Tang lễ của Quách Khiếu Nam hoàn tất, Diệp An Băng được Thái Vĩnh đưa về Giang Thành, vì anh ta nói rằng đang có người chờ gặp cô.
Sau biết bao nhiêu chuyện ập đến trong mấy ngày vừa qua, nay trở lại căn nhà quen thuộc ngày nào, mà thâm tâm cô gái nặng nề khó tả.
Hai người họ vừa về tới nhà không bao lâu, thì quả thực đã có người đích thân đến thăm.
Diệp An Băng nhận ra người đàn ông này là vị Cảnh sát Trưởng Đoàn Diêu, người xử lý vụ án ở quán bar của cô cách đây không lâu.
Sau khi dâng trà, họ ngồi đối mặt nhau rồi, Đoàn Diêu mới nói:
"Chắc cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi tới tận đây tìm cô đúng không?"
"Vâng! Có phải vụ án ở quán bar hôm đó lại xảy ra chuyện gì liên quan tới tôi không?"
"Không không. Tôi tới đây là để trả lại giấy phép kinh doanh cho cô."
Đoàn Diêu khẩn trương nói xong, liền mang tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trong cặp táp ra, đưa nó cho Diệp An Băng.
"Trước tiên tôi phải xin lỗi cô, vì đã nghe theo ý của Quách tổng dựng lên một vở kịch để ép buộc cô từ bỏ việc kinh doanh quán bar God of War vào trước đó. Nay theo ý của ngài ấy, tôi mang giấy phép kinh doanh tới trả lại."
Nhận lấy tờ giấy mà tâm tư cô gái tuyệt nhiên phức tạp. Ngập ngừng mãi mới cất lên câu hỏi:
"Anh ấy bảo ông mang thứ này đến trả cho tôi khi nào?"
"Là bốn ngày trước. Quách tổng còn sắp xếp một bài báo thanh minh cho quán bar God of War của cô rằng sự việc hôm đó chỉ là hiểu lầm. Khi nào quán khai trương lại thì bài báo sẽ được đưa lên mạng xã hội và truyền tải rộng rãi ngay."
Diệp An Băng khẽ gật đầu, rồi miễn cưỡng nặn ra nụ cười sao cho tự nhiên nhất.
"Cảm ơn ông! Vất vả rồi."
"Cô không trách chúng tôi là tốt lắm rồi.
Ở cục Cảnh sát còn nhiều việc phải làm, tôi xin phép về trước!"
"Vâng! Cảnh sát Trưởng về thông thả."
Thái Vĩnh đứng lên thay mặt tiễn khách. Đến khi quay trở lại, anh vẫn thấy hình ảnh Diệp An Băng trầm mặc ngồi nhìn mảnh giấy trên bàn từ nãy giờ chưa thay đổi.
Thế nhưng anh ta vẫn bình thản ngồi xuống sofa mà hỏi:
"Đang có rất nhiều nghi vấn lắm đúng không?"
"Còn những chuyện gì mà tôi chưa biết?"
"Cô muốn biết thì tôi sẽ nói, nhưng trước tiên phải tắm rửa sạch sẽ đã. Mấy hôm nay bận rộn tới quên bản thân luôn rồi. Trong lúc tôi đi tắm, cô ở đây chuẩn bị vài món ngon đi, lát nữa tôi với cô vừa nhâm nhi vài ly, vừa nói chuyện."
Thân là anh em tốt của Quách Khiếu Nam, nhưng trông anh ta lại chẳng có chút đau buồn nào khi hắn không may qua đời.
Thái độ đó của anh ta, đương nhiên khiến Diệp An Băng vừa khó hiểu vừa không được vui.
Nhưng dù sao tâm trạng cũng đang không ổn, nhâm nhi vài ly cũng tốt, quan trọng hơn hết vẫn là cần biết còn những uẩn khúc phía sau nào mà cô chưa được biết.
Hai mươi phút sau, quả nhiên đã có mồi ngon rượu thơm bày sẵn ngay trên bàn trong phòng khách.
Không biết Diệp An Băng đã chuẩn bị mồi nhấm gì, mà tới lúc Thái Vĩnh nhìn thấy lại sững sờ mất mấy giây.
"Uống rượu với đậu phộng à? Ít nhất cũng phải được đĩa thịt xào, hay tí trái cây chứ Kelsey?"
"Anh có thể không ăn, không uống, ngồi đây nói chuyện với tôi là được."
Lạnh nhạt buông lơi một câu, xong Diệp An Băng đã tự thưởng cho mình một ly rượu đầy.
Thấy tâm trạng cô không tốt, vốn muốn dùng mấy trò Quách Khiếu Nam hay bày ra để chọc cô vui, nào ngờ tới Thái Vĩnh dùng thì lại vô hiệu, nên đành lủi thủi ngồi xuống ghế.
"Người cũng đã mất rồi. Cô có đau buồn thì Quách Khiếu Nam cũng đâu có hồi sinh lại được. Nếu nó ở trên cao mà thấy cô thế này, lại càng không thể an tâm."
"Muốn người ta không buồn, thì đừng mở miệng ra là chạm vào nỗi đau của họ. Còn nữa, tôi tên Diệp An Băng, sau này cấm anh gọi tôi là Kelsey."
Thái Vĩnh gật gù đồng ý.
Bình thường mỗi khi uống rượu là sẽ có người phục vụ tận tình, nhưng hôm nay lại đến lượt anh ta rót rượu cho bạn nhậu của mình, mà còn là một người phụ nữ.
Uống thêm một ly, Diệp An Băng bắt đầu hỏi:
"Quan hệ của anh và Khiếu Nam là gì?"
"Thằng ranh đó chưa từng kể với cô à?"
"Anh tưởng mối quan hệ của chúng tôi vào những ngày qua thân thiết lắm hay sao mà chuyện gì cũng kể?"
Thái Vĩnh lại gật đầu, nhấm chút rượu, xong mới nói:
"Sáu năm trước chúng tôi gặp nhau trong một phi vụ làm ăn lớn. Lúc đó, Khiếu Nam vẫn còn làm việc trong tổ chức, và nó đã cứu tôi một mạng. Từ đó tôi nợ nó một ân tình, nên kết bái anh em, xem như người thân ruột thịt."
"Tôi là lão Đại ở Ma Cao, cuộc sống vốn ung dung tự tại, lần này về đây cũng là do Quách Khiếu Nam gọi về."
"Gọi về làm gì?"
"Nhờ tôi âm thầm tìm kiếm một người phụ nữ."
"Và người đó là tôi."
Thái Vĩnh chỉ mới nói ra, Diệp An Băng đã đoán được vế sau, nên cuộc trò chuyện giữa cả hai rất ăn ý.
"Phải! Nó muốn nhờ tôi tìm cô, để tránh ánh mắt của Quách Khiếu Lâm nhìn ngó. Nào ngờ, mới đón tôi khỏi sân bay thì đã gặp được cô trong quán bar rồi."
"Sau đó, anh ấy bày kế trói buộc tôi bên cạnh. Để tôi biết được sự thật, anh ấy chấp nhận cược một ván lớn, vì cho rằng chỉ khi tôi gặp tận mặt Quách Khiếu Lâm thì tôi mới tin anh ấy bị oan."
"Thật ra, Khiếu Nam đã sớm biết chuyện Quách Khiếu Lâm muốn ám sát cô, nên sắp xếp sẵn mọi việc từ trước. Gọi tôi theo là để bảo vệ cô, âm thầm thông đồng với Quế An Hi cũng là để bảo đảm an toàn cho cô."
Nghe đến đây, Diệp An Băng bỗng nhiên cười nhạt:
"Chính vì vậy nên anh ấy quyết định tương kế tựu kế. Để tôi gặp mặt Quách Khiếu Lâm, dẫn dụ anh ta tự nhận hết tội lỗi. Trước khi đi, anh ấy chuẩn bị sẵn ám khí cho tôi, căn dặn tôi nhiều thứ, cũng là để đề phòng trường hợp tôi vì hận mà muốn trả thù Khiếu Lâm."
"Dù trong trường hợp nào, anh ấy cũng tôn trọng và suy nghĩ chu toàn cho tôi. Kể cả quyết định dùng thân mình làm vật đánh đổi hòa bình cũng đã nằm sẵn trong dự tính ban đầu."
"Sau tất cả mọi chuyện, chỉ có tôi là kẻ cố chấp ngu muội. Phải đợi tới lúc mất hết tất cả mới biết trân trọng."
Lại là một nụ cười khinh bỉ mà Diệp An Băng tự dành cho mình.
Lúc này, cô không uống rượu bằng ly nữa, mà trực tiếp giành lấy nguyên một chai đầy, đưa lên miệng mà uống ừng ực, uống tới khi rượu tràn hết ra ngoài, và nước mắt lặng lẽ rơi, cô mới buông bỏ chai rượu trong tay.
Thấy cô khổ sở, dằn vặt như vậy, Thái Vĩnh đương nhiên cũng xót. Nhưng lại không biết an ủi thế nào, cứ vậy mà để thời gian chầm chậm trôi qua trong im lặng.
Một lúc sau, anh ta mới trầm giọng hỏi:
"Tất cả tài sản của Khiếu Nam đều để lại cho cô rồi. Vậy tiếp theo cô định làm gì? Dù sao cũng phải phấn chấn lên để còn sống tiếp chứ?"
Lúc này, Diệp An Băng đã bình tĩnh lại hơn. Cô lau nước mắt, miễn cưỡng cười, rồi nói:
"Tất nhiên tôi sẽ làm theo lời anh ấy. Sống cuộc sống mình thích và làm điều mình muốn, an nhiên, tự tại, đến hết một đời."
"Rồi cô cũng sẽ tìm được người mới, yêu thương cô như Khiếu Nam đã từng."
"Không đâu! Vì anh ấy là người cuối cùng tôi yêu, nên sẽ chẳng có thêm người mới nào xuất hiện nữa!"