Nhược Hy được đưa đến bệnh viện cô đau đến mức không tài nào chịu được mà bấu vào tay của Thế Phong hắn không hề thấy đau gì cả mặc dù tay của hắn đã chảy máu, lúc này Thế Phong chỉ để tâm đến một mình Nhược hy nhìn cô đau đớn hắn vô cùng đau lòng.
Nhược Hy được đưa đến phòng sinh Thế Phong đứng bên ngoài lo lắng cứ đi qua đi lại như một tên ngốc, lúc này mọi người điều tới mẹ của Nhược Hy đã chuẩn bị mọi thứ cho cô, nghe tiếng Nhược Hy hét trong phòng sinh mà Thế Phong vô cùng đau lòng hắn cứ thập thò bên ngoài, sau một hồi cũng nghe được tiếng em bé khóc, đứa bé được y tá đưa ra ngoài là một bé trai Nhược Hy như người đẻ thuê đứa bé giống Thế Phông như đúc, nhưng hắn chỉ nhìn con một cái rồi xin vào trong thăm vợ, nhìn thấy Nhược Hy đang mệt mỏi nằm trên giường Thế Phong đi đến ân cần gỡ lấy những sợi tóc vương trên mặt của Nhược Hy rồi đặt lên trán cô một nụ hôn ấm áp.
" Cám ơn em vì tất cả, em đã hi sinh quá nhiều hãy để anh yêu thương chăm sóc em hết cuộc đời này."
Thời gian thấm thoát trôi qua hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ân thằng bé đã tròn một tuổi vô cùng hoạt bát và đáng yêu, từ khi sinh con đến nay Nhược Hy không cần phải làm gì cả bà nội và bà ngoại thay phiên nhau chăm cháu Nhược Hy chỉ việc cho thằng bé uống sữa.
Cô đang thay đồ để ra tiếp khách Nhược Hy đang loay hoay kéo khóa của chiếc đầm lên nhưng không tài nào kéo được vừa lúc Thế Phong vừa đi vào cô liền lên tiếng.
" Anh à đến kéo khóa giúp em với."
Thế Phong đi đến kéo khóa lên cho cô, nhưng Nhược Hy cảm thấy chiếc váy khá chật cô quay sang hỏi chồng.
" Anh à hình như em béo lên thì phải chiếc váy có vẻ chật rồi."
Thế Phong đưa tay vòng qua eo cô rồi nói.
" Anh thấy em đâu có béo đâu chỉ là em đầy đặn hơn thôi."
Hắn ghé sát môi vào tai của Nhược Hy thì thào nói.
" Anh rất thích em như thế này chúng ta sinh em cho Tiếu Ân đi ."
Nhược Hy nghe hắn nói liền xấu hổ xô Thế Phong ra.
" Anh nghĩ em là heo hay sao cứ bắt em sinh con để thằng bé lớn chút nữa đã rồi hẳn sinh thêm cũng chưa muộn, hay là anh sợ mình quá già không thể có con được nữa, dù gì anh cũng hơn em đến những năm tuổi, khi Tiểu Ân được 5 tuổi thì anh đã thành ông chú trung niên rồi."
Nói rồi Nhược Hy cười khúc khích thích thú, còn Thế Phong thì như bị sỉ nhục hắn đưa tay bóp mạnh mông của nhược Hy hung hăng nói.
" Để xem tối nay em còn mạnh miệng nữa không dám chê bai anh sao."
Nhược Hy lúc này mới cảm nhận được sự nguy hiểm cô nhỏ nhẹ nói.
" Em xin lỗi mà, chúng ta ra ngoài tiếp khách đi mọi người chắc đã đến đông đủ rồi đấy."
Tình yêu là món quà của thượng đế, sau khi cùng trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, chúng ta cùng nhau già đi, bên cạnh nhau. Đến lúc đó, đối phương không chỉ là tình yêu mà còn là tình thân sâu đậm, 2 dòng máu như được hoà chung vào 1 không thể tách rời.
Chân lý của tình yêu vốn dĩ đơn giản lắm. Không chỉ duy nhất là cảm xúc “đập thình thịch” khi ta bên cạnh nhau, mà còn là cùng nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách, gian nan của cuộc sống. Tình yêu vĩnh cửu là tình yêu vượt qua mọi khó khăn mà vẫn ở bên cạnh nhau đến cuối đời, trao nhau những nụ hôn ấm áp dù thế nào đi chăng nữa.
Tình yêu ấy bền vững là khi 2 người đều nghĩ cho nhau, cùng nhau trưởng thành hơn qua từng giai đoạn. Điều đặc biệt nhất vẫn là niềm tin đến cuối cùng chúng ta sinh ra là dành cho nhau dù trải qua bao nhiêu sóng gió. Sau này về với đất mẹ, nhưng tình yêu ấy sẽ mãi mãi không nhoà theo thời gian.