Chương 133 THỨ QUAN TRỌNG
Anh tới đây đón cô ư...?
Trần Ân Tứ ngạc nhiên quay sang, thấy Tần Kiết đang nhìn mình, vừa nhác thấy ánh mắt anh, cô đang quay đầu chợt khựng lại, giơ tay sửa lại tóc, vờ như không hề định nhìn anh, chỉ đơn giản là hơi xoay đầu mà thôi.
Tống Đào biết rõ lai lịch Tần Kiết, lại thêm lúc đi học, bóng đen tâm lý Tần Kiết để lại cho gã quá lớn, thoạt trông thấy anh, gã đã có phản xạ muốn ôm đầu gọi ba, nên thấy thứ quan trọng mà Tần Kiết đánh rơi là Trần Ân Tứ, gã hơi do dự, nhưng không cam lòng.
Gã bị một cô gái đánh liên tục hai lần... Chuyện này truyền ra thì mất mặt quá, nếu tối nay gã không gỡ lại được, có lẽ cả năm nay cũng chẳng được yên.
Gã đã tốt nghiệp chừng ấy năm rồi, còn bao nhiêu anh em ở đây, không việc gì phải sợ!
Tống Đào một lòng muốn gỡ lại thể diện, song không hề ngăn Tần Kiết lại, "Tần Kiết, chúng ta nước sông không phạm nước giếng nhiều năm nay, tôi khuyên anh đừng lo việc bao đồng."
"Lần trước ở nhà hàng gia đình anh đã đánh tôi sứt đầu chảy máu, tôi cũng không tính toán với anh, thế là nể mặt anh lắm rồi, tôi khuyên anh đừng có thách thức giới hạn của tôi đấy, tóm lại, chỉ một câu thôi..."
Tống Đào lấy hết can đảm, đang định hùng hổ nói mấy câu đe dọa thì Tần Kiết đứng gần đó nhướng mắt, thong thả hỏi, "Giới hạn của anh là gì? Nói ra đi để tôi thách thức?"
Tống Đào: "..."
Tống Đào nghẹn họng hồi lâu, lại càng tức giận, "Còn phải hỏi à? Giới hạn của tôi chính là, anh đi thì được, nhưng cô ta thì đừng hòng!"
Tần Kiết gật đầu, chẳng buồn nhìn đến Tống Đào mà nhìn sang Trần Ân Tứ, "Thứ quan trọng này, em muốn đi không?"
Trần Ân Tứ chẳng muốn trả lời, quay hẳn đầu sang một bên.
Cần cổ trắng muốt và vành tai đẹp đẽ của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt Tần Kiết.
Anh chăm chú ngắm dái tai trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh đèn của cô, không kìm được giơ tay ra gẩy một cái, "Nói với em đấy, thứ quan trọng ạ."
Trần Ân Tứ giơ tay lên bịt tai theo phản xạ.
Nói chuyện thì cứ nói, động tay động chân làm gì?
Cô trừng mắt nhìn Tần Kiết rồi chẳng chút ngần ngại né sang bên cạnh.
Bị phớt lờ, Tần Kiết cũng chẳng hề để bụng, còn hỏi lại lần nữa, "Không muốn đi à?"
Cũng phải, thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó, nếu đi chẳng hóa ra nể mặt Tống Đào ư, không đi mới là ác mộng của Tống Đào.
Nói rồi, Tần Kiết nhướng mày hỏi Trần Ân Tứ, "Này thứ quan trọng, có muốn thi với anh không?"
Ngừng giây lát, anh bồi thêm hai tiếng, "Dám không?"
Dám không á? Nghe đồ chó chết thiếu đánh này nói kìa!
Khinh chị chắc!
Trần Ân Tứ đanh mặt lại, rồi lập tức túm lấy một người bên cạnh, giơ chân đạp mấy cái rồi cầm gạt tàn, tránh chỗ hiểm của kẻ nọ, đập mạnh vào sau lưng gã.
Cả một phòng người trố mắt ra.
Ai cho bọn họ biết với, đây là thế nào đây?
Hai người đang nói chuyện, sao tự nhiên lại động thủ?
Đợi Trần Ân Tứ đánh cho một tên phải ôm bụng nằm lăn ra đất rêи ɾỉ, Tần Kiết mới ra tay.
So với Trần Ân Tứ chẳng nói chẳng rằng đã đánh người bình bịch, Tần Kiết còn nhàn nhã lại gần Trần Ân Tứ, nói với cô một hai câu.
"Này thứ quan trọng, anh nhường em một người nhé."
"Không cảm ơn đâu."
"Còn nữa, vẫn quy định cũ, ai thua phải nhận lời làm cho người thắng một việc."
"Ai nuốt lời làm chó."
Trần Ân Tứ nhìn có vẻ hùng hổ đánh túi bụi, thực ra chẳng qua là dựa vào phản ứng nhanh, nhân lúc đối phương không để ý mà ra tay trước.
So ra thì, Tần Kiết nhìn có vẻ không hề có sức công kích, thậm chí còn có vẻ nhàn nhã như chơi nhưng ra tay lại vừa độc vừa chuẩn, không chút lề mề, nếu ví động tác của anh là dao mà người trong phòng là dưa hấu thì anh đúng là “mỗi quả dưa một nhát, chém liền tù tì”.
Trong phòng rầm rầm rầm liên tục.
Sau đó tràn ngập tiếng rêи ɾỉ.
Chẳng mấy chốc, cả phòng chỉ còn Tần Kiết, Trần Ân Tứ và Tống Đào còn đang đứng, những kẻ khác bất luận có đứng lên được hay không, đều vờ như không đứng lên nổi.
Tần Kiết và Trần Ân Tứ lúc này đang ngang cơ nhau.
Cả hai đồng loạt quay sang nhìn gã Tống Đào còn sót lại.
Thấy hai người nhìn mình chăm chăm, Tống Đào lùi lại nửa bước, "..."
Giờ gã chịu lép vế còn kịp không nhỉ?
Tiếc rằng gã chưa kịp nói câu nào thì Tần Kiết và Trần Ân Tứ đã áp sát lại gần.
Chẳng đợi hai người ra tay, Tống Đào đã lập tức quay lại thời đi học, vô thức ôm lấy đầu, gào lên theo bản năng, "Ba ơi con biết lỗi rồi!"
Tần Kiết: "..."
Đúng lúc động tác của Tần Kiết hơi chậm lại, Trần Ân Tứ lao đến cạnh Tống Đào vung chân ra, nhưng chân cô còn chưa chạm đến Tống Đào, gã đã ôm lấy đũng quần kêu thét lên, "Mẹ, mẹ ơi, con biết lỗi rồi!"
Trần Ân Tứ: "..."
Ba giây sau, Trần Ân Tứ chẳng hề đếm xỉa đến thể diện của Tống Đào, giơ chân đá vào ngực gã, tiếc rằng đã có người nhanh hơn cô một bước. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Ấy là Tần Kiết, khi chân cô chỉ còn cách ngực Tống Đào một milmet, anh đã kéo tay Tống Đào, tránh khỏi đòn công kích của cô rồi chẳng đợi cô kịp phản ứng, giơ tay chặt mạnh một cú vào cổ Tống Đào, làm gã ngất lịm.
Đệch, tên khốn kia cướp số của cô kìa!
Cô cũng đang chướng mắt hắn đây!
Trần Ân Tứ hùng hổ đổi sang đá Tần Kiết.
Tần Kiết nghiêng người né tránh, giơ tay tóm lấy cổ chân cô, kéo cả người cô lại gần, đặt tay lên vai cô, "Mọi khi vẫn nhường em nhưng hôm nay thì không được."
"Hôm nay anh nhất định phải thắng..."
Tần Kiết buông cổ chân Trần Ân Tứ ra, đợi cô đứng vững mới giơ tay sửa lại mái tóc cho cô, "Trần Hề, dám chơi dám chịu, bỏ qua chuyện hôm qua tôi trả lời tin nhắn của em chậm nhé?"
Không nhắc chuyện hôm qua còn đỡ, vừa nhắc tới hôm qua, ánh mắt bừng bừng lửa giận của Trần Ân Tứ trong chớp mắt lạnh như băng.
Cô chẳng nói nửa câu, hơi lắc người giằng khỏi tay Tần Kiết, nhặt túi lên, đi thẳng ra cửa.
"Trần Hề..."
Trần Ân Tứ chưa đi được mấy bước đã nghe Tần Kiết gọi tên mình.
Cô ngỡ anh gọi mình nên không trả lời, đanh mặt đặt tay lên tay nắm cửa.
Vừa định xoay tay nắm thì sau lưng vang lên tiếng loảng xoảng.
Cô ngoái lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy một tên nổi điên vì bị đánh, chẳng biết đã bò dậy từ lúc nào, đang định cầm chai bia đập vào cô.
Nhưng chai bia không đập trúng cô, mà đập vào cánh tay Tần Kiết.
Chai bia vỡ toang, mảnh chai văng tung tóe, tay áo sơ mi trắng của Tần Kiết loang ra mấy “đóa hoa” đỏ thẫm.