“Chương trình này gọi là QZD. Tốc độ của nó nhanh gấp 4,5 lần hệ thống hiện hành.”
“Nó có chế độ phân phối thông minh cực nhanh và mạng quản lý thông tin hoàn toàn thông minh, đảm bảo tính chính xác của việc vận chuyển hàng hóa và cho phép các container được tải ngay khi đến nơi.”
“Nó sẽ tự động điều chỉnh tải hệ thống theo khối lượng kinh doanh thực tế của thiết bị đầu cuối, thực hiện phân bổ tối ưu mức tiêu thụ tài nguyên hệ thống và tạo ra một hệ thống điều khiển thông minh tích hợp “không mối nối”...”
Tại hội nghị hạng mục, Trang Ngạn Du thân là người phụ trách chính đang đứng trên bục thuyết trình tất cả ưu hóa thăng cấp của hệ thống, đồng thời cũng so sánh sự khác biệt giữa hệ thống cũ và hệ thống mới.
Phóng tầm mắt ra nhìn, những người ngồi ở phòng hội nghị này đều là những lãnh đạo cấp cao mà bình thường những nhân viên nhỏ này không thể nhìn thấy.
Không biết có phải vì các lãnh đạo cấp cao đều có hào quang của riêng mình không, mà khi đứng dưới sự giám sát của một nhóm boss với tư cách là trợ lý tạm thời của Trang Ngạn Du, thỉnh thoảng quản lý Từ phải lén lau mồ hôi.
Đến ông cũng chưa từng gặp nhiều vị lãnh đạo cùng lúc như vậy. Quản lý nghe thì hay đấy, cũng là một lãnh đạo nhỏ nhưng chỉ như nước nửa bình vậy, lương thì không cao hơn nhân viên bao nhiêu mà việc thì nhiều hơn bất cứ ai.
Vốn quản lý Từ không muốn nghĩ, nhưng lại lo Trang Ngạn Du tuổi trẻ, đối diện với nhiều lãnh đạo như thế, lỡ sợ quá thì sao?
Chẳng lẽ để các kỹ sư có kinh nghiệm khác lên giải thích giúp?
Sao mà được!
Đây là hệ thống mà Tiểu Trang tự làm, sao có thể để người khác giành công.
Thế là quản lý Từ cắn răng bước tới.
Vốn là tới cho Trang Ngạn Du thêm can đảm, ai ngờ sau khi hội nghị bắt đầu, Trang Ngạn Du coi mấy vị lãnh đạo ở bên dưới như người trong suốt mà bắt đầu giảng giải, từ tính năng đến phí tổn của hệ thống mới, hoàn toàn không vấp chút nào.
Giữa chừng có một số vị lãnh đạo cấp cao đưa ra vấn đề, cậu cũng đối đáp trôi chảy, còn giống lãnh đạo hơn so với mấy vị lãnh đạo cấp cao.
Quản lý Từ không phát hiện Ôn Trầm Tập ngồi ở vị trí trung tâm, cũng là bàn họp góc xa nhất đang nhìn thẳng vào người đang diễn thuyết kia.
Hoặc nên nói trong trường hợp này có rất ít người dám nhìn thẳng vào Ôn Trầm Tập.
Do vậy cũng không ai phát hiện giờ khắc này tâm tư của tổng giám đốc cao cao tại thượng của bọn họ không đặt ở chương trình hệ thống mới, mà là đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Trang Ngạn Du.
Tướng mạo của chàng trai trẻ quá mức xuất chúng, vừa bước vào phòng hội nghị đã trở thành người được chú ý nhất, lại thêm độ tuổi quá mức trẻ khiến người ta khó lòng tin tưởng chương trình xuất sắc này là tác phẩm của cậu.
Thực tế cũng đúng như vậy. Khi cuộc họp chưa bắt đầu cũng có không ít người hoài nghi, Trang Ngạn Du không phải sinh viên giỏi tốt nghiệp trường TOP, lại trẻ như thế thì có thể làm ra được thứ gì tốt?
Có lẽ chỉ là một kẻ lừa đảo giỏi thuyết phục, họ không cần phải phí thời gian cho kẻ lừa đảo này.
Bây giờ thấy được những số liệu cụ thể này, những người lúc trước hoài nghi Trang Ngạn Du không khỏi phấn khích.
Một vị lãnh đạo cấp cao hỏi: “Cậu có thể chắc rằng khi đưa ra thực tế, mình sẽ đạt được mục tiêu đề ra chứ không phải chỉ dùng những số liệu mô phỏng này để trình bày với chúng tôi đây chỉ là ý tưởng không?”
Trang Ngạn Du: “Sau khi cấu trúc kỹ thuật được hoàn thành, chắc chắn nó sẽ nhanh hơn chương trình mô phỏng hiện có, sở dĩ mô phỏng gọi là mô phỏng là vì không có cơ sở hạ tầng cụ thể hỗ trợ .”
Lãnh đạo cấp cao nói: “Cũng có thể nói mô phỏng là loại công nghệ mà hiệu quả của kỹ thuật hiện giờ chưa đạt được, cho nên chỉ có thể dựa vào mô phỏng.”
Trang Ngạn Du: “Lý do công nghệ hiện tại không thể đạt được là do ý tưởng được đề xuất vượt xa thiết bị cơ sở hiện có, mà các chương trình của tôi đều được hoàn thành bằng thiết bị kỹ thuật hiện có, cho nên không tồn tại vấn đề này.”
Cuối cùng lãnh đạo cấp cao cũng cười: “Nếu thực là như vậy thì cậu rất giỏi.”
Trang Ngạn Du vẫn thản nhiên, không hề phấn khích khi nhận được sự tán thưởng của lãnh đạo cấp cao: “Cảm ơn.”
Giọng điệu của Trang Ngạn Du đều đều, không có cảm xúc phập phồng gì như của người máy, nhưng chất giọng rất hay nên dù có máy móc, người ta vẫn có thể ghi nhớ rõ ràng từng chữ cậu nói.
Vị lãnh đạo cấp cao lại chuyển hướng sang Ôn Trầm Tập: “Tổng giám đốc Ôn, tôi sẽ ủng hộ nhiệt tình cho hạng mục này.”
Tầm mắt của Ôn Trầm Tập vẫn còn đang dính lên người Trang Ngạn Du, con ngươi dưới mắt kính không gọng vừa sâu xa vừa nóng cháy.
Ôn Trầm Tập phát hiện dường như bé cá này cũng có rất nhiều mặt. Khi ở trước mặt anh thì thân cận lại nhiệt tình, đôi lúc chứng OCD không được thỏa mãn dẫn đến mệt mỏi cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Mà cậu bây giờ lại có một loại tự tin vô hình, tựa như cậu có niềm tin tuyệt đối với chương trình mình làm ra. Cậu tự tin rằng sẽ chẳng có ai không hoan nghênh hệ thống này, vì cậu tin sản phẩm của mình là tốt nhất trên thế giới.
Như là nhận thấy ánh mắt của Ôn Trầm Tập, Trang Ngạn Du vốn đang đơ mặt bắt gặp ánh nhìn của anh giữa không trung thì bỗng sáng mắt lên, đó là ưu đãi chỉ dành riêng cho Ôn Trầm Tập.
Anh lặng lẽ cong môi.
Trang Ngạn Du thấy anh em tốt cười thì khẽ thở ra một hơi.
Trước lúc họp, tâm trạng của anh bỗng không tốt, Trang Ngạn Du còn chưa kịp nghĩ ra cách an ủi thì đã chuẩn bị họp rồi.
Cậu còn đang nghĩ lát nữa đi hỏi Ôn Trầm Tập xem vì sao tâm trạng anh lại không tốt, nhưng bây giờ thấy đối phương cười, có lẽ tâm trạng đã tốt hơn rồi.
Quả nhiên, số liệu hiển thị 99,9% loài người thích tiền.
Nên là vì hạng mục này giúp anh em tốt kiếm được nhiều tiền nên tâm trạng anh mới tốt lên ?
Vị quản lý cấp cao ngồi gần Ôn Trầm Tập nhất nhìn thấy ý cười này bèn hiểu ra, xem ra tổng giám đốc Ôn cũng rất thích hạng mục này, lát nữa ông phải bầu phiếu tán thành mới được.
“Tôi nói xong rồi, cảm ơn.”
Trình bày xong, Trang Ngạn Du đặt điều khiển từ xa PPT xuống.
Cũng giống như những gì quản lý Từ nghi hoặc, đôi mắt Trang Ngạn Du tự động chặn lại hình ảnh của tất cả các vị lãnh đạo trong phòng họp, chỉ chừa lại người ngồi ở đuôi bàn, cũng là vị trí chính giữa nhất.
Trong mắt cậu chỉ có hình ảnh của Ôn Trầm Tập.
Quản lý Từ lập tức lên giúp Trang Ngạn Du thu dọn đồ đạc.
Trang Ngạn Du vẫn đứng đó, đợi người khác đưa ra câu hỏi.
Bởi cậu đã nói rất chi tiết nên ngay cả người chẳng biết gì về hạng mục này cũng có thể hiểu được giá trị của chương trình, tất nhiên không có gì cần hỏi.
Vậy nên kết quả của cuộc họp là toàn thể thông qua.
Trang Ngạn Du cũng trở thành người phụ trách của chương trình này, nhưng cậu chỉ phụ trách mảng hệ thống, còn người phụ trách của toàn bộ hạng mục vẫn còn đang được thảo luận.
Ai cũng biết đây là một hạng mục lớn, một khi làm thì không những công ty có thể kiếm một khoản lớn mà chuyện người phụ trách được thăng chức tăng lương cũng khỏi phải nghĩ.
Nhưng hạng mục này không dễ làm như vậy. Bởi vì phải hợp tác với chính quyền các địa phương và các tập đoàn lớn, nên nếu tổng phụ trách không đủ năng lực và kinh nghiệm thì rất dễ làm hỏng hạng mục. Điều này khiến tổ hạng mục phải suy xét kỹ càng.
Hội nghị kết thúc, mọi người đứng dậy rời đi.
Quản lý Từ cùng Trang Ngạn du chuẩn bị rời đi, vừa đi vừa vỗ ngực: “Đúng là dọa chết tôi rồi. Lần cuối gặp nhiều lãnh đạo như thế là đêm hội cuối năm ngoái. Có điều Tiểu Trang, cậu biểu hiện tốt lắm đấy. Cậu yên tâm! Khi hạng mục này kết thúc, nói không chừng cậu có thể bò lên đầu tôi rồi!”
Trang Ngạn du không có khao khát gì với việc bò lên đầu quản lý Từ. Cậu nhìn về phía đám đông đang rời khỏi nhưng không nhìn thấy Ôn Trầm Tập.
Trang Ngạn Du chỉ đành thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn theo quản lý Từ rời đi.
Đây là phòng họp tầng 31 chuyên dụng cho các lãnh đạo cấp cao họp, bọn họ cứ ở đây cũng không ổn lắm.
“Trang Ngạn Du, cậu ở lại.”
Bỗng sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp.
Là Ôn Trầm Tập gọi người lại.
Bước chân mọi người đều dừng lại, nhất tề nhìn về phía Trang Ngạn Du.
Tổng giám đốc Ôn vậy mà tự mình gọi kỹ sư trẻ tuổi này lại!
Quản lý Từ sửng sốt, sau đó phấn khích đến tay cũng run rẩy, vội vàng đẩy Trang Ngạn Du lên.
Đây chính là tổng giám đốc Ôn đó!
Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng tổng giám đốc Ôn nhìn trúng năng lực của Tiểu Trang!
Quản lý Từ tự nhận là đã tiến cử được nhân tài cho ông chủ tốt, vui vẻ không thôi.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trang Ngạn Du: “À, được.”
Mọi người lại nhìn thoáng qua Trang Ngạn Du, phát hiện người trẻ tuổi này thật sự là khó lường, mặc dù được ông chủ lớn thưởng thức nhưng vẫn rất bình thản.
Quản lý Từ: “Vậy tôi đi trước.”
Quản lý Từ đẩy người vào phòng họp. Bọn họ đi hơi chậm nên hiện tại phòng họp đã không còn ai.
Quản lý Từ còn có lòng đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng đã ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài.
Lời nói của Ôn Trầm Tập mang theo ý cười: “Vừa rồi biểu hiện không tệ.”
Trang Ngạn Du được anh em khen, ánh mắt sáng ngời, tâm trạng cũng rất tốt: “Biểu hiện gì đâu, tôi chỉ nói rõ tính năng và hiệu suất của hệ thống thôi.”
Ôn Trầm Tập rót cho cậu một ly nước, nói: “Sau khi hạng mục khởi động thì có thể sẽ đi phải công tác, cậu có phiền không?”
“Đi công tác?” Trang Ngạn Du cau mày, cái này nằm ngoài kế hoạch của cậu.
Nhưng cẩn thận suy ngẫm, một khi hạng mục bắt đầu, cậu phải để ý quá trình xây dựng trạm máy chủ, nếu những thiết bị cơ sở này không chuẩn bị tốt thì sẽ không đạt được hiệu quả cuối cùng của chương trình.
Nhưng nếu như đi công tác, cậu không thể cùng anh em cùng tan tầm hay ăn cơm, cùng đi du lịch nông thôn, câu cá hay tâm sự nhân sinh.
Mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Trang Ngạn Du.
Ôn Trầm Tập thấy thế bèn hỏi: “Không muốn đi công tác?”
Trang Ngạn Du mím môi, nhìn anh một cái.
Phải thẳng thắn thành khẩn với anh em tốt. Nói dối không tốt, nhưng chính cậu đã nói muốn kiếm tiền cho anh em tốt, đổi ý lại càng không tốt.
Trang Ngạn Du mệt mỏi nói: “Tôi sẽ đi.”
Quen biết thời gian đã dài, Ôn Trầm Tập ít nhiều cũng hiểu được suy nghĩ của bé cá này.
Ý cười trong đáy mắt anh chợt lóe lên: “Ừ, chờ cậu trở về.”
Thấy anh em không hề luyến tiếc mình, môi Trang Ngạn Du mím chặt hơn.
Quả nhiên còn chưa phải là anh em tốt nhất.
Chưa đầy một tuần, tổng giám đốc dự án đã nhanh chóng được bầu ra.
Việc đầu tiên sau khi xác định, quả nhiên chính là đi công tác.
Bọn họ muốn đi tới tập đoàn cảng biển ở thành phố H để bàn bạc dự án này.
Trước khi xuất phát, Trang Ngạn Du nhắn tin cho Ôn Trầm Tập: [Tôi sắp xuất phát.]
[Ôn Trầm Tập: Ừ, đi đường cẩn thận.]
[Trang Ngạn Du: Bàn xong dự án tôi sẽ trở lại.]
[Ôn Trầm Tập: Ừ.]
[Trang Ngạn Du: Mỗi ngày có thể gửi tin nhắn cho anh không?]
[Ôn Trầm Tập: Có thể.]
Nhận được câu trả lời khẳng định, Trang Ngạn Du rốt cục lên được chút tinh thần, không quên nói với ông Trang về chuyện mình sắp đi công tác.
Công ty có sắp xếp xe đưa đến sân bay. Khi Trang Ngạn Du mang theo bao quần áo đã thu dọn xuống thang máy thì tài xế đã chờ.
“Là cậu Trang à? Xe ở bên này.”
“Được.”
Trang Ngạn Du đi theo một trợ lý tới bên cạnh một chiếc xe, do tâm trạng không tốt nên lần đầu tiên cậu không còn hứng đi phân tích số liệu xung quanh, bởi vậy cũng không chú ý tới việc chiếc xe này khá quen thuộc.
Tận đến khi cửa xe mở, lộ ra một đôi chân dài không kiếm được chỗ để đặt bên trong, Trang Ngạn Du mới ngạc nhiên.
Ôn Trầm Tập nở nụ cười: “Không cần gửi tin nhắn mỗi ngày, có lời gì thì cậu có thể trực tiếp nói với tôi.”
Trang Ngạn Du lấy lại tinh thần, lập tức ngồi vào trong xe. Cậu vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, gương mặt càng hồng hào hơn bình thường: “Anh là tổng phụ trách?”
Ôn Trầm Tập: “Không phải, nhưng bên thành phố H quy hoạch xây dựng thành thị nên có thể phải gặp lãnh đạo cấp trên.”
Lãnh đạo cấp trên? Trang Ngạn Du hiểu ra, khó trách anh phải tự mình đến một chuyến!
Trang Ngạn Du lập tức nở nụ cười, đôi mắt như nhuộm cầu vồng, sáng đến không thể tưởng tượng nổi.
Ôn Trầm Tập: “Vui đến vậy?”
Trang Ngạn Du: “Ừ!”
Đi cùng anh em và đi một mình, hai việc này có thể giống nhau được ư?!
Ôn Trầm Tập vờ thản nhiên nói: “Có điều bởi vì tôi quyết định vào phút chót nên không kịp đặt khách sạn, lần này có thể phải ở cùng với cậu, cậu có phiền không?”
Trang Ngạn Du không chút nghĩ ngợi nói: “Không ngại.”
Cậu dừng lại một giây, giọng nói mang theo vẻ sung sướng khó nén: “Tôi còn vui lắm đấy.”
Thời học sinh, anh em giường trên giường dưới chong đèn buôn xuyên đêm, cuối cùng cũng có thể thực hiện!
Tác giả nói:
PS—-
Ôn Trầm Tập dặn trợ lý Lâm: Đừng có đặt phòng cho tôi, đã hiểu chưa?
Trợ lý Lâm:...