Chương 163 CÓ PHẢN ỨNG RỒI
Nếu hỏi tâm trạng bây giờ thế nào, Dung Dự thực không sao nói rõ được.
Thấy Tần Kiết tuyên bố trong nhóm chat rằng Trần Hề là bạn gái mình, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Dung Dự là: thằng chó này được lắm, phỗng tay trên ông à.
Nhưng ngay sau đó Dung Dự đã thấy suy nghĩ ấy quá gượng ép, dù ban đầu vừa gặp Trần Ân Tứ, Dung Dự đã động lòng, nhưng lại chưa từng bày tỏ, chỉ âm thầm đối tốt với cô mấy lần, bắc tám cây sào cũng chẳng tới, đừng nói là phỗng tay trên, xét về tình bạn thì Dung Dự cũng không thân thiết với Trần Ân Tứ bằng Lâm Nhiễm.
Nếu hỏi Dung Dự có tức không thì đúng là hơi tức thật, nhưng không hề đau lòng, cũng chẳng có cảm giác phẫn nộ vì bị giật mất người yêu, quá lắm chỉ là hơi... tiêng tiếc.
Song nỗi nuối tiếc ấy cũng chẳng có gì mãnh liệt, chỉ như làn sương mỏng gió thổi là tan.
Cảm giác ấy giống như hổi nhỏ làm mất một viên kẹo, rất đau khổ nhưng chỉ cần được cho viên kẹo mới là hết buồn ngay.
Thế nên khi tiêu hóa xong ý nghĩ nữ thần của mình đã bị anh em nối khố của mình nẫng mất, suy nghĩ trong đầu Dung Dự đã chuyển thành: đệch, gã họ Tần chó chết này!
Ra khỏi cửa, gặp gió lạnh, tâm trí Dung Dự cũng tỉnh táo hẳn ra, nghĩ kỹ lại cảnh tượng Tần Kiết và Trần Ân Tứ bên nhau, chợt cảm thấy hình như đã có dấu hiệu từ rất lâu rồi.
Thảo nào Tần Kiết không cho mình đến nhà, hẳn là sợ mình ra tay với Trần Ân Tứ.
Ha ha, Tần Kiết đúng là đồ chó trong loài chó!
Sắp đến cửa quán, di động Dung Dự trong túi chợt rung lên, Dung Dự bèn rút ra xem.
Tần Kiết: "Xin lỗi nhé."
Ba chữ đơn giản khiến Dung Dự phì cười, vừa hít một hơi khí lạnh vừa gõ trả lời, "Có gì mà xin lỗi."
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hơi tức, Dung Dự lại bổ sung thêm hai chữ, "Đồ chó."
Bốn người ăn khuya xong thì đã là một giờ sáng.
Trước lúc chia tay, Lâm Nhiễm đưa cho Trần Ân Tứ một chiếc hộp được trang trí tỉ mỉ, "Hề Hề, tặng em quà mừng này."
Trần Ân Tứ nhận lấy hỏi, "Cái gì thế?"
Lâm Nhiễm chớp mắt, úp mở đáp, "Bí mật."
Ngừng giây lát Lâm Nhiễm mới nói thêm, "Nhớ phải về nhà mới được bóc nhé."
Trần Ân Tứ "ừm" một tiếng rồi nhét cái hộp vào túi.
Về đến nhà, Trần Ân Tứ đi tắm nước nóng trước, lúc bước ra thấy Tần Kiết đang ngồi trên sofa phòng khách chơi di động, "Anh không ngủ à?"
"Ngủ chứ." Tần Kiết ngước lên, "Nhìn em một cái rồi về phòng ngủ."
Vành tai Trần Ân Tứ lại nóng bừng lên.
Tên Tần Kiết này... thực sành sỏi quá.
Cô mới nhận lời làm bạn gái anh chưa đầy ba tiếng đồng hồ mà anh đã làm cô đỏ mặt mấy lần rồi, tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng lần nào cũng đỏ bừng mặt vì một câu nói của anh thì cũng mất mặt quá.
Trần Ân Tứ nghĩ lại thì, hình như từ hồi quen anh tới nay chưa lúc nào cô thắng được anh cả.
Giống như lần trước, cô nửa đêm đi vệ sinh, va phải anh vừa tắm xong đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh lúng túng đòi cô đưa tiền, cô khó khăn lắm mới trả miếng được một lần, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, phải cắm đầu chạy về phòng.
Không thể thế được, cô không thể lúc nào cũng bị anh đè đầu được...
Trần Ân Tứ chớp mắt, một giây sau đã vắt chiếc khăn tắm trong tay lên tivi bên cạnh rồi vẫy tay gọi Tần Kiết, "Anh qua đây em bảo cái này."
Tần Kiết đặt di động xuống, sải hai bước chân là tới trước mặt Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ thấy hai người vẫn cách nhau hơi xa, lại vẫy tay, "Lại gần chút nữa đi."
Tần Kiết lại gần thêm chút nữa."
Trần Ân Tứ hài lòng, lại nói, "Anh cúi đầu xuống, em nói thầm cái này."
Tần Kiết khom người xuống.
Trần Ân Tứ đi dép lê, nhón chân ghé tai Tần Kiết, "Chúc ngủ ngon nhé, bạn trai."
Dứt lời, cô ghé vào tai anh cắn nhẹ.
Cảm giác được thân thể anh hơi run rẩy, người Trần Ân Tứ cũng căng lên, trước khi nhả ra, cô nổi hưng thè lưỡi liếm nhẹ dái tai anh rồi lùi lại hai bước, chạy nhanh vào phòng ngủ.
Giọng cô vừa mềm vừa nhẹ, lúc cô lại gần, cơ thể còn ngào ngạt mùi sữa tắm ngọt lịm.
Nhất là khi cô cắn tai anh, cả người anh như bị điện giật, đờ ra tại chỗ.
Cửa phòng ngủ phụ đóng lại đã lâu, Tần Kiết mới định thần lại được.
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, duyệt lại những việc cô nhóc vừa làm với mình một lượt rồi đột nhiên buột miệng "cái đệt".
Không kìm nổi... Có phản ứng rồi. Truy cập fanpage https://facebook.com/TruyenDKM để tham gia các event hấp dẫn.
Ăn đêm xong, Tần Kiết vốn đã hơi buồn ngủ, sau khi đi tắm nước lạnh vào lại tỉnh như sáo, không ngủ nổi nữa.
Anh nằm trên giường, nhìn chòng chọc trần nhà hồi lâu, nhận ra mình càng lúc càng nhớ cô bạn gái phòng bên.
Khi chưa thành bạn gái, anh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, giờ thành bạn gái rồi, anh mới nhận ra bức tường ngăn cách này quả thực là một sự giày vò.
Tần Kiết trở mình, cầm di động lên xem giờ.
Đã hai giờ rượu, chắc bạn gái đã ngủ rồi nhỉ?
Chắc là ngủ rồi...
Tần Kiết mở WeChat ra, ngắm ảnh Trần Ân Tứ hồi lâu rồi nhớ ra bạn gái đã chúc mình ngủ ngon mà mình chưa chúc, bèn nhắn tin, "Chúc ngủ ngon nhé, bạn gái bé bỏng."
Đang định đặt di động xuống, bạn gái bé bỏng phòng bên đã trả lời, "Anh chưa ngủ à?"
Tần Kiết: "Sao em cũng chưa ngủ?"
Bạn gái bé bỏng phòng bên: "Không ngủ được."
Tần Kiết: "Anh sang chơi tý nhé?"
Trần Ân Tứ nhìn tin nhắn Tần Kiết gửi, mặt bỗng đỏ bừng lên, cô đấu tranh tư tưởng hơn một tiếng rồi nhanh nhẹn trả lời, "vâng", sau đó giấu di động xuống dưới gối.
Một lát sau, cô nghe tiếng cửa phòng bên mở, rồi tiếng chân càng đi càng xa, nửa phút sau mới lại nghe tiếng bước chân vang lên, dừng trước cửa phòng cô, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.
Trần Ân Tứ mở cửa ra, để Tần Kiết bưng một cốc nước ấm vào phòng.
Tần Kiết đưa cốc nước cho Trần Ân Tứ xong, nhìn quanh phòng cô một lượt, thấy toàn những thứ màu hồng phấn dễ thương, y như trẻ con.
Trần Ân Tứ uống hết nước, lại nhìn sang Tần Kiết.
Vừa hay Tần Kiết cũng đang nhìn cô.
Hai người chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Không khí trong phòng bỗng trở nên mờ ám.
Tần Kiết nhận ra ý định "sang chơi một tý" thực ra là giày vỏ bản thân, để ép mình không nghĩ ngợi lung tung nữa, anh cố kiếm chuyện hỏi han, "À phải, Lâm Nhiễm tặng em cái gì thế?"
Tần Kiết không nhắc thì Trần Ân Tứ cũng quên bẵng, cô đặt cốc nước xuống, lục tìm trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp được bọc gói cẩn thận.
Bóc lớp giấy bọc ra, Trần Ân Tứ phát hiện bên trong còn một lớp nữa, bóc lớp thứ hai lại thấy lớp thứ ba, Trần Ân Tứ sốt ruột bèn lấy luôn con dao nhỏ trên giá rạch luôn lớp giấy bọc ngoài rồi xé toạc những lớp bọc bên trong ra, vì xé quá mạnh nên món đồ bên trong cũng rơi xuống cạnh chân Tần Kiết.
Nghe rơi bộp một tiếng, Tần Kiết cúi xuống nhìn.
Một hộp bαo ƈαo sυ.