Ba người Trang Ngạn Du, Tần Dịch Nguyên và Chu Tuyền bận rộn ở bến cảng chừng hai mươi ngày mới nâng cấp được toàn bộ phần mềm, phần cứng của bến cảng. Chủ yếu là để không ảnh hưởng đến hoạt động của bến cảng, không thể để bến dồn hàng, cho nên tiến độ làm việc khá chậm, nếu không đã hoàn thành từ một tuần trước rồi.
Sau khi hoàn thành dự án này, Chu Tuyền cảm thấy có bản lĩnh hơn, thấy mình đã thực sự trở thành một kỹ sư kiến trúc lợi hại, không muốn quay lại bên dịch vụ kỹ thuật nữa.
Chu Tuyền đội nón bảo hộ, đứng trên cao nhìn những thùng container bên dưới được hệ thống kiểm soát sắp xếp và vận chuyển theo trật tự, trong lòng anh ta dâng lên cảm giác tự hào, ánh mắt thâm trầm cứ như đang nhìn thiên quân vạn mã phía dưới, vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Đây mới là làm việc, đây mới là chuyện mà đàn ông chúng ta nên làm, đây là giang sơn mà ta gây dựng!”
Trong bộ đàm, Trang Ngạn Du chỉ nói ba chữ: “Phải đi rồi.”
Chu Tuyền lập tức nịnh nọt hùa theo: “Đến liền đến liền, bây giờ xuống liền đây.”
Chu Tuyền tung ta tung tăng trèo xuống, đến trước mặt Trang Ngạn Du và Tần Dịch Nguyên mới hỏi: “Chúng ta phải về công ty à?”
Trang Ngạn Du khó hiểu: “Anh muốn ở lại?”
“Không, he he.” Chu Tuyền nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đi theo bộ phận kỹ thuật làm công việc như vậy. Mặc dù mất nhiều thời gian, nhưng tôi cảm thấy rằng mình đã học được rất nhiều.” Lại nghĩ đến việc trở về bộ phận dịch vụ kỹ thuật, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính hoặc là đi chạy thử chương trình, không thì ngồi ghi sổ tay vận hành hay sổ tay lắp ráp gì đó, cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày, chán muốn chết.
Anh ta là người có tư duy cầu tiến mà.
Tần Dịch Nguyên buồn cười: “Còn chưa đến một tháng mà, cũng không phải là thời gian dài, bởi vì đường dây kỹ thuật đã bố trí xong sẵn rồi, nếu không có cơ sở có sẵn này, chúng ta đã phải theo dõi công trường ngay từ khi thi công, có khi nửa năm, có khi một năm, trước kia có đồng nghiệp của chúng tôi còn phải theo hai ba năm.”
Chu Tuyền trợn to mắt: “Phải ở lại công trường lâu như vậy?”
Tần Dịch Nguyên nói: “Không đến mức đó, công trường thi công có tính giai đoạn, ví dụ như lúc bắt đầu thi công chúng ta phải đi định vị, thi công đến giai đoạn tiếp theo, chúng ta phải kiểm tra phương hướng...”
Lúc nói tới đây, Tần Dịch Nguyên nhìn về phía Trang Ngạn Du: “Mà này Tiểu Du, cậu là người theo dự án hợp tác giữa công ty và tập đoàn Hải Cảng thành phố H phải không? Nghe nói đã bắt đầu thi công rồi.”
Chương trình cốt lõi do Trang Ngạn Du nắm giữ, công ty không mua đứt mà chia phần trăm với cậu.
Cho nên khi tiến hành dự án, để không làm lộ chương trình cốt lõi, Trang Ngạn Du vẫn phải tự mình đi một chuyến.
Quả nhiên Trang Ngạn Du gật đầu: “Đúng vậy.”
Tuy rằng không muốn đi công tác cho lắm, nhưng vừa nghĩ tới việc kiếm tiền là vì anh em tốt, Trang Ngạn Du lập tức cảm thấy không sao hết.
Cậu tình nguyện vì anh em của mình mà lên núi đao xuống biển lửa, chút chuyện này có là gì?
Chẳng qua đi công tác thì không thể ngày nào cũng được gặp anh em giống như bây giờ.
Mặc dù bây giờ cậu không làm việc ở công ty, nhưng mỗi buổi tối đều sẽ trở về chỗ ở của Ôn Trầm Tập, hơn nữa anh còn thường xuyên tới đón cậu tan tầm.
Tần Dịch Nguyên nói: “Vậy tôi có thể xin đi cùng cậu đến thành phố H làm dự án này không?”
Trang Ngạn Du nghi hoặc nhìn về phía anh ta: “Anh muốn đi?”
Tần Dịch Nguyên cười nói: “Cậu xem lần này chúng ta phối hợp rất tốt, hơn nữa ít nhất tôi cũng đã xác định được mục tiêu cơ bản của chương trình này rồi. Nếu gọi một người cậu không quen biết đến, cậu còn phải dạy lại một lần nữa, không cảm thấy phiền phức sao?”
Trang Ngạn Du ngẫm lại cũng đúng: “Cũng được, để tôi nói với quản lý Từ.”
Lúc này Tần Dịch Nguyên mới nở nụ cười.
Chu Tuyền bên cạnh thấy thế cũng động lòng, anh ta chớp mắt, ngó ngó Trang Ngạn Du, lại ngó ngó Tần Dịch Nguyên nhưng không tiện mở miệng.
Dù sao anh ta cũng không phải là nhân viên chính thức của bộ phận kỹ thuật, hiện tại vì đang ở bản địa, thời gian cũng ngắn nên để cho anh ta đến hỗ trợ còn tạm.
Nhưng muốn hai người họ dẫn theo anh ta đến thành phố H thì khó nói lắm.
Nào có công trình không mang theo người của bộ phận nghiên cứu mà lại mang theo nhân viên của dịch vụ kỹ thuật chứ.
Vì thế Chu Tuyền đành phải buồn bực ngậm miệng.
Lúc rời bến cảng vẫn chưa tới năm giờ, Tần Dịch Nguyên nói: “Bận rộn lâu như vậy, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?”
Trang Ngạn Du vẫn định từ chối như trước, cậu còn chưa mở miệng đã nghe Chu Tuyền nói: “Đi đi đi, ba người chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm! Vừa hay cũng đã hoàn thành công việc rồi.”
Nói xong bèn nhìn về phía Trang Ngạn Du: “Anh Trang, anh cũng đi cùng chứ?”
Trang Ngạn Du suy nghĩ vài giây.
Quả thật đã lâu rồi cậu không duy trì tiến độ trong giới xã giao với đồng nghiệp...
Cho nên cậu đã nói rồi mà, tinh lực của nhân loại rất hạn chế.
Tiến độ tình bạn phải duy trì, xã giao với đồng nghiệp cũng phải duy trì.
Tại sao chúng ta không thể chỉ có một người bạn?
Mỗi lần xuyên qua cậu chỉ bị trói buộc bởi một ký chủ thôi.
Trang Ngạn Du uể oải: “Được.”
Tần Dịch Nguyên đã chuẩn bị phải nghe lời từ chối, đột nhiên lại nghe thấy Trang Ngạn Du đồng ý, anh ta liền ngẩn người.
“Tiểu Du… cậu đồng ý?”
“Đúng vậy.”
Trái tim Tần Dịch Nguyên vốn lạnh lẽo lại không nhịn được rục rịch: “Vậy tôi xem ăn cái gì mới được.”
Anh ta mở app ra, xem thử gần đây có món ngon gì không.
Chu Tuyền lại gần cùng nhau xem: “Lẩu Tứ Xuyên, cái này được nè!”
Tần Dịch Nguyên: “Tiểu Du không ăn cay.”
“Ờ, đúng vậy. Vậy cái này đi, ếch xào sả ớt.”
“Tiểu Du không ăn ếch xào sả ớt phải không? Hơn nữa cái này nhiều dầu, Tiểu Du thích ăn thanh đạm.”
“Vậy cá hầm cải chua thì sao?”
“Tiểu Du không… Tiểu Du có ăn cá không?”
Tần Dịch Nguyên ngẩng đầu hỏi.
Trang Ngạn Du đang cúi đầu nhắn tin cho Ôn Trầm Tập, nghe bọn họ hỏi mình, nghe vậy bèn ngẩng lên, gật đầu: “Ăn cá, nhưng không ăn chua.”
Vì thế chọn tới chọn lui mới chọn được một quán ăn vặt danh tiếng không tệ, có rất nhiều hải sản và cá, còn có món hấp.
Tần Dịch Nguyên lái xe tới, trực tiếp kéo hai người đi về phía mục tiêu.
Ở trên xe, Tần Dịch Nguyên cố gắng tìm đề tài nói chuyện phiếm, kết quả Chu Tuyền trả lời rất vui vẻ, Trang Ngạn Du thì vẫn trầm mặc cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Tần Dịch Nguyên nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện môi Trang Ngạn Du hơi mím, lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.
Tần Dịch Nguyên ngẩn người, lại vội vàng thu liễm cảm xúc, nghiêm túc lái xe.
Anh ta còn chưa từng thấy Trang Ngạn Du cười, vốn tưởng rằng cậu đối với ai cũng lễ phép như vậy, mặc dù không lạnh nhạt nhưng lại không hiểu sao đem đến một loại cảm giác vô cùng xa cách.
Nhưng nụ cười vừa rồi rõ ràng có chút khác biệt, có vài phần hương vị thân mật.
Chẳng lẽ là với bạn gái?
Chu Tuyền cũng chú ý tới, hỏi: “Anh Trang, anh đang nói chuyện phiếm với ai vậy?”
Trang Ngạn Du cũng không ngẩng đầu lên: “Cùng anh em của tôi.”
“Á à.” Nháy mắt Chu Tuyền đã hiểu: “Tôi biết rồi, ha ha.”
Trang Ngạn Du cảm thấy Chu Tuyền cười rất là kì cục, nhưng lại không nói rõ được kỳ ở chỗ nào.
Tần Dịch Nguyên khá bất ngờ: “Anh em của cậu?”
Anh ta biết Trang Ngạn Du có một anh em tốt mỗi ngày đều treo ở bên miệng, hơn nữa mỗi khi rảnh rỗi hai người không phải đang tán gẫu trên wechat thì là đang gọi điện thoại.
Tần Dịch Nguyên cảm thấy kỳ lạ, sẽ có người ngày nào cũng nói chuyện nhiều với anh em tốt như vậy sao?
Hơn nữa, mặc dù đi làm nhưng chỉ cần có thời gian rảnh là Trang Ngạn Du sẽ không quên gọi điện thoại cho anh em tốt.
Nghỉ ngơi, ăn cơm, điện thoại cũng không rời tay.
Ngay cả khi tan tầm cũng là người anh em hay được nhắc tới đến đón cậu tan làm.
Ngay từ đầu Tần Dịch Nguyên chỉ tưởng là người anh em kia tiện đường, bây giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước còn nghe Chu Tuyền nói, Trang Ngạn Du ở nhờ nhà anh em của cậu, nói như vậy, cảm giác ngoại lúc trừ đi làm, gần như là tất cả thời gian bọn họ đều ở cùng một chỗ.
Đây sợ không phải anh em, mà là bạn trai ấy?
Nhưng rõ ràng Trang Ngạn Du thẳng như vậy.
Tần Dịch Nguyên thử hỏi: “Tiểu Du, cậu có đối tượng hẹn hò rồi sao?”
Trang Ngạn Du nói: “Không có.”
Nghe vậy Tần Dịch Nguyên âm thầm buồn cười, cảm thấy quả nhiên là do mình suy nghĩ nhiều.
Với loại tính cách này của Trang Ngạn Du, hẳn là không có khả năng sẽ lừa anh ta, cậu nói không có, vậy hẳn là thật sự không có.
Mà Chu Tuyền lại sửng sốt: “Anh Trang, anh em của anh không, không phải là cái kia của anh hả?
Trang Ngạn Du: “Cái nào?”
Trang Ngạn Du: “Anh ấy chính là anh em của tôi.”
Chu Tuyền: “...Anh ta không phải bạn trai anh à?”
Trang Ngạn Du còn nghi ngờ hơn cả anh ta: “Anh em chính là anh em, có liên quan gì đến bạn trai?”
Nói xong tạm dừng một giây: “Tôi cũng đâu phải con gái, tại sao có thể là bạn trai?”
Chu Tuyền: “...”
Vậy hai người ngày ngày ngủ cùng là chuyện gì thế?
Lúc tôi nói muốn làm anh em của cậu, cậu còn nói không có đủ tinh lực ứng phó là sao!?
Chu Tuyền: Chết tiệt, có phải tôi quá “răm” hay không? Sao lại nghĩ đến phương diện đó…
Duy chỉ có Tần Dịch Nguyên tỏ vẻ “quả nhiên là như thế“.
Từ mấy lần tiếp xúc trước đó anh ta đã thấy Trang Ngạn Du thật sự rất thẳng rồi, đâu ra bạn trai chứ.
Bây giờ chính tai nghe Trang Ngạn Du nói như vậy, chỉ là khiến cho Tần Dịch Nguyên hoàn toàn hết hy vọng mà thôi.
Không thể làm bạn trai, làm bạn cũng tốt rồi.
Ba người ăn tối ở một quán ăn ven đường.
Lúc này có lẽ Chu Tuyền cảm thấy thẹn với Trang Ngạn Du, hoặc là cảm thấy không có cơ hội cùng bọn họ đi công tác ở thành phố H nên cả một buổi tối chỉ điên cuồng uống rượu, ai khuyên cũng không được.
Uống rượu xong bèn ôm đùi Trang Ngạn Du khóc, trái một câu “Anh Trang đừng vứt bỏ em”, phải một câu “Sau này giàu rồi cũng không được quên nhau”, cuối cùng còn tủi thân hỏi Trang Ngạn Du: “Vì sao không muốn em làm anh em tốt của anh? Em có chỗ nào không tốt chứ? Chẳng lẽ anh ta… ợ… còn lớn hơn em sao?”
Chu Tuyền muốn nói tới “tuổi tác”, bởi vì tên “anh em tốt” kia lớn tuổi hơn thì biết cách chăm sóc người khác hơn, nhưng đột nhiên anh ta nấc lên một tiếng, mấy chữ này cũng quên luôn.
Trang Ngạn Du vốn còn bị Chu Tuyền ôm lấy có chút luống cuống tay chân, vừa nghe lời này thì lập tức cảnh giác, nói: “Tôi làm sao biết anh có lớn hơn anh ấy hay không?”
Sau đó lại nhíu mày cảnh cáo: “Anh em của tôi nói người trưởng thành không thèm so bì cái này.”
Chu Tuyền uống đến choáng váng, cũng không nghe hiểu ý của Trang Ngạn Du, liền mơ mơ màng màng nói: “À à, đúng đúng, tất cả mọi người, đều không muốn lớn như vậy...”
Ai lại không muốn trẻ lại vài tuổi chứ?
Trang Ngạn Du càng nhíu mày.
Điều này sao lại khác với dữ liệu cậu thu thập được?
Số liệu cho thấy đàn ông đều muốn bản thân “lớn” một chút, có đôi khi còn nói dối về chuyện lớn nhỏ.
Tại sao đến chỗ Chu Tuyền lại biến thành mọi người đều không muốn “lớn”?
Trang Ngạn Du nhất thời cho rằng số liệu mình thu thập sai sót, dù sao Chu Tuyền có nhiều kinh nghiệm sống hơn cậu, cho nên nhất định anh ta phải biết nhiều hơn.
Nhưng nghe không giống dữ liệu đã thể hiện.
Trong phút chốc, Trang Ngạn Du rất bối rối, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cậu rối rắm muốn chết, rốt cuộc là số liệu của cậu chính xác hay kinh nghiệm của Chu Tuyền chính xác?
Ngược lại Tần Dịch Nguyên nghe được đối thoại của hai người, làm một người tương đối “hiểu” lòng người, thoáng cái anh ta đã hiểu ra cái hai người đang ông nói gà bà nói vịt.
Anh ta dở khóc dở cười nói: “Tiểu Du, cậu đừng nghe lời nói lúc say của cậu ta, cái cậu ta nói không như cậu nghĩ đâu.”
Nói đến đây, Tần Dịch Nguyên bỗng nhiên dừng một chút, sau đó trừng to mắt, có chút không dám tin nhìn Trang Ngạn Du: “... Người anh em kia của cậu còn nói với cậu cái này? Còn so với cậu?”
Nếu cái này được đặt trong giới của bọn họ thì chính là ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Đại thể là, có muốn thử xem kích thước của tôi có phù hợp với gu của anh hay không.
Trang Ngạn Du nhấp môi: “Là tôi muốn so với anh ấy.”
Tần Dịch Nguyên: “...”
Tần Dịch Nguyên càng ngơ người, anh em bạn bè bình thường sẽ so cái này à?
Nhưng nhìn trai thẳng sắt thép Trang Ngạn Du, Tần Dịch Nguyên vẫn do dự hồi lâu, đành phải xếp cậu nhóc này vào loại trai thẳng không có cảm giác ranh giới. Nói đùa kiểu gì mà còn giống gay hơn cả mấy anh gay bọn họ vậy trời.
Sau khi ăn tối xong, Ôn Trầm Tập nói anh đã tới bên ngoài rồi.
Trang Ngạn Du lập tức đứng dậy: “Anh em của tôi đến đón rồi, tôi đi trước.”
Tần Dịch Nguyên và Chu Tuyền cùng nói: “Để tôi đưa cậu/anh ra.”
Hết cách, bọn họ thật sự rất tò mò anh em tốt của Trang Ngạn Du là kiểu người gì.
Trang Ngạn Du cũng không phản đối.
Quán ăn này nằm ở ven đường, suốt một dãy đường bên này đều là quán ăn vặt, bên ngoài có khá nhiều xe đang đỗ, những xe khác vào không được, cũng không có chỗ dừng, sẽ phải dừng ở bãi đỗ xe phía trước.
Bãi đỗ xe cách đây không xa lắm, chỉ hơn hai trăm mét, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên ánh sáng trong bãi đậu xe khá tối, họ chỉ láng máng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào xe như thể đang đợi ai đó.
Trang Ngạn Du liếc mắt nhìn lại, lúc Tần Dịch Nguyên còn đang tìm “mục tiêu khả nghi”, cậu đã nhận ra bóng dáng Ôn Trầm Tập, bèn nói với bọn họ một tiếng: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
Nói xong thì đi về phía bãi đỗ xe.
Tần Dịch Nguyên vốn định đi theo thì chợt nhớ ra bọn họ còn chưa tính tiền nên không thể đi được.
Vì thế chỉ có thể duỗi cổ nhìn về phía đó.
Ánh sáng ở phía xa chỉ có thể chiếu sáng được một dáng người cao lớn và khuôn mặt không nhìn rõ của người đàn ông.
Người kia thật cao, không biết có phải là bởi vì bóng đêm hay không mà nhìn thoáng qua đã khiến người khác cảm giác đối phương có vẻ lạnh lùng, hơn nữa khí thế “người lạ chớ gần” quá mạnh mẽ.
Đến mức Tần Dịch Nguyên thấy rõ ràng có người muốn đi qua hỏi thông tin liên lạc, lại bị khí thế lạnh nhạt của người đàn ông dọa sợ, không dám tiến lên một bước.
Cho đến khi Trang Ngạn Du tới gần.
Người đàn ông vẫn đang đợi cậu, thấy Trang Ngạn Du bước tới còn vươn tay ra muốn xoa đầu cậu.
Nhưng không ngờ Trang Ngạn Du đã vươn tay ra trực tiếp ôm lấy anh, đầu đặt ở trên vai đối phương.
Bàn tay đang giơ lên của người đàn ông cứng đờ, tay từ đỉnh đầu cậu hạ xuống, dừng ở giữa thắt lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hai người ôm nhau một chốc mới buông ra, một trước một sau lên xe.
Trước cửa quán, Tần Dịch Nguyên và Chu Tuyền thấy vậy đều trợn tròn mắt.
Chu Tuyền vốn là uống sắp say, nhìn thấy cảnh tượng này xém đã tưởng là mình bị hoa mắt.
“Anh Trang… quan hệ của anh Trang và anh em thật tốt, ha ha. “ Chu Tuyền dụi mắt, cuối cùng chỉ cho ra một kết luận như vậy.
Chỉ có Tần Dịch Nguyên im lặng.
Anh ta lại nhìn thoáng qua chiếc xe đã dần dần đi xa, trong lòng buồn bực.
Anh ta thật sự cho rằng Trang Ngạn Du là một trai thẳng.
Nhưng... nhưng trai thẳng sẽ thân mật cùng với một người đàn ông khác, còn ôm cứng ngắc như thế sao?
Còn ôm lâu như vậy.
Lại nghĩ, trai thẳng thật sự sẽ không rời điện thoại di động 24/7, vừa rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại nói chuyện phiếm với anh em tốt ư?
Tâm trạng Tần Dịch Nguyên vô cùng phức tạp.
Trên xe.
Trang Ngạn Du vẫn lười biếng tựa vào trong ngực Ôn Trầm Tập, cảm thấy vừa về tới bên cạnh người anh em của mình thì thoải mái hẳn.
Ôn Trầm Tập chọc chọc mặt cậu, hỏi: “Buổi tối ai trả tiền?”
Trang Ngạn Du lắc đầu: “Không biết.”
Ôn Trầm Tập nhíu mày: “Cậu không mời khách à?”
Trang Ngạn Du sửng sốt, đúng là đã không mời khách thật.
Theo bản năng lại lấy điện thoại di động ra kiểm tra, sau khi thu thập xong số liệu liên quan, cậu mới giật mình phát hiện thì ra không nên để cho một người mời khách, tốt nhất là nên chia đều.
Trang Ngạn Du: “Tôi biết rồi, lần sau tôi mời bọn họ.”
Mỗi ngày học một kỹ xảo làm người, hôm nay lại học được một chút rồi.
Ôn Trầm Tập nói: “Không cần lần sau, lần này cũng có thể, wechat, Alipay đều có thể chuyển khoản, có điều…”
Ôn Trầm Tập lấy điện thoại di động ra, vừa thao tác vừa nói: “Chuyển khoản wechat, có thể đối phương sẽ không nhận, nếu như cậu có số điện thoại di động của bọn họ thì có thể trực tiếp dùng Alipay chuyển khoản, cái này sẽ chuyển trực tiếp vào tài khoản.”
Anh vừa mới nói xong, Trang Ngạn Du đã nghe thấy Alipay của mình có thông báo.
Ôn Trầm Tập liên kết Alipay và Wechat của cậu vào tài khoản thanh toán của anh.
Ôn Trầm Tập nhẹ nhỏ giọng nói: “Cứ coi như là tôi mời, thưởng cho Tiểu Du vất vả suốt thời gian này.”
Trang Ngạn Du nhíu mày: “Tôi có tiền mà.”
Cậu muốn Ôn Trầm Tập bỏ liên kết.
Ôn Trầm Tập đã sớm nghĩ đến việc cậu sẽ nói như vậy, nói rất tự nhiên: “Cậu nhìn xem hạn mức này mới bao nhiêu? Cao nhất cũng chỉ 20000 tệ, không nhiều.”
Trang Ngạn Du nhìn một chút, phát hiện đúng là như vậy bèn dứt khoát bỏ qua.
Ôn Trầm Tập vuốt lại mái tóc bị cậu làm cho rối loạn từng chút một, nói: “Cậu muốn giúp tôi kiếm tiền, tôi cũng muốn giúp cậu tiêu tiền, về sau không được từ chối, nếu không...”
Anh sử dụng đòn sát thủ: “Bằng không thì chúng ta không phải là anh em tốt.”
Quả nhiên, Trang Ngạn Du vừa nghe lời này lập tức ngồi thẳng người: “Không từ chối đâu, anh nói đúng, anh em tốt nên suy nghĩ cho nhau.”
Ôn Trầm Tập nghe thấy cậu nói như vậy thì buồn bực, nhưng chỉ có như vậy anh mới có biện pháp để tiêu tiền cho bé cá này.
Ôn Trầm Tập bình tĩnh: “Đúng rồi, phải vậy chứ.”
Thấy Ôn Trầm Tập không tức giận Trang Ngạn Du mới yên tâm, trong lòng cân nhắc, xem ra sau này không thể chối từ anh em của mình rồi.
Sau khi trở về công ty làm việc vài ngày, quản lý Từ thông báo cho Trang Ngạn Du về tiến độ xây dựng bến cảng thành phố H, khoảng hai tuần nữa họ sẽ phải đi công tác để hỗ trợ thi công.
Sau khi ông Trang biết cậu sắp phải đi công tác thì nói: “Ba muốn dùng tiền của con mua một căn nhà trong thành phố, vậy cuối tuần con rảnh rỗi thì đi xem nhà trước nhé?”
Trang Ngạn Du cũng không can thiệp vào quyết định của đồng chí Trang, ông Trang thông báo muốn mua, cậu chỉ nói: “Được, vậy cuối tuần con đi xem.”
Ông Trang nhắc nhở: “Con nhớ mua chỗ gần công ty một chút, như vậy đi làm cũng tiện hơn.”
Trang Ngạn Du: “Dạ được.”
Mà sau khi Ôn Trầm Tập biết Trang Ngạn Du muốn mua nhà thì phản ứng đầu tiên chính là - bé cá này có tiền à?
Ôn Trầm Tập hỏi thử: “Ba cậu đi vay tiền hả?”
Trang Ngạn Du nói: “Không có, ông ấy nói dùng tiền của tôi mua.”
Ôn Trầm Tập: “...”
Ôn Trầm Tập tỉ mỉ tính toán.
Lúc trước phát 400000 tệ làm tiền thưởng khích lệ nhân tài, Trang Ngạn Du đã tiêu gần hết, chỉ còn hơn 100000 tệ.
Chia phần của chương trình QZD được thanh toán mỗi quý một lần, vẫn chưa đến hạn thanh toán.
Nói cách khác, thật ra Trang Ngạn Du chỉ cầm hơn 100000 tệ về nhà.
Chỉ có hơn 100000 tệ này, còn muốn mua nhà gần công ty?
Ôn Trầm Tập trầm mặc, anh không biết làm sao để mở miệng với Trang Ngạn Du, hơn 100000 tệ này chỉ có thể mua được cái WC.
Trang Ngạn Du đột nhiên hỏi: “Cuối năm công ty chúng ta chuyển đến tòa nhà mới phải không?”
Ôn Trầm Tập nói: “Phải, ở ngay khu kinh doanh CBD.”
Trang Ngạn Du gật đầu: “Vậy mua gần đó đi.”
Ôn Trầm Tập: “...”
Giá nhà ở gần đó... hơn 100000 tệ còn chưa chắc có thể mua được nhà vệ sinh.
Ôn Trầm Tập suy tư, nếu đồng chí Trang đã bảo Trang Ngạn Du đi xem nhà, vậy có lẽ bản thân đã tiết kiệm một ít, lại hỏi người khác mượn một ít, gom góp vừa đủ tiền đặt cọc cho nên muốn để Trang Ngạn Du đi xem nhà.
Chuyện vay tiền này có lẽ Trang Ngạn Du cũng không biết, ông Trang gần như chưa bao giờ để cậu chịu loại áp lực này.
Vì thế Ôn Trầm Tập trầm mặc một lát, bỗng nhiên lấy ra một tấm thẻ đưa cho Trang Ngạn Du.
Cậu nghi hoặc nhìn anh: “Cái này là?”
Ôn Trầm Tập nói: “Nhà ở gần khu thương mại rất đắt, hơn nữa còn phải kiểm tra tài chính mới có thể xem nhà, thẻ này cho cậu mua nhà.”
Trang Ngạn Du nghiêm túc nói: “Tôi có tiền, có rất nhiều.”
Ôn Trầm Tập hỏi ngược lại: “Nhiều bằng tôi sao?”
Trang Ngạn Du: “Ồ.”
Đúng là không nhiều bằng.
Ôn Trầm Tập nhắc nhở cậu: “Không thể từ chối.”
Trang Ngạn Du: “Ồ.”
Từ chối thì không phải là anh em tốt.
Thấy Trang Ngạn Du miễn cưỡng tiếp nhận, Ôn Trầm Tập lại nói: “Sau khi công ty dời đi, tôi cũng chuẩn bị mua một căn nhà ở gần đó, nếu cậu đã muốn mua, vậy cứ mua lớn một chút, tôi có thể ở chỗ cậu.”
Hoàn toàn không nhắc tới việc anh sớm đã bố trí xong bất động sản ở bên đó.
Mắt Trang Ngạn Du sáng bừng, con ngươi lập tức sáng lên: “Được, vậy tôi đây nhất định sẽ chọn thật tỉ mỉ.”
Tự mình mua để ở rất khác so với việc cùng mua với anh em của mình.
Trang Ngạn Du nhận thẻ, định cuối tuần sẽ đi xem.
Cậu còn nói chuyện này với ông Trang, ông Trang nghe xong, lúc đầu cảm thấy không ổn lắm, nhưng Ôn Trầm Tập nói với ông: “Đây là nhà ở thưởng cho nhân tài, chỉ có nhân viên ưu tú của công ty mới có, Tiểu Du là nhân viên ưu tú của công ty chúng cháu.”
Ông Trang nói: “Ồ, thì ra nhân viên ưu tú nào cũng có.”
Ôn Trầm Tập bình tĩnh: “Đúng vậy, Tiểu Du giúp công ty chúng cháu lời rất nhiều tiền.”
Đây thật sự không phải là lời nói dối, thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Cho nên Ôn Trầm Tập vẫn muốn trợ cấp một chút, nhưng đối phương vốn dĩ không muốn nhận.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Trước kia ông Trang cũng từng nghe nói ai lấy được giải quán quân gì đó thì quốc gia hoặc là xí nghiệp đều sẽ thưởng nhà, nghĩ cũng thấy không có gì xấu.
Còn cảm kích Ôn Trầm Tập một phen: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Du nhà chúng tôi.”
Ôn Trầm Tập: “Nên làm thôi ạ, bọn cháu là bạn tốt mà.”
Ông Trang vui vẻ trong lòng, không hổ là người xứng đôi nhất với bé 11 nhà ông, duyệt!
Vì vậy đến cuối tuần, Ôn Trầm Tập và Trang Ngạn Du bèn đi xem nhà.
Bởi vì có tiền nên tất cả đều là phòng ốc loại đẹp, dưới sự chủ động của Ôn Trầm Tập, cậu mua một căn hộ rộng hơn ba trăm mét vuông, giá trị vượt xa dự toán của ông Trang.
Có điều Ôn Trầm Tập đã sớm tính toán, không nói quá nhiều với ông Trang, chỉ bảo là căn nhà chỉ khoảng 10.000.000 tệ.
Ông Trang cũng không hoài nghi gì, còn vui tươi hớn hở mời Ôn Trầm Tập: “Thứ bảy tuần sau vừa vặn là sinh nhật bé 11, cháu và bạn bè cháu có muốn đi cùng không?”
Ôn Trầm Tập sửng sốt, sắp tới sinh nhật Tiểu Du?
Anh nhanh chóng nhớ lại, sinh nhật trên sơ yếu lý lịch của Trang Ngạn Du đúng là vào thứ bảy tuần sau.
Anh còn cho rằng với trình độ truyền thống của ông Trang, ông sẽ lấy sinh nhật là ngày âm.
Ôn Trầm Tập không chút do dự: “Nhất định bọn cháu sẽ đến.”
Ông Trang: “Ừ, vậy chú ở nhà chờ mấy đứa.”
Bên này vừa nói xong, ông Trang lại gọi điện thoại cho Trang Ngạn Du, lén lút hỏi: “Bé 11, sinh nhật con sắp tới rồi, con muốn quà gì?”
Trang Ngạn Du thành thật nói: “Con không cần quà gì cả.”
Đồng chí Trang nói: “Con ngẫm lại xem con thích cái gì?”
Trang Ngạn Du lắc đầu: “Tạm thời con không thích thứ gì cả.”
Ông Trang lo lắng: “Không thích thứ gì? Con cẩn thận ngẫm lại xem bây giờ con thích nhất cái gì? Muốn có cái gì nhất?”
Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bé 11 xuyên qua, đồng chí Trang không chỉ muốn tổ chức sinh nhật mà còn muốn tặng Tiểu Du thứ cậu thích nhất, cho cậu có một sinh nhật khó quên, chúc mừng cậu đến với thế giới này.
Ở một phương diện nào đó, có lẽ đây là bệnh chung của hệ thống.
Theo thói quen của bọn họ, lý thuyết số liệu phải đầy đủ nhất, hiệu suất phải cao nhất, quà tặng tất nhiên cũng phải là thứ tốt nhất, thích nhất.
Nhưng Trang Ngạn Du đúng là không muốn thứ gì thật, nhưng thứ cậu thích thì có.
Trang Ngạn Du suy nghĩ một chút, nói: “Thích nhất là ba và A Tập.”
Đồng chí Trang: “Thì ra là thế… nhưng đều là người mà…”
Trang Ngạn Du: “Ừm.”
Ông Trang thở dài: “Vậy được rồi, để ba nghĩ xem nên mua cho con cái gì.”
Trang Ngạn Du muốn nói quà gì cũng được, nhưng đồng chí Trang còn bướng bỉnh hơn cậu, Trang Ngạn Du dứt khoát mặc kệ ông.
Cậu không biết rằng, Ôn Trầm Tập cũng đang suy nghĩ xem định tặng gì cho cậu.
Chỉ là anh còn chưa nghĩ ra mình sẽ tặng cái gì thì chú Chu lần trước cùng anh ăn tối lại đến thành phố A.
Vì chú Chu đến nên ba anh cũng cố ý gọi điện thoại sang: “Thứ sáu Chú Chu của con sẽ đến thành phố A, có lẽ là thứ bảy muốn đi nhận hàng, nhưng bởi vì lần này A Thành không đi được, con đi cùng chú Chu đi.”
Ôn Trầm Tập nhíu mày: “Nhưng thứ bảy con có việc bận rồi.”
Ba Ôn nói: “Vậy con trao đổi lại với chú Chu đi, xem có thể đổi qua ngày nào.”
Ôn Trầm Tập: “Vâng.”
Ôn Trầm Tập vội vàng liên lạc với chú Chu, nói rõ ràng thứ bảy này không rảnh, bởi vì thứ bảy là sinh nhật của bạn bè.
Chú Chu cũng hiểu rất rõ Ôn Trầm Tập, cho dù là sinh nhật Quý Trí Viễn cũng phải đến tối Ôn Trầm Tập mới có thể đi tham dự tiệc, bởi vì cả ngày không có thời gian.
Vì vậy ông cười hỏi: “Có phải là người mà lần trước con đang ăn cơm cũng phải vội vã về nhà vì sợ người ta đợi lâu không?”
Ôn Trầm Tập cũng không giấu giếm: “Đúng ạ.”
Chú Chu nói: “Yên tâm đi, thứ 7 người bạn kia của chú cũng không rảnh, hẹn chú chủ nhật mới đi gom dược liệu, hơn nữa chất lượng dược liệu của ông ấy rất tốt, chú có thể tự đi được.”
Ôn Trầm Tập thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Không sao, để con đi cùng chú.”
Chú Chu: “Vậy được, chủ nhật chú sẽ gửi địa chỉ cho con.”
-
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, đã đến ngày thứ bảy.
Quý Trí Viễn được Ôn Trầm Tập từ bi xóa khỏi danh sách đen, lần này Lê Tức vẫn lái xe.
Dọc theo đường đi, Quý Trí Viễn không ngừng lên án với Lê Tức: “Không phải tôi chỉ nói đến chút xíu lịch sử đen của cậu ấy thôi sao, vậy mà cậu ấy lại cho tôi vào danh sách đen cả một tháng!”
Lê Tức buồn cười: “Ai bảo ông nói bậy.”
Ông công khai lịch sử đen ở trước mặt người trong lòng của người ta, sao người ta có thể không cho ông vào danh sách đen cho được?
Lê Tức vốn muốn nói với Quý Trí Viễn về quan hệ giữa Ôn Trầm Tập và Trang Ngạn Du, mà nghĩ lại, có vẻ Trang Ngạn Du chẳng có một chút cảm giác nào với lão Ôn, cũng không biết rốt cuộc cậu thẳng hay cong.
Nếu hắn nói với Quý Trí Viễn, anh ta nhất định sẽ làm theo nguyên tắc giữ bí mật cho anh em mà giữ kín như bưng.
Nhưng hắn quá hiểu Quý Trí Viễn, bảo anh ta giữ bí mật thì có thể, nhưng nhất định sẽ sinh ra hứng thú cực lớn đối với hai người này.
Thậm chí anh ta sẽ quan sát tìm hiểu xem đàn ông yêu nhau như thế nào, hay là Trang Ngạn Du tốt chỗ nào mà hấp dẫn được anh em nhà mình…
Với phương thức quan sát kỳ lạ của Quý Trí Viễn, người bình thường có thể sẽ cảm thấy mình bất thường chỗ nào nên mới bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Vì không muốn dọa Trang Ngạn Du, cho nên Ôn Trầm Tập chỉ có thể giấu đi.
Bởi vì trên đường đi có cái miệng không biết mệt của Quý Trí Viễn, mọi người xem như là nói cười vui vẻ.
Khi tới cửa nhà Trang Ngạn Du, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy có một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa nhà cậu.
Quý Trí Viễn đi một vòng quanh xe: “Chà, tôi cũng có một chiếc kiểu này, hơn 4.000.000 tệ, Tiểu Du, nhà cậu còn có người thân giàu có nào khác à?”
Trang Ngạn Du vừa tới thế giới này chưa được mấy tháng nên không biết, lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Ngược lại Ôn Trầm Tập nhìn chiếc xe này, không hiểu sao cảm thấy hơi quen thuộc.
Khi bước vào sân, họ thấy ông Trang đang pha trà, chú Lưu đang phụ nấu trong bếp, còn có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi quay lưng về phía họ.
Ôn Trầm Tập nhìn bóng lưng kia, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Ông Trang nhìn thấy bọn họ trước, vui vẻ nói: “Bé 11, mấy đứa đã đến rồi, mau tới đây ngồi.”
Người đàn ông kia cũng quay đầu lại, vốn đang cười, khi nhìn thấy Ôn Trầm Tập thì dừng lại: “Trầm Tập?”
Ôn Trầm Tập cũng trầm mặc: “Chú Chu.”
Ông Trang bất ngờ: “Lão Chu, anh quen Tiểu Ôn à?”
Chú Chu vui vẻ: “Quen chứ, tôi và ba của nó là bạn bè tri kỉ đấy.”
Hơn nữa không chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Ông Trang vui vẻ nói: “Tiểu Ôn chính là ông chủ tốt mà bữa trước tôi đã nói với anh, người thưởng cho con trai tôi một căn nhà lớn gần 10 triệu tệ đấy, là tòa nhà nào đấy nhỉ, gọi là… quận Ngô Đồng đúng không?”
Mười mấy năm qua ông Trang không đến thành phố, quả thật không hiểu rõ.
Chú Chu “chậc” một cái, chọn bừa một phòng ở nơi đó cũng phải 50 triệu tệ, 10 triệu tệ á hả, cũng chỉ có ông Trang dám nói.
Mà Quý Trí Viễn và Lê Tức hiển nhiên cũng biết chú Chu, bèn bước lên phía trước chào hỏi.
“Chú Chu, sao chú lại ở chỗ này?”
Chú Chu nói: “Chú đến lấy dược liệu, hôm qua mới đến thành phố A, vốn dĩ nói với anh Trang là đi vào thứ 7, mà thứ bảy là sinh nhật của con anh ấy, mời chú qua nhà ăn cơm. Ngày hôm sau cũng có thể đi lấy luôn nên chú mới tới.”
Quý Trí Viễn khiếp sợ: “Vậy là mỗi năm chú đi lấy dược liệu một lần? Không phải dược liệu đó rất quý giá sao? Trước đó chú còn nói là chỉ ở Đông Nam Á mới có dược liệu đó mà, trước đây rất nhiều tổ chức và viện nghiên cứu đã gieo trồng nhưng không thành công, mọi người đã định từ bỏ, nhưng không ngờ trong nước lại thật sự có người có thể cấy ghép thành công…”
Nghe nói chỉ riêng loại dược liệu này, mỗi năm mua vào đã tốn đến vài triệu tệ.
Vài triệu tệ…
Đối với những ông chủ lớn như họ quả thật không nhiều lắm.
Chẳng qua gia đình chú Chu đã mua gần mười năm rồi, mỗi năm đều tiêu tốn mấy triệu tệ.
Mọi người lập tức nhìn về phía Trang Ngạn Du, lại nhìn về phía sân vườn rách nát, lại một lần nữa nhìn về phía Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du: “...?
Ôn Trầm Tập: “...”
Thì ra những gì con cá này nói là thật, cậu không thiếu tiền thật.
Nghĩ đến việc bản thân vẫn luôn cho rằng đối phương nghèo đến mức không thể sửa sang nổi căn nhà ở quê, Ôn Trầm Tập có hơi xấu hổ.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Ánh mắt chú Chu cũng dừng ở trên người Trang Ngạn Du, lại nhìn Ôn Trầm Tập, nói với ý tứ sâu xa: “Thì ra người bạn mà Trầm Tập con nói phải đi dự sinh nhật, chính là con của anh Trang?”
Ôn Trầm Tập: “.... Vâng.”
Chú Chu cười càng thêm hứng thú.
Hừ.
Muốn giấu diếm, không ngờ vẫn bị ông nhận ra, trở về nhất định phải nói với ba mẹ Ôn Trầm Tập.
Nói đến sinh nhật, ông Trang vỗ đầu: “À, đúng rồi, bé 11, ba chuẩn bị cho con một bất ngờ lớn! Con nhất định sẽ thích món quà này!”
Trang Ngạn Du biết nể mặt ba, ra vẻ chờ mong: “Là gì ạ?”
Ông Trang chạy vào nhà, sau đó khiêng một cái gối ôm lớn dài chừng hai mét đi ra.
Đây là một cái gối ôm được làm riêng, hai mặt gối ôm đều in ảnh chụp.
Nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy ảnh chụp trên gối ôm, lập tức: “...”
Đó là… ảnh của Ôn Trầm Tập.
Trang Ngạn Du: “Wow.”
Quý Trí Viễn: “Đậu má.”
Cho tới bây giờ Trang Ngạn Du chưa từng cảm nhận được một bất ngờ như vậy, hiếm khi “Wow” một tiếng, thực sự bị bất ngờ.
Cậu chạy tới, yêu thích sờ sờ gối ôm đến mức không muốn buông tay, lại sờ hình người in trên gối ôm.
Ông Trang đắc ý nói: “Con nói con thích nhất là ba và Tiểu Ôn, ba liền lên mạng tìm ảnh chụp làm thành cái này, như vậy mỗi ngày con đều có thể ôm đi ngủ, thích không?”
Trang Ngạn Du lớn giọng: “Siêu thích ạ.”
Quý Trí Viễn cũng vòng quanh chiếc gối ôm hai vòng: “Tuyệt quá, chú Trang, món quà này thật tuyệt, lát nữa cháu cũng muốn làm một cái cho riêng mình.”
Những người khác: “...”
Không phải chứ, đây là ôm gối mà, gối ôm ngủ đấy...
Còn in ảnh của Ôn Trầm Tập.
Đây thật sự là nội dung có thể phát sóng à?
Hai ba con mấy người thật sự không cảm thấy có gì không đúng sao?
—------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Trí Viễn: Cái này có vấn đề gì?
Trang Ngạn Du: Không có vấn đề gì hết.
Đồng chí Trang: Rõ ràng là bất ngờ siêu to.