Chương 183 CHỜ DỖ
Ba giây sau, Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này trả lời: "Tìm Tinh Tinh của cô đi."
Trần Ân Tứ nhìn tin nhắn, trong đầu chầm chậm hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Là ảo giác của cô ư? Sao cô cứ cảm thấy tin nhắn của chị Bát sặc mùi ghen vậy?
Trần Ân Tứ không kiềm chế được chút tự đắc bắt đầu gõ bàn phím. Tiên nữ bé nhỏ có sức quyến rũ vô biên, có thể làm cả bạn thân ghen bóng bóng gió như Trần gia cô đây, e rằng trên thế gian khó tìm được người thứ hai.
Trần Ân Tứ: "Chị Bát, chị đang ghen à?"
...
Tần Kiết trong phòng thí nghiệm dành ra một chút thời gian trong khi bận rộn trả lời tin nhắn của Trần Ân Tứ, anh vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên.
Tần Kiết đọc xong nội dung tin nhắn: "..."
Giây lát sau, nhận ra mình thất thố, anh đau đầu day huyệt thái dương, giả vờ bơ chiếc điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào chiến đấu với công việc.
...
Tuy chị Bát không trả lời Trần Ân Tứ, nhưng vì cô gợi chuyện, nên nhóm chat Clang Rose nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tin nhắn.
Lâm Nhiễm: "Mình cũng cảm thấy chị Bát đang ghen."
Lục Tinh: "Thế thì có vấn đề đây, tại sao chị Bát lại ghen nhỉ?"
Lâm Nhiễm: "Vì chị và Hề Hề nói chuyện với nhau nhiều nhất à?"
Lục Tinh: "Như thế mà cũng ghen sao? Nếu chị Bát biết tôi thường xuyên ngủ với Ân Ân chung một giường, còn từng nhìn thấy cô ấy khỏa thân nữa, vậy chẳng phải sẽ đột tử sao?"
Lục Tinh: "Xin lỗi, tôi gõ nhầm."
Lục Tinh: "Sửa lại nhé, là ghen chết."
Lâm Nhiễm: "Em cảm thấy không vấn đề gì cả, ghen đến mức đột tử."
Trần Ân Tứ: "Chẳng phải mấy hôm trước mọi người nhắc đến nội y mà mình tặng sao? Giá bộ nội y của chị Bát là rẻ nhất, giá bộ nội y của Tinh Tinh là đắt nhất, nên có thể vì chuyện này mà chị Bát mới ghen."
Lâm Nhiễm: "Cậu chắc chứ?"
Lục Tinh: "Nên ý em là, vì bộ nội y của chị đắt hơn bộ nội y của chị Bát hai mươi tệ, nên chị Bát ghen à?"
Trần Ân Tứ: "Đúng thế."
Trần Ân Tứ: "Sửa lại một chút, không phải là 20 tệ, mà là 19.9 tệ."
Lâm Nhiễm: "Cứ như cậu đang đùa mình ấy."
Lục Tinh: "Lại còn đùa chị như đùa đứa thiểu năng."
Trần Ân Tứ: "Vậy hai người nói xem tại sao?"
Nhóm chat yên lặng mười mấy giây.
Lục Tinh: "Hình như không có nguyên nhân nào khác."
Lâm Nhiễm: "Hình như đúng là có thể là nguyên nhân này."
Lục Tinh: "Có lẽ chị Bát cảm thấy, đối với em, chị ấy không quan trọng đến thế, không ngờ chị Bát ngày nào cũng bận rộn, thoạt nhìn giống như phụ nữ thành đạt, nhưng nội tâm lại giống như một cô gái nhạy cảm."
Trần Ân Tứ tag @Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Chị Bát, chị đừng ghen, em yêu chị nhất."
Trần Ân Tứ tag @Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Chị Bát, nội y của em giống hệt với chị, đều có giá như nhau đó."
Trần Ân Tứ tag @Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Đồ của chúng ta là đồ đôi đấy ~"
...
Điện thoại để bên bàn, liên tục rung lên bần bật.
Tần Kiết xử lý xong việc dang dở mới cầm điện thoại lên, vừa tìm ký tự gõ sai trên màn hình máy tính, vừa ấn bừa mở WeChat, vừa nhìn máy tính, lại vừa trượt màn hình lướt xem tin nhắn.
Tần Kiết càng xem càng đau đầu, anh dằn lòng để không thoát khỏi nhóm chat, lướt màn hình đến cuối cùng, gõ mấy từ.
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Không ghen, bận lắm, không có thời gian."
...
Được chị Bát nhắc nhở, Trần Ân Tứ lập tức nhận ra mình đã quên mất chuyện chính, giây tiếp theo tóm lấy Lục Tinh và Lâm Nhiễm, bắt đầu giúp cô viết kiểm điểm.
Ba cô gái ồn ào trong nhóm chat suốt nửa tiếng, dòng tin nhắn đã lên đên 999+, nhưng số chữ của bản kiểm điểm vẫn chỉ vỏn vẹn 18 chữ.
Lâm Nhiễm: "Hề Hề, cậu tha cho mình đi, mình thật sự không nặn ra nổi nữa rồi."
Lục Tinh: "Ân Ân, chị giúp em viết kế hoạch quảng bá 9000 từ thay cho bản kiểm điểm 3000 từ được không?"
Lục Tinh gửi một loạt icon đập đầu xuống đất.
Lâm Nhiễm cũng gửi một loạt icon đập đầu xuống đất.
Nhìn hai người bị giày vò sống không bằng chết, Trần Ân Tứ quyết định không ép họ nữa. Cô cắn bút, tiếp tục rặn trong mười phút, sau đó viết được mười chữ như bị táo bón.
Một lúc sau, cô lại xóa năm chữ đi.
Nhìn bản kiểm điểm chẳng những không thêm được chữ nào mà lại còn giảm, cô điên cuồng vò đầu bứt tai.
Cô buồn chết mất thôi...
Liếc mắt thấy đã ba giờ chiều, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ tan ca, nếu cứ lề mề thêm nữa, ngày mai mới dỗ được tên khốn này mất.
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, cuối cùng lại mò vào nhóm chat mấy cô bạn thân, chỉ còn mỗi chị Bát chưa bị cô ép.
Lần này Trần Ân Tứ chọn nhắn tin riêng: "Chị Bát, chị vẫn đang bận à?"
Trần Ân Tứ: "Hãy nhìn vào ánh mắt mong chờ của em đi.jpg"
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "?"
Trần Ân Tứ: "Chị Bát, chị biết viết kiểm điểm không?"
Trần Ân Tứ: "Chị Bát, chỉ có chị mới cứu được em thôi, bây giờ chị là niềm hi vọng duy nhất của em."
Trần Ân Tứ: "Baby, chị là duy nhất của em."
Trần Ân Tứ: "Duy nhất, xin chị đấy ~"
...
Tần Kiết nhìn chằm chằm hai từ "duy nhất": "..."
Ba giây sau, Tần Kiết xóa ba từ "tự viết đi" trong khung nhập chữ.
Một tiếng hai mươi phút sau, Tần Kiết dùng tốc độ như tên bắn để gõ chữ, sau khi nhìn chằm chằm ba nghìn chữ chi chít trong khung nhập văn bản, rồi sửa lại hai lỗi sai, anh copy toàn bộ nội dung dán vào điện thoại, rồi gửi cho Trần Ân Tứ.
Nguồn : truyendkm.com
Sau khi tin nhắn gửi thành công, Tần Kiết không thể chịu được nữa tự mắng mình là đồ ngốc.
Tự mình viết kiểm điểm gửi cho mình... Chắc chắn anh bị điên rồi.
Nửa phút sau, Tần Kiết nhận được hàng loạt tin nhắn.
Trần Ân Tứ: "Woa, duy nhất, chị giỏi quá."
Trần Ân Tứ: "Duy nhất, chị quả là ân nhân cứu mạng của em, giúp em trong lúc nước sôi lửa bỏng!"
Trần Ân Tứ: "Coi như em nợ chị một lần, sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp chị!"
Trần Ân Tứ: "Được rồi, không nói nữa, em phải chuẩn bị lát nữa đi dỗ người ta."
Dỗ người ta?
Tần Kiết nhìn ba từ này, chợt nổi hứng: "Dỗ ai?"
Trần Ân Tứ: "Thầy Tần khó chơi."
Tần Kiết ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi trước bàn làm việc cầm bút nghiêm túc viết kiểm điểm qua cửa kính, mây đen che kín trong tim bỗng nhiên tản đi hơn nửa.
Một lúc sau, anh ấn màn hình nhắn trả lời: "Dỗ cẩn thận đấy."
Tần Kiết và Dung Dự hẹn nhau sáu giờ tối đi chơi bóng, vừa đến sáu giờ, Dung Dự lập tức tắt máy tính, đứng lên vươn tay gõ máy tính của Tần Kiết: "Đi thôi."
Tần Kiết tháo tai nghe xuống, mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay vẫn gõ bàn phím như bay: "Không đi."
Dung Dự: "Này, tôi đã đặt sân xong cả rồi."
Tần Kiết hờ hững đáp: "Bảo Đường Cửu đi đi."
Dung Dự: "Không phải chứ, tối nay cậu có việc đột xuất à?"
"Ừ, chờ một thứ."
"Chờ gì?"
"Chờ dỗ."