Chương 148 ĐANG THEO ĐUỔI
Trần Ân Tứ tức thì im bặt, nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, cô như bị người ta đánh một gậy vào đầu, đầu óc trống rỗng.
Vào khoảnh khắc đặt môi lên môi cô, Tần Kiết mới nhận ra mình đã làm gì, anh đờ người như bị điểm trúng huyệt đạo.
Đầu thu, ngoài cửa sổ nổi gió, tiếng gió khá lớn, làm lá cây xào xạc thành tiếng.
Trong phòng, anh và cô như một bức tranh tĩnh vật.
Chẳng biết bao lâu sau, yết hầu Tần Kiết chuyển động mấy lần, dùng dằng mãi giữa tách ra và tiếp tục, cuối cùng anh chậm rãi nhắm nghiền mắt lại, run run áp môi vào môi cô, vẻ thăm dò.
Thấy cô không né tránh, anh từ tốn hôn cô, trong tiếng rù rù trầm trầm của tủ lạnh, anh từ từ hôn sâu hơn, đến cuối cùng thì trở thành quấn quýt, nồng nàn.
Khi tủ đá kêu lên rù rù lần thứ hai, Tần Kiết từ từ rời môi Trần Ân Tứ.
Mãi tới khi Tần Kiết buông cánh tay Trần Ân Tứ ra, cô mới từ từ phát giác chuyện gì vừa xảy ra, mắt cô từ từ trợn tròn lên, rồi ráng đỏ lan từ tai ra đến má, xuống cổ với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, cuối cùng biến mất sau cổ áo cô.
Cô nhìn Tần Kiết, há miệng định mắng nhưng đầu cứ ngẩn ngơ, không nặn ra được chữ nào.
Cô giơ tay ra chỉ vào Tần Kiết, rồi lại chỉ vào mình, cuối cùng gương mặt đỏ bừng lên như ứa máu đến nơi, giơ hai tay đẩy Tần Kiết thật mạnh, quay vào phòng, dựa lưng vào cửa giây lát rồi khóa trái cửa lại.
Một lúc sau, cô hì hục kéo cả cái bàn tới chặn trước cửa.
Cô cũng chẳng rõ rốt cuộc mình muốn chặn cái gì, chỉ cảm thấy phải chặn cửa lại mới yên tâm được, bèn lôi hết mọi thứ chặn được trong phòng ra chặn sau cửa như một hòn núi nhỏ, bấy giờ tim mới bớt đập thình thịch, rồi chẳng biết là quá mệt hay bàng hoàng đến gần như kiệt sức, cô nằm lăn ra giường.
Đêm đã khuya lắm rồi nhưng cô hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, đỡ đẫn hồi lâu, cứ như đang trong mơ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đến quá nửa đêm, Trần Ân Tứ cũng hơi bình tĩnh lại, bấy giờ mới nhận ra tay chân mình đã mềm rũ.
Đệt, không mềm oặt ra mà được à?
Cô vừa hôn môi gã phòng bên đấy.
Hôn môi...
Trần Ân Tứ khó khăn lắm mới bình ổn được tâm tình, lại một lần nữa kích động như đang ngồi trên xe qua núi, gập ghềnh lên xuống.
Sao anh tự nhiên lại hôn cô?
Anh hôn cô như vậy nghĩa là sao?
Sao cô lại bị anh hôn?
Sao vừa rồi cô không tẩn cho anh một trận?
Đây là nụ hôn đầu của cô cơ mà!
Sao môi anh mềm thế?
Sực nhận ra mình đang nghĩ gì, Trần Ân Tứ thầm chửi thề trong bụng.
Môi anh mềm hay không liên quan gì tới cô?!
Tần Kiết bị Trần Ân Tứ đẩy cho phải lùi lại nửa bước, đứng ngây ra trước bàn ăn một lúc lâu mới định thần.
Nhìn cánh cửa phòng Trần Ân Tứ đóng chặt, anh sải bước đi đến, giơ tay định gõ nhưng cánh tay mới giơ lên nửa chừng đã hạ xuống, đứng trước cửa giây lát rồi quay về phòng mình.
Đi đến cạnh cửa sổ, anh mở cửa ra để gió đêm lạnh buốt thốc vào phòng, hơi lạnh làm anh tỉnh táo hẳn, cũng bình tĩnh hẳn.
Anh vừa hôn cô.
Hoàn toàn không hề suy tính, chỉ hôn cô theo bản năng.
Anh tự cho rằng mình rất giỏi kiềm chế, nhưng vào khoảnh khắc ấy, khả năng kiềm chế của anh đã tụt xuống đáy.
Thậm chí vừa rồi, khi đã khôi phục lại lý trí, anh cũng chẳng hề thấy hối hận vì đã manh động.
Như thể... như thể anh đã muốn hôn cô rất lâu rồi.
Không phải chưa từng nghĩ tới hình mẫu người yêu lý tưởng, nhưng anh cũng chưa bao giờ hình dung cụ thể cả.
Giờ hễ nghĩ tới hình mẫu lý tưởng, trong đầu anh chỉ toàn bóng dáng cô nàng phòng bên.
Mùa thu năm 22 tuổi, anh thích một cô gái tên Trần Hề, mới quen nhau được 68 ngày, là khách thuê phòng của anh, ở ngay cạnh phòng anh, cung Bạch Dương, ăn uống kén cá chọn canh, nóng nảy hấp tấp, nhưng anh lại thích... Thích như kiểu muốn cưới về nhà nuôi.
Cưới về nhà...
Tim Tần Kiết đột nhiên như chìm xuống tận đáy.
Suýt nữa quên mất... Anh còn một cô vợ chưa cưới. Tuy anh cự tuyệt gia đình, không chịu thừa nhận nhưng cả nhà anh vẫn thừa nhận.
Tần Kiết chưa bao giờ nghĩ tình tiết vừa nực cười vừa lố bịch chỉ có trên phim truyền hình này lại xảy ra với mình.
...
Mấy năm nay, Tần Kiết không đếm nổi rốt cuộc mình đã hồi tưởng lại thời gian bên nhau bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nhớ rành rọt như tối nay.
Ngay cả cảm giác khi hôn cô lần đầu, bấy nhiêu năm rồi anh vẫn nhớ rõ rành rành.
Tần Kiết định thần lại, nằm hồi lâu mới thϊếp đi.
Hôm sau, anh bị tiếng điện thoại đánh thức.
Mới ngủ chưa được mấy tiếng, anh day day huyệt thái dương đau ê ẩm, nhỏm người dậy, cầm di động lên xem số gọi tới rồi vội vã ấn nút nhận cuộc gọi, "Tiến sĩ Dương à?"
Tiến sĩ Dương tên đầy đủ là Dương Hữu Vi, có bằng tiến sĩ y học cả trong và ngoài nước, làm việc ở Viện Nghiên cứu Bệnh viện Đông Hoa.
Dương Hữu Vi hơn năm mươi tuổi mà giọng vẫn sang sảng, "Tiểu Kiết, vẫn chưa dậy à?"
"Chưa ạ." Tần Kiết nhỏm người dậy để làm mình tỉnh táo hơn, "Tiến sĩ Dương, có gì chú cứ nói đi."
Tiến sĩ Dương: "Là thế này, robot chữa trị tuy đã nghiên cứu phát triển thành công, nhưng vẫn chưa được đưa vào sử dụng, chiều nay bên chú có một người bệnh chấp nhận mổ bằng robot chữa trị nên báo trước với cháu một tiếng, tới lúc đó cháu nhớ tới, lỡ xảy ra vấn đề gì, bên cháu cũng tiện giúp đỡ điều chỉnh lại, dĩ nhiên bọn chú đã sắp xếp bác sĩ chủ trị giỏi nhất ở ngay cạnh đó, bảo đảm an toàn cho người bệnh."
Tần Kiết: "Mấy giờ ạ?"
Tiến sĩ Dương: "Ba giờ mười phút chiều."
"Vâng..." Tần Kiết đang định nói "cháu biết rồi" thì ngừng lại, mấy giây sau mới đổi giọng hỏi, "Cháu đem theo người đến được không?"
Dương Hữu Vi ngạc nhiên, "Nghe cháu hỏi thế này, chắc không phải người công ty cháu rồi... Con gái à?"
Tần Kiết không phủ nhận.
Dương Hữu Vi thấy Tần Kiết im lặng, biết rằng mình đã đoán đúng, cười khì một tiếng rồi hỏi thêm, "Người cháu thích à?"
Tần Kiết không nói gì.
"Lần này chú yên tâm rồi, cứ sợ cháu định độc thân cả đời chứ." Dương Hữu Vi ngừng giây lát lại hỏi thêm mấy câu, "Từ bao giờ thế? Hẹn hò bao lâu rồi?"
Cuối cùng Tần Kiết cũng không im lặng được nữa, "Còn chưa hẹn hò đâu ạ."
Chẳng đợi Tiến sĩ Dương hỏi tiếp, anh nói luôn, "Cháu đang theo đuổi."
"Hóa ra vẫn chưa cưa được à." Dương Hữu Vi cố hết sức kìm nén nỗi thất vọng trong giọng nói.