiết hắng giọng, quyết định cũng đi đến phòng vệ sinh một chuyến. Chẳng qua anh vừa toan đứng lên thì Trần Ân Tứ đã đặt tay lên đùi anh, ngăn lại.
"Đánh nhau?"
Tần Kiết yên lặng.
"Đồn cảnh sát?"
Tần Kiết không hé răng.
"Nộp tiền bảo lãnh?"
"Cố Quân Phùng?"
"Bệnh viện?"
Đối mặt với từ khóa Trần Ân Tứ thốt ra, Tần Kiết vẫn tỏ vẻ thờ ơ như thể "Chỉ cần tôi không nhận thì có nghĩa tôi chưa từng làm".
Trần Ân Tứ chớp mắt, "Bỗng dưng tôi rất muốn đặt câu với những từ có sẵn này.
Tần Kiết và Cố Quân Phùng đánh nhau, bị đưa đến đồn cảnh sát, Dung Dự nộp tiền bảo lãnh cho Tần Kiết, đồng thời đưa Cố Quân Phùng đến bệnh viện."
Tần Kiết quay đầu đi, tránh ánh mắt Trần Ân Tứ. Trần Ân Tứ nghiêng người đến, mặt đối mặt với Tần Kiết, "Thầy Tần, câu em đặt thế nào? Nếu thầy chấm điểm, thì em sẽ được bao nhiêu?"