Tôi vùng khỏi bàn tay của Hà Phong, không phải vì lý do gì, chỉ là bởi vì tình trạng hiện tại của tôi, tôi thật sự không thể chấp nhận được cảm tình thuần túy của cậu ấy.
Vừa quay lưng bước di thì tôi phát hiện ra Đường Kiêu đang đứng tựa bên xe ở gần đó nhìn về phía tôi, ánh mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Chưa kịp nghĩ thì Đường Kiêu đã tiến bước về phía chúng tôi.
Không hiểu sao mà mặt tôi đỏ cả lên, cảm giác giống nhưng đang bị bắt gian tại trận vậy, cho dù trước đó bị Khương Chí Cang bắt gặp tôi và Đường Kiêu ăn cơm cùng nhau thì tôi cũng không như vậy. Tôi rốt cuộc bị sao vậy?
Anh mở cửa bước xuống, tôi đứng trước mặt anh mà lúng túng cúi thấp đầu, tôi không biết phải giải thích như thế nào.
Nhưng mà bây giờ thì tôi nên giải thích với ai trước đây?
Hà Phong cũng bước xuống xe và đi tới bên cạnh tôi, đôi tay cậu ấy đút vào túi quần và cười hỏi: “Nhã Hàm, vị này là…”
Chưa đợi tôi mở miệng trả lời thì Đường Kiêu đã giành trả lời: “Xin chào, tôi là người đàn ông của Nhã Hàm, Đường Kiêu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu trợn mắt nhìn Đường Kiêu chìa tay phải ra với Hà Phong, tôi không ngờ anh lại dám đường hoàng bảo anh là người đàn ông của tôi trước mặt người khác như vậy.
“Xin chào, tôi là bạn học đại học của Nhã Hàm, tôi là Hà Phomg, rất hân hạnh gặp anh!”
Hà Phong thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh đã bắt tay với Đường Kiêu.
Lúc này càng không thể để Đường Kiêu ở lại đây lâu hơn, tôi không thể để cậu ấy biết quá nhiều. Nếu bị Hà Phong biết tôi leo lên giường của sếp thì hình tượng tôi trong lòng cậu ấy càng tan vỡ đi.
Tôi không biết là liệu Hà Phong có tin những lời trước đó không nhưng dù sao thì chuyện cần thiết lúc này là phải đưa Đường Kiêu rời khỏi nơi đây trước.
“Hà Phong, hôm nay cám ơn cậu, tớ đi trước đây.”
Đầu tiên là chào tạm biệt Hà Phong rồi nhanh chóng kéo Đường Kiêu lên xe dưới cái nhìn chăm chăm của Hà Phong.
Đường Kiêu từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào mà chỉ mặc cho tôi kéo anh lên xe.
Anh khởi động xe, tôi ngồi trong xe chạy đi xa lánh thế sự.
Chiếc xe dừng lại trước cửa chung cư nơi tôi và Đường Kiêu ở, anh không nói lời nào mà tháo đai an toàn ra rồi xuống xe.
Trong khi tôi nghĩ Đường Kiêu đang giận thì cánh cửa bên cạnh đã mở ra. Đường Kiêu trầm ngâm không nói lời nào mà chỉ cởi đai an toàn của tôi ra và bế tôi xuống xe.
Tôi để mặc ang bế tôi vào tromg chung cư, anh trực tiếp ném tôi xuống giường và bắt đầu tháo cà vạt của mình ra.
Tôi biết anh ấy muốn làm gì nhưng biểu cảm bây giờ của anh khiến tôi không biết anh có đang giận hay không.
Vì vậy mà tôi im lặng mặc anh muốn làm gì làm.
Lần này thì anh hoàn toàn không có chút dịu dàng nào.
Anh trực tiếp đưa vào trong tôi và mạnh mẽ chiếm lấy nó.
Tôi chịu đựng nỗi đau bên thân dưới, lúc này tôi mới phát hiện ra là anh đã giận thật rồi.
Dường như phát hiện tôi đã phân tâm nên anh đã đẩy mạnh một cái để tâm trí tôi quay trở lại.
“Trên giường của tôi thì không được nghĩ về người đàn ông khác!”
Tôi từ từ làm quen với tiết tấu của Đường Kiêu và dần chìm vào trong khoái cảm.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng ra và mệt mỏi nằm nhoài trên người tôi.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy anh và hỏi có phải là anh đang… ghen hay không?
Anh ừ một tiếng trong sự mệt mỏi rồi chìm vào trong giấc mơ.
Đến khi tôi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Đường Kiêu đâu nữa.
Tôi thất vọng ngồi dậy, trong lúc đang phân vân không biết có nên cầm điện thoại lên gọi cho anh không thì đã thấy anh quấn lấy khăn tắm từ trong phòng tắm bước ra.
“Anh…” Tôi không biết nên mở miệng thế nào, lần đầu tôi thấy bộ dạng ghen tuông của anh, tôi không biết là nên vui hay buồn nữa.
“Tôi nhớ tôi từng nói là đi tham gia họp lớp không được nhìn người đàn ông khác, không được nói chuyện với người đàn ông khác. Cô quăng lời tôi nói đi đâu rồi?”
Anh cầm lấy khăn mặt ngồi trên giường lau tóc, nước bắn tung tóe lên mặt tôi, cái lạnh khiến tôi tỉnh táo hơn.
“Tôi…” Tôi không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ tôi nói anh nghe chuyện tôi đã cưới một người đồng tính và leo lên giường sếp đã bị toàn bộ bạn học của tôi biết hết rồi ư?
Những lời này dù thế nào tôi cũng không nói ra trước mặt anh được. Vả lại lời họ nói đều là sự thật nên tôi hoàn toàn không có lý do gì để phản biện.
Đột nhiên anh ném chiếc khăn đi và đi đến bên cạnh ôm lấy tôi vào lòng.
“Cô không thể kể cho tôi nghe mọi chuyện để tôi giúp đỡ cô sao?” Giọng nói đầy sức cuốn hút mang chút đau lòng thì thâm bên tai tôi khiến tôi ngây ra.
Thì ra anh đã biết mọi chuyện rồi sao?
“Xin lỗi.” Tôi ngập ngừng, ngoại trừ lời xin lỗi thì không biết phải nói gì.
Anh buông tôi ra và cười nói: “Cái khí thế khi cô đối diện với Dương Hân và Khương Chí Cang đâu mất rồi? Bây giờ sao lại chỉ biết nói lời xin lỗi trước mặt tôi vậy?”
Tôi nhất thời cứng họng, cho dù tôi biết anh đang trêu tôi nhưng lại không thể phản biện được.
“Cô nhớ lấy, cô là người phụ nữ của tôi nên không được tùy tiện để người khác ôm”