Biệt thự Trắng, căn nhà đồ sộ, nguy nga ngày nào của ông trùm Diệp Ức sau bao tháng xảy ra biến cố, nay khoác lên vẻ ngoài mới mẻ, vì dường như đã được đổi chủ.
Bấy giờ, có chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi dừng bên đường đối diện với cổng chính của căn biệt thự. Cửa kính phía sau ô tô hạ xuống, một ánh mắt thâm trầm hướng nhìn về phía bên đường, dõi theo cánh cổng ấy rất lâu, dường như đang chờ đợi gì đó.
Cuối cùng cửa biệt thự cũng được rộng mở, sự xuất hiện của một gia đình bốn người trên chiếc ô tô vừa chạy ra đã thu hút tầm quan sát của người đàn ông ngồi trong xe.
"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây thiếu gia?"
"Trở về Giang Thành."
Xe lăn bánh đưa người đàn ông ấy rời khỏi nơi này. Vài tiếng sau đó, hắn đã có mặt tại Tập đoàn Long Đằng của mình tại Giang Thành. Đây mới thật sự là thành phố của Quách Khiếu Nam.
Bao tháng qua, dưới sự lãnh đạo tài ba của Quách Khiếu Lâm, tập đoàn vẫn làm ăn thuận lợi, phát triển đều đều, nên khi trở lại tiếp quản, Quách Khiếu Nam cũng không bận bịu gì mấy, chỉ xem xét lại tất cả các bản báo cáo hắn yêu cầu cấp dưới thực hiện là xong.
Trời sập tối, hắn rời khỏi nơi làm việc, và được tài xế riêng đưa đến sân bay, để đón tiếp một người bạn như lịch trình đã sắp xếp.
Đứng trong khu vực đón người không lâu, Quách Khiếu Nam đã được gặp lại anh bạn thân chí cốt của mình, từ hồi thời còn bôn ba ngoài đường.
"Chào người anh em! Lâu rồi không gặp, thấy đến tận đây chào đón là biết vẫn khỏe rồi ha, khỏi cần phải hỏi."
Vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết, đó là người anh em tên Thái Vĩnh của Quách Khiếu Nam.
Người ta mồm mép linh hoạt, còn hắn thì tuyệt nhiên điềm đạm.
Ôn nhau xong, Thái Vĩnh lại tiếp tục luyên thuyên:
"Đang yên đang lành, lại gọi đại boss về đây làm gì vậy hả? Có biết ở Ma Cao, biết bao mỹ nhân buồn bã khi anh về đây với chú mày không?"
Quách Khiếu Nam khoác tay lên vai người anh em của mình, bình thản nói:
"Gọi anh về đây là để giúp em tìm kiếm một người. Nhưng trước tiên, người em này sẽ đưa anh tới một nơi."
"Đi thôi, đưa anh đi gặp mỹ nữ."
...
Quán bar God of War lúc bấy giờ là chốn ăn chơi xa hoa bật nhất tại Giang Thành.
Nơi đây vừa được xây dựng và mở rộng khoảng ba tháng trước, nhưng lại thu hút rất nhiều tay chơi từ tiểu thư, công tử, những đại gia lão làng, kể cả những Chủ tịch tài phiệt cũng thường xuyên lui tới bàn chuyện làm ăn, bởi quán bar này được phân chia thành từng khu vực theo sở thích của khách hàng.
Khách đến chơi là một phần, mặc khác còn là vì hiếu kỳ bà chủ của chiếc quán đặc biệt này. Bởi họ nghe đồn, nữ chủ nhân ở đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ.
Lúc này, một người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng với chiếc váy đỏ ôm trọn cơ thể gợi cảm đang đứng trên lầu nhìn xuống phía dưới.
Cô ấy mang vẻ ngoài bí ẩn, với chiếc mặt nạ màu trắng hình cáo, che đi nửa khuôn mặt, giúp đôi mắt trông sắc bén, ma mị lạ thường.
Đôi môi anh đào với lớp son đỏ trầm vừa rít lấy một hơi thuốc Esse với đầu lọc nhỏ nhắn, làn khói trắng mờ ảo được phả ra từ mũi, toát lên nét sành điệu của một dân chơi.
Cô ấy càng nổi bật với hình xăm hoa bỉ ngạn full bắp tay phải. Đứng từ trên cao nhìn xuống, cô tình cờ nhìn thấy địa bàn làm ăn của mình đang bị kẻ khác bày trò, nên lập tức ngoắc tay gọi người phía sau bước lên.
"Chị hai có gì căn dặn?"
Một người đàn ông mặc vest lịch sự cúi đầu trước cô gái.
"Thấy thằng nhóc đó đang làm gì chứ?"
Nhìn theo hướng tay của cô, người đàn ông đã nhìn thấy tên thanh niên đang lén lút bán hàng cấm bên dưới, nên lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhanh chóng xuống lầu thay bà chủ ra mặt giải quyết.
Lúc này, lại có một nữ nhân viên khẩn trương chạy tới chỗ cô gái với nét mặt e sợ, vội vàng cúi đầu thông báo:
"Chị Kelsey, phòng VIP số 9 có người gây sự. Mấy anh bảo vệ bên mình không thể giải quyết ổn thỏa vì họ là nhân vật lớn tại Giang Thành này, nên không dám tự ý đắc tội."
"Để chị sang đó, em làm việc của mình đi."
Nói xong, Kelsey đạp giày cao gót bước về phía căn phòng VIP số 9 nằm cùng tầng.
Lúc cô thẳng thừng mở cửa bước vào, chỉ thấy hai nhân viên nữ của mình đang sợ sệt đứng nép một góc, còn bên khu vực bàn thì có hai người đàn ông ngồi đó.
Một kẻ mang nét mặt kiêu ngạo, nóng nảy. Đến khi Kelsey chuyển mắt nhìn sang người đàn ông mặc vest đen còn lại, thì đã bị nhan sắc quen thuộc làm cho sững sờ mất vài giây.
Người đó...là Quách Khiếu Nam, hắn ta vẫn còn sống?
Phải, người cô đang nhìn thấy chính là Quách Khiếu Nam, và người đi cùng hắn không ai ngoài Thái Vĩnh.
Thấy cô xuất hiện, anh ta lập tức lớn giọng cất lời:
"Cô là quản lý ở đây sao?"
Sau câu hỏi sỗ sàng của Thái Vĩnh, người đàn ông ấy cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía cô gái.
Hai ánh mắt xa lạ tình cờ chạm nhau, nhưng lại truyền tới cảm giác thân quen đến lạ. Và chính hắn cũng bị nửa khuôn mặt để lộ ra bên ngoài của cô gái làm cho tâm tư phức tạp, bởi cảm giác hắn đang có thật sự đặc biệt tới mức khó tả.
Họ, đã từng quen biết hay gặp nhau ở đâu rồi sao? Cảm giác quen thuộc này... Rốt cuộc là thế nào?
Thấy hắn mãi nhìn mình, Kelsey liền vội vàng tránh né ánh mắt dò xét kia. Trở về nét thanh cao, lạnh lùng vốn có mà cất lời đáp trả:
"Phải, tôi là quản lý ở đây. Nghe nói có người gây sự nên đành đích thân tới xem xét thế nào."
"Tới rồi thì tốt. Tôi muốn hỏi cô dạy dỗ nhân viên của mình kiểu gì vậy? Phục vụ có một chút lại làm đổ rượu lên người bổn đại gia, mất hết hứng ăn chơi."
"Chị Kelsey, là tại anh ta đụng chạm vượt giới hạn, nên tụi em mới phản kháng, kết quả sơ ý để rượu bị đổ lên người hắn."
Cái tên Kelsey đó, khiến Quách Khiếu Nam bất giác sững sờ khi nghe thấy. Đó không phải là tên bên ngoài của Diệp An Băng sao?
Cô gái này, phải chăng là cô ấy?
"Chị biết rồi, hai em ra ngoài đi."
Thấy Kelsey bảo nhân viên của mình ra ngoài, mà sắc mặt Thái Vĩnh càng phát tiết.
"Này, thế này là thế nào hả? Hai đứa nó còn chưa xin lỗi bổn đại gia mà? Cô muốn bao che cho nhân viên sao?"
Kelsey nhoẻn miệng cười lạnh, sau đó tự ý ngồi xuống sofa, đối diện với hai người đàn ông.
Cô bình thản châm ngòi một điếu thuốc, sau khi rít một hơi, nhả khói ra rồi mới nói:
"Anh muốn xin lỗi? Cũng được, mời mở miệng."