Bằng một chất kích thích gây nghiện nào đó, mà cả đêm qua Diệp An Băng lẫn Quách Khiếu Nam đã thức tới tận ba giờ sáng, trải qua ba "kiếp nạn" trên giường đã rút cạn sinh lực của cả hai.
Hiện tại, đã tám giờ sáng rồi mà họ vẫn ôm nhau ngủ say trên giường.
*Reng reng reng...
Sẽ vẫn là một căn phòng tĩnh lặng, và Quách Khiếu Nam vẫn sẽ tiếp tục ôm cô gái của mình mà ngủ, nếu hắn không bị tiếng chuông điện thoại của Diệp An Băng đánh thức.
Nhẹ nhàng kê đầu cô lên gối nằm, hắn rón rén ngồi dậy để truy tìm thủ phạm phá rối. Trong cơn ngái ngủ, hắn tìm thấy điện thoại của cô nằm trên tủ đầu giường, và ngay sau đó đã bị cái tên hiển thị trên màn hình làm cho tỉnh ngủ.
[Ôn Kiến Hoa.]
Thấy tình địch gọi cho vợ mình là hắn đen mặt. Cau mày, mắt phủ hàn khí, sức sát thương từ đôi mắt này chắc phải đến mức tan xác kẻ thù.
Cầm vội chiếc áo choàng ngủ được Diệp An Băng đặt online trước đó mặc vào người. Hắn mang theo điện thoại của cô ra khỏi phòng mới chấp nhận cuộc gọi vẫn đang còn đó.
[Băng Băng, anh đang đứng trước cửa nhà em đây. Em ra mở cửa cho anh đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói.]
Vừa mở máy đã nghe thấy giọng nói đối phương truyền tới, thế là Quách Khiếu Nam liền tắt máy, rồi đi thẳng xuống lầu.
Vài phút sau, cửa nhà được hắn rộng mở. Quả thực, Ôn Kiến Hoa đang đứng bên ngoài, nhưng khi thấy Quách Khiếu Nam là người xuất hiện thì sự kinh ngạc không thể giấu đã hiện rõ ràng trên mặt.
Thoáng qua vài giây, Ôn Kiến Hoa liền cau mày, cao giọng hỏi:
"Quách Khiếu Lâm, tại sao anh lại ở đây?"
Biết đối phương tưởng mình là Quách Khiếu Lâm, hắn chỉ nhếch mép cười nhạt, rồi quay lưng đi vào nhà. Và thờ ơ hỏi khi thấy anh ta đã bước theo sau.
"Còn mày, sao lại tới tìm vợ tao?"
Câu hỏi của hắn khiến Ôn Kiến Hoa kinh ngạc tập hai, nhưng lần này lại nhanh chóng chuyển sang bức xúc, vội lao tới túm cổ áo hắn ta, rồi chất vấn:
"Vợ? Quách Khiếu Lâm, tên khốn nạn mày lại dám dụ dỗ Băng Băng?"
Hắn của hiện tại là một con người mang dòng máu lạnh. Ánh mắt khinh bỉ đan xen tàn khốc nhìn trừng trừng Ôn Kiến Hoa, rồi dứt khoát gạt tay anh ta ra khỏi cổ áo của mình.
"Ôn tổng nhầm người rồi. Bổn thiếu gia không phải Quách Khiếu Lâm."
Ôn Kiến Hoa cau mày nghi hoặc, ánh mắt bắt đầu dò xét người đàn ông trước mặt, thế mà lại khinh khỉnh cười:
"Không phải Quách Khiếu Lâm thì là hồn ma của Quách Khiếu Nam hiện về chắc? Này, tao nói cho mày biết. Diệp An Băng mới là người của tao, anh em chúng mày làm ơn tha cho cô ấy đi. Nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Thì Ôn Kiến Hoa này nhất định không tha cho mày."
"Ôn Kiến Hoa, anh dám?"
Giọng nói sắc lạnh từ người thứ ba vang lên từ phía cầu thang, khiến sự ngông cuồng của Ôn Kiến Hoa lập tức bị dập tắt.
Quách Khiếu Nam chỉ cười nhạt, sau đó thong thả ngồi xuống sofa, chờ xem kịch hay.
Thấy Diệp An Băng xuất hiện, Ôn Kiến Hoa liền bước tới, tự ý nắm tay cô mà nói:
"Băng Băng, anh tới đây là để giúp em thoát khỏi sự khống chế của tên rác rưởi này, em đừng sợ."
Diệp An Băng mặt lạnh như băng, cô đang không hiểu sao người đàn ông này đã sắp kết hôn rồi mà còn chạy về đây bám theo cô? Thứ tồn tại là loại tình cảm gì đây chứ? Nó khiến cô không cảm thấy vui một chút nào.
Mạnh mẽ gạt tay anh ta ra, cô thẳng thắn đáp trả:
"Anh hiểu lầm rồi! Em hiện đang sống rất hạnh phúc, em và Khiếu Nam sẽ kết hôn trong nay mai. Anh cũng nên trở về Đức với Lệ Lệ đi, nếu em ấy biết anh ở đây cố ý dây dưa với em thì không hay đâu."
"Khiếu Nam nào chứ? Chẳng phải hắn ta chết rồi sao?"
Diệp An Băng lại cười nhạt nhẽo, rồi đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên sofa.
"Người chết sao có thể lăn xả hết mình cùng em suốt đêm qua chứ. Tất cả, chỉ là hiểu lầm thôi."
Nói xong, cô liền đưa hộp quà sinh nhật mà hôm trước Ôn Kiến Hoa đã tặng, mang trả lại cho anh ta.
"Sợi dây chuyền này, anh nên mang về dỗ dành Lệ Lệ sẽ tốt hơn đấy. Đừng ở đây làm phiền cuộc sống của em nữa. Người tâm cơ như anh, căn bản không xứng với em."
Nhẹ nhàng, từ tốn không thể giải quyết dứt điểm, thì cô chọn cách phũ phàng, một lời nói nặng đã đủ khiến Ôn Kiến Hoa thay đổi sắc mặt.
Nhận lại hộp quà, anh ta gật nhẹ đầu như đã hiểu, rồi nói:
"Phải, tôi không xứng với cô. Không xứng với một kẻ kiêu kì, ngạo mạn như cô."
Thẹn quá hóa giận, Ôn Kiến Hoa mang theo tâm trạng như chó giẫm phải đuôi ra về.
Lúc này, Diệp An Băng lập tức xả vai. Cô phụng phịu đi tới cạnh Quách Khiếu Nam, nũng nịu ngã vào lòng hắn ta.
"Anh ta chưa làm gì anh đó chứ?"
"Trong mắt em bây giờ, anh yếu đuối đến mức ai cũng có thể động vào à?"
"Không phải anh yếu đuối, mà em không cho phép ai động vào anh, dù chỉ là một sợi tóc."
"Mới có một đêm đã chiếm hữu anh kinh thế rồi sao?"
Hắn cong cong khóe môi, vừa nói vừa hôn lên tóc cô, thể hiện sự cưng chiều vô hạn.
"Chồng em, thì em phải bảo vệ thôi!"
"Từ giờ về sau, yêu em là việc của anh, chăm lo, bảo vệ anh là bổn phận của em. Suy cho cùng thì thân thủ của em hiện tại vẫn tốt hơn anh!"
Một giây tự đắc, đổi lại nụ cười trên môi cả hai. Cô ôm hắn, âu yếm, nũng nịu hệt như một đứa trẻ, khiến hắn lại cứ muốn động tâm dục vọng.
Nắm tay cô đặt lên môi, hắn dịu dàng hôn nhẹ, rồi khẽ hỏi:
"Băng này, em yêu anh thật không?"
"Đồ ngốc này, đương nhiên là thật rồi!"
"Thế chúng ta cùng đi một chuyến nhé?"
Cô hơi khó hiểu nên vươn mặt lên nhìn người đàn ông của mình bằng ánh mắt long lanh.
"Từ giờ anh đi đâu, em theo đó. Nhưng anh cũng phải nói cho em biết là mình sẽ đi đâu mới được."
Quách Khiếu Nam cong môi cười tà mị:
"Chúng ta sẽ đến cục dân chính, hoàn thành thủ tục kết hôn."
"Nhanh vậy thật à?"
"Phải nhanh chứ, anh chờ ngày này lâu lắm rồi."
"Cơ mà Quách Khiếu Lâm còn chưa biết chuyện..."
"Mặc kệ anh ta. Chờ in xong thiệp cưới rồi gặp cũng không muộn."
"Đi thôi, chúng ta lên phòng cùng nhau tắm, rồi xuất phát."
Nói xong, Quách Khiếu Nam liền mang cô gái bên cạnh bế lên tay, chân bước thẳng lên lầu.
"Ơ nhưng mà, anh từ từ từ đã..."
"Không từ từ được. Anh nôn lắm rồi!"
...
Hai tiếng sau, tại Cục dân chính.
Xe ô tô dừng lại, Diệp An Băng được người đàn ông của mình nâng bước rời khỏi xế hộp.
Cả hai, với những bước chân dứt khoát đang tiến vào cửa cục dân chính. Lúc này, Quách Khiếu Nam bất ngờ dừng bước, khiến Diệp An Băng cũng phải khựng lại vì không hiểu chuyện gì.
Đến khi cô quay mặt lại thì đã thấy một đứa bé gái chừng mười tuổi đang chạy về phía họ. Trên tay cô bé ôm một đóa hoa hồng, kèm theo chiếc hộp nhỏ.
Gương mặt hồn nhiên, cô bé mang những món đồ ấy trao đến tay Quách Khiếu Nam, với nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc ạ!"
"Cảm ơn cô bé!"
Đến khi đứa bé rời đi, Diệp An Băng vẫn còn đang ngơ ngác. Sau đó, cô lại bất ngờ hơn khi thấy đóa hoa hồng được đưa đến trước mặt mình.
"Tặng em, nhân ngày trọng đại!"
Cảm xúc hồi hộp khó tả, cô nhận lấy đóa hoa từ tay người đàn ông với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Sang giây tiếp theo, Diệp An Băng lại trở nên ngỡ ngàng khi thấy Quách Khiếu Nam quỳ một chân xuống, hai tay nâng hộp nhẫn hướng về phía cô.
Chấn chỉnh lại cảm xúc một chút, hắn nghiêm túc mở lời:
"Quá khứ bất hạnh tạo cho anh những vết thương không thể chữa lành. Nhưng từ khi gặp được em, ở bên em và yêu em, tất cả đều được chữa lành đến không còn một vết xước."
"Đi qua bao nhiêu thăng trầm, đau khổ, chia ly, anh vẫn luôn mong có một ngày được gặp lại em, để nói rằng: Cả đời này, anh không thể sống thiếu em! Anh yêu em, và muốn em trở thành vợ anh!"
"Diệp An Băng, đồng ý lấy anh nha!"
Biết nói gì đây, khi tình cảm đã định.
Cảm xúc vỡ òa, và một ánh mắt ửng đỏ vì xúc động, cùng nụ cười hạnh phúc đã chứng minh thay câu trả lời.
Cô ấy không nói gì cả, chỉ mỉm cười và đưa tay chờ đón chiếc nhẫn.
Khoảnh khắc này, hắn đâu dám chần chừ. Vội trao nhẫn, vội đứng dậy, vội vã trao thêm một nụ hôn sâu sắc.
Giữa chốn đông người, họ không ngại hòa theo nhịp điệu trên môi.
Nhẫn đeo vào tay, từ nay ta là của nhau. Tay dắt tay tiến vào cánh cửa hôn nhân, trọn đời viên mãn, trọn đời không xa.
Có lệ nào không rơi, lệ khô đi, đọng lại giọt tình. Tình sâu, tình nặng mãi không phai!
...----------------END----------------...